Một cỗ lực lớn, cả người nàng ngã trên mặt đất.
"Tiểu tiện nhân, ta đã cho mặt mũi còn không biết xấu hổ, vậy đừng trách bổn đại gia trở mặt vô tình, hiếp xong trực tiếp muốn mạng của ngươi."
Cổ Phượng Thiển bị người cầm lấy, bị nghẹn kịch liệt ho khan vài tiếng, cảm giác khô nóng trong thân thể càng ngày càng mãnh liệt, làm cho nàng cảm thấy mình sắp bị thiêu cháy.
"Thích em gái ngươi." Nàng khàn giọng rống giận.
Quân Mặc Ảnh, rốt cuộc ngươi ở đâu, mau tới cứu mạng a bằng không mệnh của cô nãi nãi liền kết thúc ở chỗ này.
A a a, đến bây giờ nàng cũng chưa nhớ tới chuyện trước khi mất trí nhớ, duy nhất nhớ rõ chính là lúc nàng xuyên qua xuyên đến trên người một bé gái, nói cách khác, nàng biết chính mình đã ở cổ đại sinh hoạt mười mấy năm, nhưng cố tình đoạn trí nhớ kia chỉ có mơ hồ một góc, trong thời gian mười mấy năm xảy ra chuyện gì, nàng không nhớ được.
Xét đến cùng, hiện tại nàng chỉ có trí nhớ kiếp trước, đối với cổ đại, hiểu biết cũng chỉ có chuyện xảy ra trong hai tháng gần đây.
Kết quả là, Phượng Thiển bi kịch phát hiện, lúc này nguy nan hết sức, trong đầu nàng hiện lên hình ảnh thế nhưng tất cả đều quay chung quanh một người.
Quân Mặc Ảnh.
Bởi vì mùa đông, Phượng Thiển mặc rất nhiều quần áo, Quý Bá Thiên liều mạng cởi ra, nàng liền liều mạng trốn tránh, hai người tranh chấp nửa ngày, đến cuối cùng nàng vẫn hoàn hảo không tổn hao gì.
Chính là mị dược trong cơ thể đã không kiên trì được, Phượng Thiển cắn chặt khớp hàm thở hổn hển, sắc mặt đã sớm đỏ bừng.
Đột nhiên, nàng vươn tay nhổ xuống cây trâm trên đầu. Quý Bá Thiên nghĩ đến mình vừa bị đâm, lập tức lắc mình, cũng không nghĩ tới lúc hắn nghiêng người né tránh, Phượng Thiển giơ cây trâm lên khó khăn đâm vào cổ tay mình.
Trong phút chốc máu tuôn ra.
Rốt cục lý trí trong đầu trở về vài phần, Phượng Thiển lắc đầu, ý đồ bảo trì thanh tỉnh.
"Ngươi làm gì?" Quý Bá Thiên ngạc nhiên sửng sốt.
"Làm gì…" Phượng Thiển cười lạnh một tiếng, trong khẩu khí mang theo một cỗ kiên quyết uy hiếp: "Trên cây trâm này của ta có độc, cho nên cảnh cáo ngươi, tốt nhất không cần tùy tiện làm ta, nếu không muốn là vì một đêm phong lưu mà mất mạng chó này của ngươi, đến lúc đó đừng trách cô nãi nãi không nhắc nhở ngươi."
"Ngươi nói hưu nói vượn."
"Ta nói hưu nói vượn." Phượng Thiển trừng mắt, như là đang nhìn người ngu ngốc, cười nhạo: “Chẳng lẽ đường tỷ ngươi không nói cho ngươi sao, ta là nữ nhân của hoàng đế, nếu mất trinh tiết, đó là hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Cây trâm này chính là Hoàng Thượng ban tặng, tiếp xúc với máu liền phát ra độc tính, là vì muốn phát huy công dụng loại thời điểm này."
"Bổn đại gia mới không tin chuyện ma quỷ của ngươi hết bài này đến bài khác." Quý Bá Thiên đã lo lắng không đủ, lại mạnh miệng nói: “Ngươi sao có thể bỏ được liền chết như vậy?"
Phượng Thiển lại cười đến mị hoặc: “Nếu dù sao cũng là chết, vậy vì sao cô nãi nãi phải trước khi chết cho tên đầu heo như ngươi làm bẩn."
Thấy hắn do dự, Phượng Thiển lại nói: “Nếu không tin, ngươi cứ thử xem, chỉ sợ ngày mai toàn bộ kinh thành sẽ biết, ngươi danh dương nhất thời Quý Bá Thiên Quý đại gia chết ở trên người một nữ nhân hơn nữa này nữ nhân là phi tử của Hoàng Thượng, nhìn xem đến lúc đó, Quý gia ngươi có thể bởi vì ngươi trước khi chết gây tai họa mà cả nhà bị trảm hay không?"
"Ngươi!!!!" Hô hấp của Quý Bá Thiên bị kiềm hãm, hiển nhiên là bị lời của nàng hù dọa.
Thật lâu sau, trong phòng chỉ có thể nghe được tiếng Phượng Thiển dồn dập thở dốc.
Ngay lúc hai người giằng co hết sức, cửa phòng đột nhiên bị một cỗ lực lớn đá văng: "Phanh" một tiếng, mang theo một cỗ mưa gió sắp đến, lực đạo lớn đến nỗi muốn làm vỡ màng tai của bọn họ.
Hai người đều kinh ngạc.