“Ngươi bắn nó bằng mũi tên rồi ta lột ra thì có ích lợi gì nữa đâu, dứt khoát thả nó đi đợi nó lớn, miệng vết thương khép lại rồi chúng ta đến bắt sau.” Tư Tuyết cười thâm ý.
Khóe miệng Vân Hiên co rút, hắn ta còn tưởng tự nhiên nha đầu Tư Tuyết này tốt bụng chứ.
Hình như con bạch hồ kia cũng hiểu Tư Tuyết ói gì, nó giãy dụa kịch liệt, không ngừng kêu lên, chỗ bị mũi tên bắn trúng chảy nhiều máu hơn.
“Được rồi, đừng lộn xộn.” Tư Tuyết vỗ nhẹ đầu hồ ly.
Hồ ly kêu hai tiếng thật nhỏ rồi không giãy giụa nữa nhưng cứ rên âm ỉ.
Tư Tuyết đặt hồ ly xuống đất lấy hai bọc thuốc bột nhỏ trong đai lưng ra trộn lại rắc lên vết thương hồ ly. May mà miệng vết thương không sâu, có thuốc của Tư Tuyết, thoáng chốc đã cầm máu.
Tư Tuyết nhìn xung quanh muốn tìm miếng vải băng cho hồ ly, cuối cùng nhìn sang Vân Hiên.
“Ngươi định làm gì?” Thấy Tư Tuyết nhìn mình bằng ánh mắt này, Vân Hiên hoảng sợ.
“Vân Hiên, đừng lộn xộn, ta đâu thể chạm vào ngươi.” Tư Tuyết cười cười bước từng bước về phía Vân Hiên.
Bạch hồ quỳ dưới đất nhìn Tư Tuyết kêu hai tiếng.
Tư Tuyết tăng tốc độ đi về phía Vân Hiên, Vân Hiên bất ngờ rồi lui về sau theo bản năng. Tư Tuyết bắt được áo Vân Hiên, Vân Hiên chưa kịp phản ứng là nàng đã xé áo hắn ta.
“Này! Ngươi làm gì vậy! Ngươi không biết nam nữ khác nhau à?” Vân Hiên vội vã quát Tư Tuyết.
Tư Tuyết nhíu mày xé một đường dài trên áo Vân Hiên, bất lực nhìn hắn ta.
“Vân Hiên đại nhân, ta chỉ xé một miếng vải thôi, đã làm gì bất lịch sự với ngươi chưa?” Tư Tuyết cười hỏi.
“Nha đầu này…” Vân Hiên không phục. Hắn ta chưa kịp nói hết câu, Tư Tuyết đã xoay người hừ một cái rồi băng bó cho bạch hồ kia.
Vân Hiên suýt tức chết, hắn ta bị bơ à?
Tư Tuyết dùng mảnh vải trong tay băng miệng vết thương cho hồ ly rồi lấy túi tiền trên eo xuống, túi này là do Thanh Nha làm cho nàng.
Tư Tuyết mở túi tiền lấy một viên thuốc ra nhét vào miệng hồ ly.
Hồ ly nức nở không chịu ăn.
“Đây là linh đan diệu dược của ta, có thể khởi tử hồi sinh đó!” Tư Tuyết khó chịu cố gắng mở miệng hồ ly ra nhé vào.
Lần này hồ ly bị Tư Tuyết ép uống thuốc, oan ức đáng thương nhìn nàng.
Tư Tuyết nhìn hồ ly rồi lại nhìn thuốc trong túi tiền mình, chẳng còn bao nhiêu viên nữa.
Nàng khép túi tiền lại, không khép kín hết mà chừa lại một cái lỗ treo lên cổ hồ ly: “Sau khi về nhà mỗi ngày uống một viên, hiểu không?”
“Ha ha ha! Tư Tuyết ngươi nghĩ nó hiểu tiếng người à? Có phải não ngươi bị ngốc rồi không?” Vân Hiên sửng sốt vài giây rồi bắt đầu cười nhạo Tư Tuyết.
Tư Tuyết trừng Vân Hiên một cái không quan tâm đến hắn ta.
“Dưỡng thương cho đàng hoàng vào, lần sau ta đến lột da ngươi làm áo choàng.” Tư Tuyết chỉ đầu hồ ly nói.
Vân Hiên cố lắm mới nhịn cười được.
“Vân Hiên, ngươi đưa hồ ly về chỗ cũ đi.” Tư Tuyết đứng dậy nhìn Vân Hiên nói.
Vân Hiên ngạc nhiên rồi “chậc” một tiếng đầy khó chịu nhưng vẫn xách bạch hồ dưới đất lên.