Ở hiện đại có rất nhiều người muốn lấy mạng nàng nhưng không có ai dám cả.
Cho dù không sợ chết đến thử thì cuối cùng cũng phải mất mạng.
Nàng không ngờ rằng đến cổ đại thì chuyện như vậy vẫn xảy ra.
Sáng ngày hôm sau.
Hi Thần vốn tưởng Tư Tuyết đã chết, nhưng sáng sớm khi nàng ta tới xem thì thấy Tư Tuyết vẫn đang nằm ngáy khò khò trên giường, suýt nữa thì Hi Thần tức chết rồi.
Quan trọng là Tư Tuyết không chết, người mà nàng ta phái đi không biết đã đi đâu, không phải Tư Tuyết đã huỷ thi thể diệt chứng cứ chứ?
Tư Tuyết ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao ba sào mới tỉnh, Hi Thần không nhịn được oán thầm trong lòng, đúng là thần ngủ, loại nữ nhân như vậy quả là thất bại của tạo hóa mà.
Sau đó Hi Thần lén quan sát hồi lâu, phát hiện từ sau khi tỉnh dậy Tư Tuyết vẫn ăn uống bình thường, nếu không thì cũng lôi kéo thị nữ Thanh Nha của mình chơi đùa, không làm việc gì khác.
Điều này khiến Hi Thần cảm thấy khó hiểu, nhưng người mà nàng ta phái đi đúng là không thấy bóng dáng đâu nữa.
Có điều may mà dường như Tư Tuyết không phát hiện chuyện nàng ta muốn giết Tư Tuyết, điều này làm Hi Thần thở phào, như vậy sau này vẫn còn cơ hội để giết Tư Tuyết.
“Ha ha ha, Thanh Nha, ta nói cho người biết…”
Giọng nói ồn ào của Tư Tuyết không dứt bên tai, nắm đấm của Hi Thần càng chặt hơn.
Một lát sau Tư Tuyết đột nhiên ra khỏi điện, Hi Thần không kịp tránh, vừa lúc bị Tư Tuyết trông thấy.
“Ôi, Hi Thần đại nhân đang lén lén lút lút ở đây làm gì vậy?” Tư Tuyết cười như không cười nhìn Hi Thần, hơi nhướng mày.
Hi Thần lập tức hơi chột dạ, vô thức lùi về sau hai bước, cắn răng.
“Bản hộ vệ làm gì thì sao ngươi có tư cách để hỏi chứ!” Tư Tuyết quát Tư Tuyết một câu.
Tư Tuyết chớp chớp mắt, dáng vẻ vô hại.
“Ồ…” Một lát sau Tư Tuyết lên tiếng, quay người muốn rời đi.
Đương nhiên nàng đã biết chuyện tối hôm qua là do Hi Thần gây ra, nhưng nàng chưa muốn vạch trần nàng ta nhanh như vậy, nếu vạch trần thì chẳng có ý nghĩa gì cả.
Mèo bắt được chuột còn muốn đùa một lúc rồi mới ăn mà, nàng phải chơi đùa Hi Thần trước đã.
“Ngươi đứng lại cho bản hộ vệ!” Thấy Tư Tuyết cứ đi như vậy, Tư Tuyết lập tức hét to.
Tư Tuyết dừng chân lại, quay đầu nhìn Hi Thần, ngáp một cái.
“Ôi, Hi Thần đại nhân vẫn còn chuyện gì nữa ư?” Cả người Tư Tuyết đều lộ ra vẻ cực kỳ lười biếng, hoàn toàn không dính dáng gì đến Tư Tuyết mạnh mẽ trước đó.
Nhìn bộ dạng vô tội của Tư Tuyết, Hi Thần tức đến mức cắn răng.
“Tư Tuyết, ngươi không tôn trọng bản hộ vệ, bản hộ vệ muốn xử phạt ngươi theo luật pháp của Cô Vực!” Hi Thần đưa tay chỉ Tư Tuyết, hùng hổ nói.
“Ôi chao? Vậy ư?” Tư Tuyết hỏi mà nét mặt không thay đổi.
Hi Thần dùng sức cắn răng, hít sâu một hơi mới để mình không bị Tư Tuyết làm cho tức hộc máu.
“Không sai.” Hi Thần tiếp tục nghiến răng nghiến lợi nói.
Thấy Tư Tuyết đắc ý như vậy, lửa giận trong lòng nàng ta càng khó mà kìm lại được.
Phải cho nàng một bài học thì nàng mới biết mình là ai!
“Ồ? Vậy sao? Cô Vực có luật này từ khi nào vậy?” Tư Tuyết lười biếng duỗi lưng, ngáp một cái, mặt không biểu cảm hỏi lại.
Hi Thần lập tức đen mặt. Rõ ràng nàng ta đang nghiêm túc nói chuyện với Tư Tuyết mà, sao nàng lại không thể nghiêm túc một chút chứ?
Đúng là làm người khác khó chịu! Nếu không cố kỵ đến Hoàng thượng thì nàng ta đã chém Tư Tuyết thành trăm mảnh rồi!