Tiếng ván gỗ vỡ vang lên cực kỳ rõ ràng, tất cả mọi người đều sững sờ.
Dù thế nào bọn họ cũng không ngờ một nữ tử yếu ớt như vậy lại biểu diễn tiết mục này.
Mặt Vân Hiên không có biểu cảm nào, vẫn đứng vững tại chỗ.
Ngay sau đó Tư Tuyết lộn người đến trước mặt Hàn Hâm, lại lộn người lần nữa rồi đá vỡ tấm ván trong tay Hàn Hâm.
Lúc này mọi người đã hoàn toàn xôn xao, tất cả người xem đều kích động hét lên.
Tư Tuyết lén cười, những thứ này chẳng qua chỉ là kỹ xảo mà thôi, bình thường nàng vẫn thường xuyên biểu diễn cho mấy người Vân Hiên nhìn, mỗi lần Vân Hiên đều dùng vẻ mặt ghét bỏ nhìn nàng.
Nghe bọn họ hét to, vẻ mặt Hàn Hâm chết lặng, Vân Hiên thì cực kỳ khinh thường.
“Khụ khụ, ta lại tiếp tục một tấm nữa!” Tư Tuyết ho hai tiếng rồi nói.
Nghe Tư Tuyết nói vậy, mọi người lập tức yên tĩnh lại.
Tư Tuyết lấy một tấm ván gỗ từ dưới đất lên, hai tay cầm hai bên, đập vào đầu mình, tấm ván gỗ trực tiếp bị vỡ thành hai nửa.
Mọi người hít vào một hơi khí lạnh.
“Chẳng làm sao cả.” Tư Tuyết cười hì hì.
Sao nàng càng ngày càng thấy giống đang biểu diễn tạp kỹ nhỉ?
“Tiểu Bản cô nương, đầu của ngươi có đau không?” Có người hỏi.
“Không đau, không đau, không đau tí nào!” Tư Tuyết trả lời, sau đó dừng lại một chút rồi đột nhiên nói: “À đúng rồi, các ngươi có ai muốn lên đây kiểm tra chất lượng của tấm ván gỗ này không?”
“Để ta!” Một người phản ứng nhanh nhất lập tức giơ tay lên.
“Được, vậy thì để ngươi.” Tư Tuyết chỉ thẳng về phía hắn ta.
Người kia cực kỳ vui vẻ, lập tức chạy lên sân khấu, cầm lấy những tấm ván gỗ kia nhìn kỹ, toàn bộ đều là những tấm ván gỗ có chất lượng cực kỳ tốt.
“Đây đều là những tấm ván gỗ tốt, chưa từng bị vỡ!” Sau khi người kia kiểm tra xong thì nói với mọi người.
Tư Tuyết hài lòng mỉm cười, gật đầu với hắn ta.
Người kia nhìn thấy nụ cười của Tư Tuyết thì lập tức thất thần.
Ở hiện trường có rất nhiều nữ nhân, toàn bộ đều lộ vẻ mặt ghen ghét. Trong những nữ nhân này có một nửa là đến xem náo nhiệt, một nửa còn lại là đến để dự thi, gần như tất những người dự thi đều rất không cam lòng.
Người cuối cùng lên sân khấu này căn bản không phải là biểu diễn tài nghệ gì mà thật ra chỉ đang loè người khác.
Một nữ tử sao lại đập ván gỗ như vậy chứ.
“Đa tạ các vị huynh đệ, nếu thích ta thì nhớ chọn ta đấy nhé!” Tư Tuyết lại chắp tay với mọi người lần nữa.
Khán giả vội vàng đồng ý, tiếng hét cực kỳ vang dội, còn to hơn so với Điệp Y vừa nãy.
Cuối cùng Tư Tuyết nhận được hạng nhất, cái tên Huyết Tiểu Bàn bỗng dưng nổi danh toàn bộ Cô Vực, cuối cùng Tư Tuyết không nhận tiền thưởng của hạng nhất mà đã lén rời đi. Dù sao nàng chỉ muốn danh tiếng mà thôi.
*
Điện Cô Tinh.
Thừa Ảnh đưa Vũ Văn Hiên đang nửa sống nửa chết trở về, đi đến tẩm điện của Hi Thần.
Vừa muốn đi vào thì hắn ta đã bị một thị vệ ở cổng cản lại: “Ngươi đến tìm ai?”
“Tìm Hi Thần đại nhân.” Thừa Ảnh thờ ơ nói.
Thị vệ kia nhíu mày nghi ngờ nhìn Thừa Ảnh hồi lâu.
“Trước đây ta chưa từng gặp ngươi.” Thị vệ kia nói.
“Ta là người của Hoàng thượng.” Thừa Ảnh tiếp tục nói.
“Hoá ra là thị vệ của Hoàng thượng, thất lễ thất lễ.” Thị vệ kia lập tức giật mình, vội vàng chắp tay cung kính với Thừa Ảnh: “Vừa rồi Hi Thần đại nhân mới nấu một chén canh đưa đến chỗ của Hoàng thượng rồi ạ.”
Nghe hắn ta nói vậy thì Thừa Ảnh ừ một tiếng rồi trực tiếp đưa Vũ Văn Hiên đi.