Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 123

Cửa vừa mở ra, liền nhìn đến nam nhân mặc áo bào thân dài như ngọc, khuôn mặt lạnh lẽo, khí lạnh quanh thân như muốn đông hai người trong phòng lại thành băng.

Phượng Thiển thiếu chút nữa rơi nước mắt.

Quân Mặc Ảnh, Quân Mặc Ảnh.

Hắn thật sự đến đây.

Không đợi nàng hoàn toàn phản ứng lại, trước mắt hiện lên bóng dáng, giây tiếp theo, Quý Bá Thiên thống khổ kêu rên, bỗng dưng Phượng Thiển được ôm vào trong ngực ấm áp kiên cố.

Cái mũi bị đâm cho vừa chua xót vừa đau, tất cả sợ hãi và ủy khuất tràn về, cuối cùng hóa thành một câu run run: “Quân Mặc Ảnh."

"Thiển Thiển không sợ, trẫm đến đây." Quân Mặc Ảnh gắt gao ôm nàng vào trong ngực, hai tay ôm chặt đến mức muốn bả gãy người nàng.

Quý Bá Thiên bị đánh nằm úp sấp, ngay cả lời Quân Mặc Ảnh nói cũng không có nghe được, quay cuồng hai cái sau không thể đứng lên mà bắt đầu chửi ầm lên: “Tên chó chết nào dám làm, cũng không nhìn xem bổn đại gia là ai, dám phá hư chuyện tốt của bổn đại gia còn nghĩ có mạng sống."

"Tên chó chết" Quân Mặc Ảnh lạnh lùng quét hắn một cái, khóe miệng tràn đầy trào phúng cười, làm cho Quý Bá Thiên cảm nhận một cỗ khí thế khiếp người, giống như chỉ cần thản nhiên liếc mắt một cái như vậy, đã đủ muốn mạng chó của hắn.

"Ảnh Nguyệt, cắt lưỡi cẩu nô tài này cho chó ăn." Quân Mặc Ảnh cắn răng, lạnh lẽo nói: “Nhớ kỹ, đừng giết chết, mang hắn về trong cung."

Cả người Quý Bá Thiên run lên.

Cung, cung, trong cung, đây là người trong hoàng cung đến. 

"Vâng." Ảnh Nguyệt nhanh chóng tha Quý Bá Thiên chưa hoàn hồn đi ra ngoài.

Hắn vẫn là lần đầu tiên thấy đế vương phát hỏa lớn như vậy, chỉ sợ giữ lại mệnh của cẩu nô tài này không phải là đế vương nương tay, mà là muốn cho đầu heo này chỉ ra người đứng phía sau màn.

Hắn tin tưởng, tất cả mọi người có liên quan đến chuyện này, một người cũng không trốn thoát.

Lúc bước ra cửa phòng, hắn còn săn sóc đóng cửa thay đế vương.

Có lẽ lúc này đế vương thật sự lo lắng, ngay cả hắn đều nhìn ra được Thiển Phi nương nương trúng mị dược, đế vương lại…..

Ai.

Cửa phòng đóng chặt, trong phòng chỉ còn lại hai người.

"Thiển Thiển."

Hơi thở ấm áp phả vào mặt Phượng Thiển, không đợi Quân Mặc Ảnh nói tiếp, tia lý trí cuối cùng trong đầu Phượng Thiển đứt.

Vừa rồi ở trước mặt đầu heo kia có thể nhẫn, phải nhẫn, bởi vì nàng chết cũng không muốn bị đầu heo kia ăn.

Nhưng một khi ở trước mặt người mình tín nhiệm, tường thành chống đỡ trong lòng dỡ xuống, cảnh giác thiếu, nhịn nửa ngày bản năng cũng không thể ức chế phun ra, rửa sạch chút lý trí và kháng cự còn sót lại của nàng.

"Quân Mặc Ảnh, ta thật khó chịu, thật khó chịu." Phượng Thiển cố hướng đến cổ hắn, giống như chỉ cần tới gần hắn, gần chút nữa, khó nhịn khô nóng trên người sẽ rút đi.

Nam nhân này chính là cái làm ổn định nhiệt độ, lành lạnh thoải mái.

Phượng Thiển cứ như vậy nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn, ánh mắt đầy sương mù, mơ màng nhìn hắn.

Quân Mặc Ảnh ngạc nhiên.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng, cảm nhận được trên người nàng nóng khác thường, rốt cục phản ứng lại có chuyện gì.

Chết tiệt?!

Trong lòng Quân Mặc Ảnh muốn bầm thây vạn đoạn đầu heo kia, ý niệm trong đầu lại mạnh hơn hai lần.

Hắn không dám nghĩ tới, nếu hắn đến chậm một bước.

Nhưng cũng không chấp nhận được hắn nghĩ nhiều, thân thể mềm mại trong lòng liên tiếp cọ sát vào người hắn, dễ dàng liền khơi mào lửa nóng của hắn.

"Nóng quá Quân Mặc Ảnh, nóng quá!!!"

Mắt Quân Mặc Ảnh tối sầm lại, hô hấp cũng gấp gáp hơn vài phần, tiếng nói trầm thấp: “Thiển Thiển ngoan, đừng sợ, trẫm ở trong này."

Lời còn chưa dứt, Phượng Thiển liền cảm nhận được trên mặt bị người hôn xuống, thân thể càng tiến sát vào người nam nhân hơn.

Nhưng là không đủ, không đủ.

Trong đầu nàng đã chỗ trống, chỉ còn lại duy nhất ý niệm muốn càng nhiều, càng nhiều càng tốt.

Phượng Thiển gắt gao bấu chặt thân nam nhân, vươn đầu lưỡi tiến vào sâu trong khoang miệng nam nhân. Nàng khó có khi chủ động không khác gì như đổ thêm dầu vào lửa.

Tâm Quân Mặc Ảnh rung động, dùng một tay mạnh mẽ ôm lấy nàng, đi nhanh đến bên bên giường.
Bình Luận (0)
Comment