Nàng nhìn Thừa Ảnh nhưng Thừa Ảnh không đến đây để săn thú mà để theo dõi nàng thật sít sao.
Tư Tuyết không quan tâm đến bọn họ nữa, nàng tự gỡ cung tên xuống quan sát cẩn thận, búng búng cung tên, lấy một mũi tên đặt lên dây cung.
“Sao ngươi không bắn con thỏ ban nãy?” Tư Tuyết ngẩng đầu hỏi Vân Hiên.
“Sao vậy? Ngươi muốn à?” Vân Hiên hỏi lại.
Nghr Vân Hiên hỏi, Tư Tuyết ngạc nhiên rồi gật đầu như thể đương nhiên. Dù sao đó cũng là con mồi mà, sao lại không thèm.
“Trốn sau thân cây đó, ta bắn cho ngươi.” Vân Hiên cười cười cầm cung tĩnh lên nhắm vào con thỏ sau thân cây.
Vân Hiên chưa kịp bắn đã nghe tiếng mũi tên xé gió đâm phập vào con thỏ. Hắn ta ngạc nhiên cứ ngỡ Úy Dực bắn nhưng phát hiện Úy Dực không cầm cung tên. Vân Hiên lại nhìn về phía Tư Tuyết, Tư Tuyết mới vừa bỏ cung xuống.
“Lúc trước ngươi đã luyện tập bao lâu?” Vân Hiên hỏi.
Nghe Vân Hiên hỏi, Tư Tuyết bất ngờ rồi lắc đầu: “Lúc trước chưa sử dụng bao giờ.”
“Chưa sử dụng bao giờ, ngươi đang lừa ai vậy? Sao lại có thể chưa sử dụng bao giờ, ngươi…” Vân Hiên kích động nói nhưng nói được một nửa lại im.
Tư Tuyết nhìn Vân Hiên, bỗng dưng cười ẩn ý.
“Ngươi đang muốn nói năng lực bắn cung của ta tốt lắm đúng không?” Tư Tuyết hỏi.
“Không, không hề!” Vân Hiên hừ hừ rồi vênh váo nói.
Tư Tuyết chậc chậc rồi khinh thường Vân Hiên. Thật ra nàng cũng không biết sao lại thế này, rõ ràng lúc trước chưa sử dụng bao giờ nhưng nàng lại biết dùng, hơn nữa còn cực kỳ nhuần nhuyễn.
“Chúng ta phân công nhau săn đi, lát nữa gặp nhau tại đây.” Tư Tuyết nói với Vân Hiên.
Nghe Tư Tuyết nói, Vân Hiên im lặng một lúc rồi gật đầu: “Được thôi.”
Sau đó mọi người chia ra ba đường đi tìm mồi, vì muốn cắt đuôi Thừa Ảnh nên dọc đường đi Tư Tuyết chạy rất nhanh. Kết quả không ngờ Thừa Ảnh khá là khó chơi, không cắt được. Cuối cùng nàng lười cắt đuôi hắn ta nên để cho hắn ta đi theo.
Sau khi săn bắn khoảng một canh giờ, Tư Tuyết về chỗ cũ, đúng lúc Vân Hiên cũng mới vừa về.
Vân Hiên cầm một con hồ ly màu trắng. Lông hồ ly trắng như tuyết trông rất đẹp nhưng bị mũi tên của Vân Hiên bắn trúng nên lông trắng bị nhuộm một mảng đỏ. Hơn nữa hồ ly chưa chết, giãy dụa liên tục.
“Sao ngươi lại thế, hồ ly đẹp như vậy mà sao ngươi tàn nhẫn vậy?” Tư Tuyết liếc Vân Hiên tức giận hỏi.
Nghe Tư Tuyết hỏi, Vân Hiên nhìn nàng khinh thường.
“Ta bắt con hồ ly này tặng ngươi, ngươi có thể dùng da nó làm áo choàng.” Vân Hiên nói với Tư Tuyết.
Tư Tuyết sửng sốt một chốc rồi quan sát hồ ly một cách cẩn thận, không thể không thừa nhận lông này rất đẹp.
“Cho ta làm áo choàng thì sao ngươi lại bắn nó?” Tư Tuyết ngẩng đầu trừng Vân Hiên, bất mãn hỏi.
Lông đẹp vậy mà bị thủng một lỗ, đáng tiếc biết bao.
“Không được hả?” Vân Hiên ngạc nhiên hỏi.
Tư Tuyết duỗi tay nhận hồ ly trong tay Vân Hiên, hồ ly kêu lên giãy dụa không ngừng.
“Được rồi, ta không lột da của ngươi đâu.” Tư Tuyết nói với hồ ly.
“Tại sao? Khó khăn lắm ta mới săn được nó đó.” Vân Hiên sửng sốt hỏi, sao nói không lột là không lột vậy?