“Ta không run, ngươi cầm lấy mau!” Tư Tuyết không kiên nhẫn nữa.
Thừa Ảnh và Hàn Hâm đang nhìn chằm chằm vào họ, không hề chớp mắt một cái.
“Đúng là đang run mà.” Tư Tuyết thở hổn hển phản bác.
Lúc này một bà lão đi qua đây, thấy bốn người đều đang nhìn chằm chằm vào đồng tiền kia thì lập tức sửng sốt.
“Các ngươi xem các ngươi đang làm gì vậy hả, ba nam nhân lớn thế này mà đoạt tiền một bé gái hả!” Bà lão lập tức bắt đầu biểu dương chính nghĩa.
Mấy người đồng thời ngây người.
Chưa đợi bọn họ kịp phản ứng thì bà lão đã lấy ra một đồng tiền bỏ vào trong tay Tư Tuyết.
“Bé con ơi, chỉ một văn tiền mà thôi, không cần tranh giành với bọn chúng, thói đời bây giờ…” Bà lão vẻ mặt chính trực nói với Tư Tuyết.
Tư Tuyết ngẩn người nhìn bà lão, gật đầu: “Cảm ơn bà ạ.”
“Ôi chao, không cần cảm ơn, bé con khiến người ta yêu thương.” Bà lão cười, sau đó vỗ tay Tư Tuyết, lúc này mới quay người đi.
“Phụt!” Vân Hiên phản ứng lại đầu tiên, trực tiếp bật cười.
Tư Tuyết lườm hắn ta một cái, Thừa Ảnh và Hàn Hâm cũng không nhịn được mà bật cười.
“Ta nhìn trông rất nghèo sao?” Tư Tuyết không nhịn được hỏi.
“Nghèo, cách ở xa cũng ngửi thấy mùi nghèo kiết xác trên người ngươi.” Vân Hiên nghiêm trang gật đầu.
Tư Tuyết bị chọc giận đến nỗi bật cười.
“Ngươi giỏi lắm!” Tư Tuyết hùng hổ trừng Vân Hiên, nàng xắn tay áo lên, sau đó nhìn về phía Thừa Ảnh: “Thừa Ảnh, ta muốn đánh người nhưng lại lười động thủ, ngươi giúp ta đánh hắn!”
Nụ cười trên mặt Vân Hiên cứng đờ trong nháy mắt.
“Vâng!” Hai mắt Thừa Ảnh phát sáng, lên tiếng đồng ý. Sau đó đã muốn đánh Vân Hiên.
“Này Tư Tuyết, ngươi không muốn một đồng tiền này nữa phải không?” Vân Hiên vội vàng nói với Tư Tuyết.
“À quên đi, Thừa Ảnh ngươi đợi lát nữa lại đánh.” Tư Tuyết nghe Vân Hiên nói vậy thì ngăn Thừa Ảnh lại.
Nghe thấy lời nói của Tư Tuyết, Thừa Ảnh dừng lại, nhìn chằm chằm vào Vân Hiên, ánh mắt ấy thật sự đang nói “ngươi phải cẩn thận với ta”.
“Cho ta đi.” Tư Tuyết đưa ta về phía Vân Hiên.
Nàng phát hiện bây giờ trong mắt nàng chỉ có tiền mà thôi, một văn tiền cũng muốn.
“Nếu không thì ta ném xuống đất rồi ngươi tự nhặt lên nhé.” Vân Hiên nghĩ một hồi rồi nói với Tư Tuyết.
Tư Tuyết lập tức lườm Vân Hiên.
“Được rồi, được rồi, ta ném lên không trung, sau đó ngươi đỡ, được chưa?” Vân Hiên thấy cạn lời, đành bất đắc dĩ nói với Tư Tuyết.
Tư Tuyết nghĩ thì thấy cách này có thể thực hiện được bèn gật đầu.
Thấy Tư Tuyết gật đầu, Vân Hiên ném đồng tiền kia lên, Tư Tuyết nhảy lên bắt lấy, sau đó bỏ đồng tiền vào trong thắt lưng mình, chẳng khác nào bảo bối cả.
Sau đó bọn họ đứng nguyên tại chỗ chơi một lúc lâu.
Sau khi trời tối, bọn họ móc hết tiền trong người ra, khó khăn lắm mới gom được tiền để ở khách điếm.
Trong khách điếm.
Tư Tuyết ngồi trong phòng mình, cởi quần áo chuẩn bị đi ngủ.
Sáng sớm mai còn phải dậy để bán cải trắng nữa, đúng là đáng thương muốn chết.
Một lát sau đột nhiên cửa phòng bị mở ra, Tư Tuyết lập tức sửng sốt, lúc này nàng mới nhớ mình không khoá cửa, tưởng rằng đó là mấy người Vân Hiên nên không để ý lắm.
Lúc quay đầu nhìn lại thì phát hiện Quyền Mạch Ngự đang đi đến, đầu óc Tư Tuyết trở nên trống rỗng, cứ nhìn Quyền Mạch Ngự như vậy, không biết nên nói gì.
Quyền Mạch Ngự khoá cửa lại, quay người đi từng bước về phía Tư Tuyết.
“Chủ tử…” Tư Tuyết há miệng, ngơ ngác gọi Quyền Mạch Ngự.