Tư Tuyết lập tức ngẩn người.
Nàng chưa kịp phản ứng thì Quyền Mạch Ngự đã cầm lấy cánh tay trái bị trói của nàng, cởi xích sắt ra, sau đó lại trói lại một lần nữa, lần này trói cực kỳ chặt, không để một kẽ hở nào.
“Chủ tử ngài làm gì vậy? Ngài làm như vậy sẽ làm đau ta!” Tư Tuyết dùng sức giãy dụa.
Lần này bị trói chặt như vậy đúng là không còn cách gì nữa.
“Như vậy vẫn tốt hơn gãy xương, ngươi nói có đúng không?” Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, cười chế nhạo.
Tư Tuyết lập tức chẳng còn gì để nói cả.
Sao nàng lại nói kế hoạch của mình cho Quyền Mạch Ngự chứ, đúng là tự đào hố chôn mình mà.
“Tư Tuyết, trẫm có rất nhiều thời gian dây dưa với ngươi, chờ khi nào ngươi quyết định không đi nữa thì trẫm sẽ thả ngươi ra.” Quyền Mạch Ngự ngước nhìn Tư Tuyết, giọng nói nặng nề.
Tư Tuyết cắn răng, hung hăng lườm Quyền Mạch Ngự.
Thật đúng là, sao nàng lại không được đi chứ, trước đó nàng đã đồng ý với Quyền Mạch Ngự rồi, rõ ràng chỉ một tháng thôi mà, dù có chết nàng cũng phải đi.
Cả ngày còn lại, Tư Tuyết đều dùng để đấu tranh với xích sắt trên cánh tay trái của mình, giãy dụa đến mức mài rách da trên tay trái.
Mãi đến tối vẫn chưa cởi trói được.
Quyền Mạch Ngự đứng một bên nhìn Tư Tuyết, sắc mặt lười biếng: “Nghĩ kỹ chưa?”
“Ta muốn đi.” Tư Tuyết trực tiếp trả lời.
Quyền Mạch Ngự không thấy ngoài ý muốn với câu trả lời này của Tư Tuyết, khuôn mặt hắn vẫn bình tĩnh.
“Vậy trẫm muốn đi ngủ rồi, ngươi chắc chắn đêm nay không ngủ hả?” Quyền Mạch Ngự tiếp tục hỏi.
Tư Tuyết ngước mắt lườm Quyền Mạch Ngự, gương mặt u ám.
“Ta ngủ dưới đất.” Tư Tuyết tức giận nói.
Quyền Mạch Ngự gật đầu, khuôn mặt vẫn bình tĩnh như cũ, hắn mặc kệ Tư Tuyết, lên giường đi ngủ, kéo chăn đắp cho mình, đưa lưng về Tư Tuyết, sắc mặt ảm đạm, tối tăm.
Vì sao hắn cứ muốn giữ Tư Tuyết lại như vậy, chính hắn cũng không biết nữa.
Rốt cuộc hắn làm sao vậy?
Sau lưng im lặng, Quyền Mạch Ngự cũng không sốt ruột, dù sao hắn biết Tư Tuyết sẽ không chịu nổi.
“Này, chủ tử.” Không lâu sau Tư Tuyết buồn bã gọi Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự nghe Tư Tuyết gọi hắn thì lập tức cười khẽ.
“Sao vậy?” Quyền Mạch Ngự lạnh nhạt lên tiếng, trong giọng nói không có chút tình cảm nào.
“Chủ tử, ta buồn đi vệ sinh.” Ngón tay Tư Tuyết kéo chăn, nói với Quyền Mạch Ngự.
Nghe Tư Tuyết nói vậy, Quyền Mạch Ngự cười xoay người, nhìn Tư Tuyết, sau đó hắn đưa tay nâng cằm nàng lên, đối mặt với Tư Tuyết.
“Nói ngươi không đi nữa thì ta sẽ để ngươi đi vệ sinh.” Quyền Mạch Ngự thấp giọng nói.
Lần này Tư Tuyết hoàn toàn bó tay, cứ trừng mắt nhìn Quyền Mạch Ngự như vậy.
“Chủ tử, ngài đừng như vậy… ta gấp lắm rồi…” Tư Tuyết ấm ức nói.
“Hoặc là ngươi nói không đi nữa, hoặc là cứ nhịn đi.” Quyền Mạch Ngự không để ý đến Tư Tuyết, lại nằm xuống lần nữa.
Tư Tuyết suýt nữa bị tức chết.
“Chủ tử, ta hát cho ngài nghe được không? Hát hay thì ngài cho ta đi nhé?” Tư Tuyết do dự một lát rồi chọc chọc cánh tay của Quyền Mạch Ngự, hỏi dò.
Quyền Mạch Ngự im lặng không nói gì.
Đợi hồi lâu, Quyền Mạch Ngự vẫn không nói gì, Tư Tuyết bĩu môi, cũng không nói gì nữa. Nàng ở đây đúng là chịu mọi sự uất ức trên đời mà.
“Hát đi.” Im lặng hồi lâu, Quyền Mạch Ngự trầm giọng nói.
Nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy, Tư Tuyết lập tức sững người, sau đó n