Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, im lặng một lúc rồi trả lời: “Đúng vậy.”
Nghe Quyền Mạch Ngự trả lời, Tư Tuyết sửng sốt rồi mím môi cười một lúc.
“Nếu vậy thì ta sẽ tha thứ cho ngài nhưng ta vẫn muốn đi.” Tư Tuyết nói với Quyền Mạch Ngự. Nàng phải đi vì nàng muốn đến đánh Tiêu Trục Mặc một trận.
“Lần này đi lấy nguyệt linh đằng, chắc chắn sẽ gặp Tiêu Trục Mặc. Ta không muốn hắn nhìn nàng dù chỉ là một cái liếc mắt.” Quyền Mạch Ngự trầm giọng nói.
Tư Tuyết chớp mắt, bây giờ nàng cảm thấy Quyền Mạch Ngự không đáng ghét đến vậy.
“Ta đã bày tỏ lòng mình với ngài rồi, ngài cảm thấy ta vẫn sẽ bị Tiêu Trục Mặc bắt cóc hả? Trái tim ta đã thuộc về ngài từ lâu rồi.” Tư Tuyết vỗ vai Quyền Mạch Ngự nói.
Nghe Tư Tuyết nói, tâm trạng Quyền Mạch Ngự vui lên nhiều, hắn mỉm cười nhưng chợt nghĩ đến nam nhân trên mặt dây chuyền của Tư Tuyết.
“Nam nhân đó thì sao? Nàng và hắn ta có quan hệ gì với nhau?” Quyền Mạch Ngự chợt hỏi.
“Hả? Ai?” Tư Tuyết chưa kịp hiểu nên sửng sốt.
Quyền Mạch Ngự khẽ nhíu mày duỗi tay ôm cổ nàng để Tư Tuyết đến gần mình, nhìn thẳng vào nàng.
“Vì hắn ta mà nàng với ta cãi nhau lâu như vậy, sao thế, quên rồi à?” Quyền Mạch Ngự trầm giọng hỏi, giọng điệu không vui, vừa nghĩ đến chuyện đó là hắn lại giận sôi máu.
Nếu một ngày nào đó hắn mà gặp nam nhân đó, hắn sẽ đánh tên đó gãy tay gãy chân.
Tư Tuyết chớp mắt, bây giờ mới nhớ: “Ý ngài là Lăng Chiến đó hả?”
“Ta không muốn nghe nàng nhắc đến tên hắn.” Giọng Quyền Mạch Ngự trầm xuống.
“Không nhắc tên hắn thì sao ta giải thích với ngài được?” Tư Tuyết cạn lời, nhắc đến Lăng Chiến là Tư Tuyết bắt đầu chột dạ. Nàng không biết bây giờ Lăng Chiến đang thế nào rồi, có phải hắn đang tìm cách để đến đây không.
“Bây giờ giải thích thì được nhắc nhưng sau này đừng để ta nghe thấy.” Quyền Mạch Ngự im lặng một lát rồi buồn bực nói.
“Ồ.” Tư Tuyết rầu rĩ sờ mũi. Dù sao chỉ cần đừng để Quyền Mạch Ngự nghe thấy là được, lúc khác vẫn có thể nhắc.
“Giải thích nhanh lên.” Quyền Mạch Ngự thúc giục.
“Chuyện này thì… Đúng là lúc trước ta… Nhưng mà… Aiz… Tóm lại phức tạp lắm.” Bỗng dưng Tư Tuyết không biết nên giải thích quan hệ giữa nàng và Lăng Chiến thế nào cho Quyền Mạch Ngự hiểu.
Lúc trước nàng luôn cho rằng có lẽ nàng thích Lăng Chiến nhưng sau khi gặp Quyền Mạch Ngự nàng mới biết nàng sai rồi. Tình cảm nàng dành cho Lăng Chiến không phải tình yêu.
Lúc ở bên Quyền Mạch Ngự nàng sẽ cảm thấy tim đập rất nhanh nhưng lúc ở bên Lăng Chiến, nàng chưa bao giờ gặp tình trạng này. Có lẽ chính bản thân Lăng Chiến cũng hiểu lầm, đó không phải là tình yêu.
“Giải thích rõ ràng nhanh lên, ấp úng làm gì?” Ánh mắt Quyền Mạch Ngự trầm xuống, nhéo má nàng một cái thật mạnh.
Nàng dám phân tâm.
“A!” Tư Tuyết kêu lên đau đớn, hất tay Quyền Mạch Ngự ra: “Ngài bị điên à! Ngài dám nhéo gương mặt khuynh quốc khuynh thành, xinh đẹp như hoa, thiên hạ vô song này hả. Ta mà bị hủy dung thì ngài phải chịu trách nhiệm đó!”
“Có hủy dung hay không thì nàng cũng là người của ta, có gì khác nhau đâu." Quyền Mạch Ngự lạnh lùng nói.
Tư Tuyết chậc chậc khinh bỉ nhìn Quyền Mạch Ngự, ngơ ngác nhìn về phía trước, xoa mặt rồi thở dài hết lần này tới lần khác.