Sủng Phi Vô Độ: Cuồng Phi Phách Lối Của Bạo Quân

Chương 195

Nghe Tư Tuyết nói vậy sắc mặt Thừa Ảnh khó coi, hắn ta hừ một tiếng, không nói gì nữa.

Lúc này Vân Hiên mới phản ứng lại, là Hoàng thượng sai hai người họ đến giám sát Tư Tuyết.

“Này, Thừa Ảnh ngươi quá đáng rồi đấy, vừa rồi Tư Tuyết đụng vào ta sao ngươi không ra tay hả?” Vân Hiên nói với Thừa Ảnh.

“Hoàng thượng đã nói rồi, lúc Tư Tuyết cô nương đánh người thì không tính.” Thừa Ảnh tiếp tục nói.

Vân Hiên lập tức không còn gì để nói, Tư Tuyết thì không nhịn được mà bật cười.

Đúng là sông có khúc người có lúc mà, ai bảo vừa rồi Vân Hiên cười nàng chứ.

“Được rồi đấy Thừa Ảnh, năm đó vì ngươi nói ít hơn ta nên Hoàng thượng mới để ngươi làm ám vệ, có tin ta nói với Hoàng thượng thật ra ngươi nói nhảm nhiều nhất không hả?” Vân Hiên xắn tay áo, nói với Thừa Ảnh.

Bởi vì Thừa Ảnh đoạt vị trí ám vệ của hắn ta nên cuối cùng Vân Hiên trở thành một trong tứ đại hộ vệ, ngày nào cũng phải giải quyết một đống việc nên để Thừa Ảnh trải nghiệm một chút.

Nghe Vân Hiên nói vậy, Thừa Ảnh lập tức nhíu mày.

“Hoàng thượng còn nói nếu lúc Tư Tuyết cô nương đánh người mệt rồi thì để bọn ta hỗ trợ.” Thừa Ảnh nghiêm trang nói.

Dù sao lời của hắn ta cũng là thật, những điều này đúng là do Hoàng thượng chính miệng nói, hắn ta nhớ rõ ràng.

Nói rồi Thừa Ảnh nhìn về phía Tư Tuyết: “Tư Tuyết cô nương, đã đánh mệt chưa ạ? Có muốn đánh hắn nữa không? Ta giúp ngài đánh?”

Tư Tuyết ngẩn người, sau đó ngơ ngác gật đầu: “Được, được.”

Lúc này Vân Hiên lập tức sững người, vội vàng trừng mắt nhìn Tư Tuyết.

“Này, Tư Tuyết ngươi làm gì vậy?” Vân Hiên quát Tư Tuyết.

Vừa dứt lời, Thừa Ảnh đã tiến lên đánh nhau với Vân Hiên, nhưng lần này không dùng kiếm, Vân Hiên cũng đánh nhau tay không với Thừa Ảnh.

Bọn họ liều mạng hất đối phương xuống đất.

“Đã bao nhiêu năm rồi mà không tiến bộ gì cả…” Thừa Ảnh lườm Vân Hiên, cắn răng nói.

“Đã bao nhiêu năm rồi mà ngươi vẫn nói nhiều như vậy, ta nhất định phải nói cho Hoàng thượng biết dáng vẻ im lặng ít nói của ngươi đều là giả vờ!” Vân Hiên trừng mắt nhìn Thừa Ảnh, hét lên.

Hàn Hâm đứng ở bên cạnh đã hoàn toàn mờ mịt, y cứ đứng nhìn hai người đánh nhau như vậy rồi đi đến bên cạnh Tư Tuyết.

“Tư Tuyết cô nương, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?” Hàn Hâm nhỏ giọng nói với Tư Tuyết.

Tư Tuyết cười: “Xem kịch thôi.”

Nghe Tư Tuyết nói vậy, Hàn Hâm gật đầu, thật sự ngồi bên cạnh Tư Tuyết xem kịch hay.

Thừa Ảnh và Vân Hiên đánh nhau không biết bao lâu, cuối cùng cũng mệt mỏi nên dừng lại.

Sau đó Vân Hiên lườm Thừa Ảnh, Thừa Ảnh cũng lườm Vân Hiên, ai cũng không nói gì cả.

Vân Hiên lần nữa lấy đồng tiền kia ra, nhìn về phía Tư Tuyết, dùng ánh mắt hỏi nàng có muốn hay không.

“Muốn muốn muốn, đưa ta.”. Tư Tuyết vội vàng đi đến trước mặt Vân Hiên, đưa tay ra.

Thừa Ảnh sốc lại tinh thần, nhìn chằm chằm vào tay hai người, Hàn Hâm cũng vây tới xem, bốn người làm thành một vòng tròn, tất cả đều đang nhìn đồng tiền trong tay Vân Hiên.

“Vân Hiên, nếu như ngươi dám động vào Tư Tuyết thì ngươi chết chắc.” Thừa Ảnh cầm lấy đuôi kiếm của mình, nghiến răng nghiến lợi nói với Vân Hiên.

Nghe Thừa Ảnh nói vậy, Vân Hiên bĩu môi, ngón tay lùi về phía sau một chút, chỉ cầm một nửa đồng tiền đưa cho Tư Tuyết.

“Tư Tuyết, ngươi cầm cẩn thận, đừng đụng vào tay ta.” Vân Hiên nói với Tư Tuyết.

“Được được được, ta biết rồi, ngươi đừng run tay!” Tư Tuyết chỉ cảm thấy không biết nên xuống tay ở đâu.

Cứ như vậy thì nàng sẽ đụng vào tay Vân Hiên, làm sao giờ?
Bình Luận (0)
Comment