“Ừm, nếu không thì sao?” Quyền Mạch Ngự gật đầu hỏi.
Tư Tuyết gật đầu, nàng cảm thấy mình không thở nổi.
Quyền Mạch Ngự nhíu mày, sao hắn có cảm giác hình như Tư Tuyết đang giận hơn nữa, không thể nào.
“Ba ngày nay ngài đừng hòng ôm ta ngủ, tạm biệt!” Tư Tuyết đứng dậy vươn tay túm lấy quần áo rồi xuống giường.
Quyền Mạch Ngự vội vàng vươn tay ra nắm tay nàng, đứng dậy theo.
“Không ôm nàng ta không ngủ được.” Quyền Mạch Ngự nghiêm túc nói.
“Liên quan gì đến ta, ta ngủ ngon là được.” Tư Tuyết trừng Quyền Mạch Ngự một cái, tức giận nói.
Nàng không thể chịu nổi người đến dỗ cũng không biết dỗ người ta.
Quyền Mạch Ngự nheo mắt cười cười nhìn Tư Tuyết.
Thấy Quyền Mạch Ngự còn cười, Tư Tuyết càng giận hơn.
“Nguyệt linh đằng ở đâu?” Tư Tuyết lại hỏi.
Dù sao nàng cũng sẽ đi tìm nguyệt linh đằng, bây giờ biết nó ở đâu thì nàng có thể chuẩn bị sớm.
“Nàng không cần phải đi nên không cần phải biết.” Quyền Mạch Ngự trả lời, nói xong Quyền Mạch Ngự đè Tư Tuyết xuống. Tư Tuyết sơ ý nên lại nằm trở lại giường.
“Chủ tử, ngài nói cho ta biết đi.” Tư Tuyết ngẩng đầu nhìn Quyền Mạch Ngự, rầu rĩ nói, lần này nàng giận thật.
Hai người đã bên nhau rồi, chẳng lẽ nàng không thể đi theo Quyền Mạch Ngự tìm thuốc dẫn cho hắn hay sao?
“Giận thật hả?” Quyền Mạch Ngự duỗi tay ôm Tư Tuyết khẽ cười hỏi.
“Ngài nghĩ sao? Có phải ngài cảm thấy ta không đáng để ngài tin không? Tại sao lại không nói cho ta biết?” Tư Tuyết duỗi tay hất tay Quyền Mạch Ngự ra không cho hắn chạm vào mình.
Quyền Mạch Ngự hơi sững sờ, sau đó thở dài.
“Nguyệt linh đằng ở Phong Sênh Các.” Quyền Mạch Ngự nói với Tư Tuyết.
Nghe Quyền Mạch Ngự nói, Tư Tuyết ngạc nhiên rồi nhớ lại, sao nàng thấy tên này hơi quen tai nhỉ.
Thấy Tư Tuyết ngẫm nghĩ, Quyền Mạch Ngự cười rồi không nói gì nữa.
“À! Tên khốn Tiêu Trục Mặc!” Tư Tuyết vỗ đầu kêu lên.
Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết như thể “bây giờ nàng mới nhớ ra hả”.
“Phong Sênh Các phân bố rải rác khắp các quốc gia, ta không biết cụ thể nguyệt linh đằng ở đâu.” Quyền Mạch Ngự nói tiếp.
“Cần gì phải đoán nữa, chắc chắn ở các chủ, chỗ của Tiêu Trục Mặc.” Tư Tuyết nói với Quyền Mạch Ngự.
Nghe Tư Tuyết nói, Quyền Mạch Ngự gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy.”
Tư Tuyết cười cười, bỗng dưng duỗi tay ra ôm Quyền Mạch Ngự nhích lại gần hắn.
“Ngài có muốn đưa ta theo không?” Tư Tuyết thì thầm hỏi Quyền Mạch Ngự.
Đến Phong Sênh Các thì nàng có thể gặp Tiêu Trục Mặc, đúng lúc tính món nợ lần trước. Lần trước nàng nhầm, chắc chắn lần này nàng sẽ đánh tên Tiêu Trục Mặc đó một trận.
“Không đưa.” Quyền Mạch Ngự trả lời dứt khoát.
“Tại sao?” Tư Tuyết khó hiểu. Nàng lợi hại như vậy nên sẽ không cản trở Quyền Mạch Ngự, hơn nữa nàng còn là người may mắn, rõ ràng dẫn nàng theo sẽ rất lợi!
“Bởi vì Tiêu Trục Mặc.” Quyền Mạch Ngự ngẩng đầu nhìn Tư Tuyết lạnh lùng nói.
Nghe Quyền Mạch Ngự nói, Tư Tuyết bất ngờ. Lúc đầu nàng chưa phản ứng kịp nhưng thoáng chốc đã nhớ lần trước khi Nam U tấn công Cô Vực, Tiêu Trục Mặc nhân cơ hội trà trộn suýt chút sàm sỡ nàng.
“À! Ta biết rồi! Ngài đang ghen đúng không?” Như thể phát hiện ra đại lục mới, Tư Tuyết hỏi hắn.