Nói xong Tư Tuyết ngẩng đầu vẫy tay với Vân Hiên và Hàn Hâm, ý bảo bọn họ xuống đây.
Hai người sững sờ, sau đó bất đắc dĩ thở dài, cùng nhảy xuống theo, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, sao những người này không đi cầu thang mà cứ nhảy như vậy chứ?
“Tiểu nữ bất tài, chỉ tuỳ tiện biểu diễn một chút thôi.” Tư Tuyết tiếp tục chắp tay nói.
Thật ra lúc Tư Tuyết vừa nhảy xuống sân khấu thì khán giả đã ngây người rồi.
Dường như Tư Tuyết có một loại ma lực, chỉ cần một ánh mắt đã đủ để quyến rũ ba hồn bảy vía của bọn họ. Vẻ đẹp của Điệp Y còn cần nhảy múa mới có thể đẹp như vậy, mà Tư Tuyết chỉ cần đứng đó cũng đã đẹp một cách hoàn mỹ rồi.
Vân Hiên và Hàn Hâm lấy ra một đống ván gỗ đặt trên sân khấu, khán giả dường như đã sững sờ hết cả, chỉ biết ngơ ngác nhìn bọn họ, không biết họ đang muốn làm gì.
“Huyết cô nương, hai nam nhân này sẽ không biểu diễn cùng ngươi chứ?” Đột nhiên có một người hét to.
Theo tiếng hét này những người khác cũng bắt đầu phụ hoạ.
Nghe họ nói vậy, Tư Tuyết thoáng ngước mắt nhìn người kia, người kia lập tức sững người, chỉ đối mặt với Tư Tuyết một chút mà não của hắn ta dường như trống rỗng, toàn bộ hồn phách như bay mất.
“Đừng gọi ta là Huyết cô nương, khó nghe muốn chết, gọi ta là Tiểu Bản cô nương.” Tư Tuyết cười nói với người kia.
Thấy nụ cười này thì người kia lại sững người lần nữa, ngay sau đó hai gò má của hắn ta giống như bị lửa đốt, nóng bỏng, dần dần nhiễm màu đỏ.
“Được được được, Tiểu Bản cô nương!” Những người khác phản ứng trước, hét lên.
“Hai người bạn này của ta đến để giúp đỡ, không có gì bất tiện chứ?” Tư Tuyết cười, tiếp tục hỏi.
Vân Hiên ngước mắt trao cho Tư Tuyết một ánh mắt không còn gì để nói.
“Không sao không sao, sao có thể bất tiện chứ?” Lập tức có người hét lên.
“Đúng đúng đúng, không có gì bất tiện cả…” Những người khác cũng phụ hoạ theo.
Ngay sao đó từng tiếng từng tiếng hỏi Tư Tuyết những vấn đề khác nhau.
“Tiểu Bản cô nương ở đâu vậy, bao nhiêu xuân xanh rồi?”
“Không biết Tiểu Bản cô nương đã có người ngưỡng mộ trong lòng chưa?”
“Chắc hẳn Tiểu Bản cô nương vẫn chưa xuất giá phải không?”
Trong một góc, Điệp Y nhìn Tư Tuyết trên sân khấu, ánh mắt nặng nề, thần sắc cũng ảm đạm tối tăm.
Tư Tuyết cảm nhận được, ngước mắt nhìn lại, đúng lúc đối mặt với ánh mắt của Điệp Y, bèn cười với nàng ta. Dù thế nào nàng cũng đã đoạt hạng nhất của nàng ta, ít nhiều cũng hơi áy náy. Nàng cũng bất đắc dĩ mà thôi, nếu không cũng sẽ không đến cướp vị trí quán quân của người khác đâu.
Nghe bọn họ hỏi như vậy, vẻ mặt Vân Hiên cạn lời, tập trung đặt những tấm ván gỗ kia, mạnh mẽ hất xuống đất.
Sau đó hắn ta ngước mắt nhìn Tư Tuyết, sắc mặt bất thiện, Vân Hiên lườm Tư Tuyết: “Ta muốn nói cho Hoàng thượng biết ngươi ra ngoài bán cải trắng là giả, vội vàng gả mình đi mới là thật!”
“Ngươi!” Tư Tuyết lườm Tư Tuyết, đưa tay muốn đập cho hắn ta một chưởng, nhưng được nửa đường lại dừng lại.
Đang ở trước mặt nhiều người như vậy, nàng không thể vứt hình tượng thục nữ đi được.
“Được rồi, nghiêm túc làm việc đi, lát nữa đừng quấy rối đấy.” Tư Tuyết thấp giọng nhắc nhở Vân Hiên.
Vân Hiên uể oải hừ một tiếng, cầm một tấm ván gỗ lên, nghiêng người đứng ở trước mặt Tư Tuyết, hắn ta giơ tấm ván gỗ kia lên, tấm ván gỗ ấy có độ dày rất dày.
Tư Tuyết cười cúi chào khán giả.
Ngay sau đó Tư Tuyết nắm chặt hai tay lại, làm động tác Taekwondo tiêu chuẩn, đồng thời hét lên một tiếng.
Tiếng hét này làm toàn bộ người xem kinh ngạc.
Không đợi bọn họ kịp phản ứng thì Tư Tuyết đã nhảy bật lên đá tấm ván gỗ kia thành hai nửa.