“Trước đây không có nhưng bây giờ thì có rồi!” Hi Thần gằn từng câu từng chữ, dường như mỗi chữ đều chui ra từ kẽ răng.
Khóe miệng Tư Tuyết co rút.
Hoá ra Cô Vực còn có thể lâm thời thêm quy định bất thành văn như vậy.
“Vậy ngươi nói đi, ngươi muốn thế nào?” Tư Tuyết thật sự lười ồn ào với Hi Thần, bất đắc dĩ hỏi.
Nữ nhân thật sự phiền phức mà.
Nghe Tư Tuyết nói vậy, Hi Thần hơi ngẩn người, nàng ta không ngờ rằng Tư Tuyết lại không tức giận.
Tuy nhiên nghĩ lại thì cũng thấy đúng, Hoàng thượng không thể làm chỗ dựa cho nàng mọi lúc, đương nhiên Tư Tuyết phải nghe theo nàng ta rồi.
“Phải xách thùng nước đứng dưới mặt trời hai canh giờ!” Hi Thần hả hê nói.
Bởi vì có Hoàng thượng cản trở nên nàng ta không dám làm chuyện gì quá mức với Tư Tuyết, nhưng nàng ta vẫn có quyền phạt Tư Tuyết đứng hai canh giờ.
Vốn dĩ Tư Tuyết đang chuẩn bị nổi giận, nhưng khi nghe Hi Thần nói vậy thì ngẩn người.
Xách thùng nước đứng đó sao? Nghe không tệ lắm.
Nàng đã rất lâu chưa huấn luyện, đúng lúc buồn chán.
“Được, đưa ta thùng nước.” Tư Tuyết đĩnh đạc nói, khoé miệng còn nở nụ cười.
Dáng vẻ này của Tư Tuyết lập tức khiến cho cơn thịnh nộ của Hi Thần bừng lên đầu, tuy nhiên nó nhanh chóng bị nàng ta ép xuống vì nàng ta muốn tạm thời để Tư Tuyết đắc ý đã. Đợi đến lúc Tư Tuyết đứng dưới ánh mặt trời không chịu nổi phải cầu xin nàng ta thì xem Tư Tuyết còn cười nổi không.
Hi Thần quay đầu, ngón tay chỉ vào một hạ nhân đi ngang qua: “Ngươi đi lấy cho bản hộ vệ hai thùng đầy nước đến đây, phải to một chút!”
Người kia sững người, sau đó lập tức phản ứng lại: “Vâng ạ.”
Sau đó người đó nhanh chóng xách hai thùng nước lớn đến, trong đó chứa đầy nước.
Hi Thần thấy hai thùng nước thì cười khẩy một tiếng, nhìn về Tư Tuyết một cách khiêu khích.
Tư Tuyết lười biếng duỗi lưng, tiến lên xách mỗi tay một thùng, hai tay nâng thẳng tắp, đứng tại chỗ.
“Thế này phải không?” Tư Tuyết hỏi Hi Thần.
“Đúng, giữ vững, đừng để bản hộ vệ thấy ngươi hạ tay xuống!” Hi Thần cười lạnh lùng nói, sau đó đứng ở nơi râm mát nhìn Tư Tuyết.
Nghe Hi Thần nói vậy, Tư Tuyết không nhịn được bĩu môi.
Hai tay xách hai thùng nước giơ thẳng tắp như vậy, nói không mệt là giả, thật ra chỉ một lát sau hai cánh tay nàng đã mỏi hết sức.
Nhưng nàng có thể chịu được, hay nói cách khác nàng đã sớm quen với nó rồi, cường độ rèn luyện cao như vậy ở hiện đại ngày nào nàng cũng phải chịu được hình thức huấn luyện như vậy.
Những ngày tháng đó… Tốt xấu gì cũng có Lăng Chiến ở bên cạnh nàng.
Lúc ấy nàng và Lăng Chiến cùng huấn luyện trong núi sâu một tháng. Khi đó ngày nào Lăng Chiến cũng phải xách hai thùng nước lớn vượt qua mấy ngọn núi, trên đường còn không được văng nước ra ngoài.
“Này Lăng Chiến, ngày nào anh cũng huấn luyện đơn điệu như vậy không thấy chán hả?” Tư Tuyết phồng má nói chuyện với Lăng Chiến.
Lăng Chiến đang múc nước ở bờ sông, nghe Tư Tuyết nói vậy thì quay đầu lại.
“Sao thế? Cô thấy nhàm chán hả?” Lăng Chiến cười hỏi Tư Tuyết.
Vào núi đã nửa tháng, ngày nào cũng huấn luyện giống vậy, đương nhiên sẽ thấy chán rồi. Nhưng người đã nếm trải khổ đau mới có thể vượt trên người khác.
Tư Tuyết nặng nề thở dài: “Đúng đó, thật nhàm chán, tôi thấy đi rượt giết người ta vẫn vui hơn, nơi này chẳng có gì hay để chơi cả, tôi không muốn huấn luyện nữa!”
Nói xong, Tư Tuyết thở hổn hển dậm chân.