“Không hát thì thôi.” Quyền Mạch Ngự mãi không nghe thấy Tư Tuyết trả lời, lại nói tiếp.
“Đừng đừng đừng, hát hát hát, có hát, lập tức hát đây ạ.” Tư Tuyết vội vàng nói.
Một người sống sờ sờ như nàng cũng không muốn nhịn tiểu mà chết đâu.
Quyền Mạch Ngự im lặng, không nói gì thêm, chờ Tư Tuyết hát.
Tư Tuyết do dự hồi lâu sau đó đưa tay bắt lấy tay của Quyền Mạch Ngự, Quyền Mạch Ngự hơi sửng sốt, sau đó Tư Tuyết dùng ngón tay vẽ vào lòng bàn tay của hắn, không nói gì cả. Trêu chọc đến mức toàn thân hắn nổi lửa.
“Rốt cuộc có hát không hả? Muốn nhịn đến chết đúng không!” Quyền Mạch Ngự lập tức nổi giận, quát Tư Tuyết.
Vừa quát xong, Tư Tuyết lập tức mê man, cứ nhìn Quyền Mạch Ngự như vậy.
Chẳng qua vừa rồi nàng không biết nên hát bài gì, đang suy nghĩ thôi mà, sao đột nhiên Quyền Mạch Ngự lại hung dữ như vậy chứ.
“Ta hát mà, hung dữ gì chứ…” Tư Tuyết bĩu môi, rầu rĩ nói.
Quyền Mạch Ngự hừ lạnh một tiếng, hất bàn tay đang nắm tay hắn của Tư Tuyết ra.
“Chủ tử, có thể ta hát không hay lắm, không được cười ta nhé…” Trước khi hát, Tư Tuyết nói với Quyền Mạch Ngự.
“Hát đi.” Quyền Mạch Ngự không kiên nhẫn lặp lại.
Tư Tuyết hít sâu một hơi rồi cất giọng hát.
“Bé con hỏi mẹ, nhà của thỏ ở đâu vậy…”
Bài hát này là do Lăng Chiến dạy nàng, cũng là bài hát duy nhất mà nàng có thể hát hoàn chỉnh cả bài.
“Mẹ cười trả lời, cung trăng là quê hương của ngài thỏ đó con…” Tư Tuyết tiếp tục hát.
Giọng hát của Tư Tuyết rất nhỏ, nhẹ nhàng nhưng bốn phía im ắng, Quyền Mạch Ngự nghe thấy cực kỳ rõ ràng.
Giọng hát của Tư Tuyết dường như có một loại ma lực khiến lòng hắn trở nên mềm mại.
“Bé con lại hỏi mẹ, sao ngài thỏ lại không về nhà, mẹ cười trả lời, lưu lạc là sở trường của ngài thỏ đó con…” Tư Tuyết hát rồi lại hát tiếp, hát rồi đỏ mắt.
Nàng nhớ nhà.
Mặc dù nàng không có nhà, nàng cũng không biết rốt cuộc mình có người nhà hay không, có ba có mẹ hay không.
Con thỏ trong bài hát này cũng giống nàng, chẳng phải nàng vẫn luôn lưu lạc đó sao?
Quyền Mạch Ngự đã nhận ra cảm xúc trong mắt của Tư Tuyết, hắn không nói gì cả.
“Ngài thỏ cười nói, bé con ơi mau về nhà đi, có người đang trông mong em…” Giọng của Tư Tuyết khàn khàn, vẫn hát tiếp.
“Được rồi, đi đi, ta cởi trói cho ngươi.” Quyền Mạch Ngự ngắt tiếng hát của Tư Tuyết, nói với nàng.
Đột nhiên bị cắt ngang Tư Tuyết hơi ngẩn người, sau đó ngước mắt nhìn Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự không nói câu nào nữa, trực tiếp cởi trói cho Tư Tuyết.
Hắn không muốn nghe Tư Tuyết hát tiếp, bởi vì hắn nhận ra lúc Tư Tuyết hát bài này cực kỳ khó chịu, nhất định đã nhớ tới chuyện gì đó không vui.
Con thỏ được nhắc đến trong bài hát có phải là Tư Tuyết hay không…
Hắn chưa từng nghe bài hát này nhưng lại thấy cực kỳ hay.
“Chủ tử, nghe hay sao?” Tư Tuyết lấy lại tinh thần, cười với Quyền Mạch Ngự.
“Ừ.” Quyền Mạch Ngự hờ hững đáp.
Sau đó Quyền Mạch Ngự cởi trói cho Tư Tuyết.
“Sẽ tự giác trở về chứ?” Quyền Mạch Ngự không hề nhấc mí mắt lên, nói với Tư Tuyết.
“Đương nhiên rồi, chắc chắn luôn!” Tư Tuyết ngẩn người, sau đó vội vàng dùng sức gật đầu.
Nghe Tư Tuyết nói vậy, Quyền Mạch Ngự gật đầu, không nói gì nữa.
Tư Tuyết mấp máy môi, do dự nhìn Quyền Mạch Ngự, sau đó cẩn thận đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi cửa, nàng lập tức thở phào một hơi.