Thẳng đến nhẹ nhàng hôn dừng ở mi mắt, Phượng Thiển không bình tĩnh được nữa, toàn bộ thân thể run lên, mở mắt ra.
"Ngươi làm gì vậy?!" Phượng Thiển cắn môi, cổ thật sự cứng ngắc: "Ta còn muốn ngủ, ngươi mau dọn dẹp một chút vào triều đi thôi!"
"Trời còn sớm, chưa tới thời gian vào triều." Bởi vì hai người đều nằm nghiêng, giờ phút này mở mắt ra, tầm mắt gần như thẳng nhau, Quân Mặc Ảnh cao hơn một ít, gắt gao nhìn nàng.
"Nếu tỉnh, thì nghe trẫm nói hết lời rồi ngủ tiếp." Quân Mặc Ảnh cầm khuôn mặt nhỏ của nàng, bắt buộc nàng đối diện với mình, động tác không mạnh, lại hàm chứa ý tứ không cho từ chối.
Lông mi Phượng Thiển nhảy dựng lên, cười trừ một chút: “Hoàng Thượng, ngài không ngủ còn chưa tính, nhưng trời sớm như vậy, ngài bắt buộc một người khốn đốn mệt mỏi không được ngủ thức cùng sao?"
"Trẫm lại hoàn toàn không thấy hiện tại nàng khốn đốn mệt mỏi!" Quân Mặc Ảnh hừ một tiếng.
Mặt Phượng Thiển chảy đầy vạch đen.
"Được rồi, ngươi nói đi, ta nghe." Phượng Thiển bĩu môi, nghiêm trang nhìn hắn, tỏ vẻ nàng thật sự trịnh trọng.
Nàng đột nhiên như thế này, Quân Mặc Ảnh không biết phải nói từ đâu.
Dừng hồi lâu, mới nói: “Hai ngày kia..."
"Ta không cần." Phượng Thiển gấp giọng chặn lời.
Đột nhiên lại nhếch môi cười với hắn: “Không đúng, phải nói, ta không ngại."
Quân Mặc Ảnh theo bản năng nhíu mày, thật sự không muốn thấy dáng vẻ đối phó này của nàng: “Trẫm nói qua không chỉ một lần, chỉ cần nàng muốn, trẫm đều cho nàng. Nàng không tin sao?"
"Ta muốn cái gì?" Phượng Thiển mờ mịt nhìn hắn.
"Rõ ràng ta không muốn cái gì."
Quân Mặc Ảnh có tâm muốn giết người.
Lần đầu tiên, hắn phát hiện hóa ra tính tình hắn táo bạo như vậy, dễ dàng có thể bị khơi mào lửa giận trực tiếp công tâm.
"Phượng Thiển!" Hắn cắn răng, rặn ra từng chữ một: "Trẫm không đụng nàng, về sau cũng sẽ không! Không chỉ là nàng, nữ nhân khác cũng không. Không phải nàng ghét bỏ sao, làm sao trẫm có thể toi công cho nàng ghét bỏ?"
Hắn nhớ rất rõ ràng, lần nam tuần kia, hai người từ bên ngoài về khách sạn, hắn đi ra ngoài trong chốc lát, vật nhỏ liền hoài nghi hắn làm chuyện gì với Hi phi, sau đó còn nói cho hắn, không cần sau khi hắn chạm qua nữ nhân khác thì đi tìm nàng, nàng ghét bỏ.
Lúc ấy hắn rất kinh ngạc. Nhưng không hiểu, chẳng những hắn không có tức giận, còn nhường nàng, dỗ nàng.
Hắn cũng nhớ rõ, ngày ấy lúc Nam Cung Triệt đến, nàng tự nói "Chỉ mong được tâm một người, bạc đầu không phân cách". Thậm chí nhắc tới Thái tổ hoàng đế và Hoàng Hậu, hóa ra nguyên nhân nàng không thích, là vì Thái tổ hoàng đế không làm được "Tâm một người" trong lòng nàng.
Việc này, từng chuyện từng chuyện, hắn đều nhớ rõ.
Hắn không nói, không có nghĩa là hắn xem nhẹ. Hắn chỉ không thích dễ dàng ưng thuận hứa hẹn, ít nhất trước khi hắn làm được, hắn sẽ không nói.
Phượng Thiển há miệng thở dốc, ngạc nhiên ngây ngẩn cả người.
Cái gì gọi là hiện tại không có, về sau cũng sẽ không, tất cả nữ nhân đều không?
Phượng Thiển không dám tin vươn tay, sờ trán hắn, không nóng... Chẳng lẽ là hiện tại canh giờ còn quá sớm, hắn còn chưa tỉnh ngủ?
"Trẫm rất rõ ràng mình đang nói cái gì!" Quân Mặc Ảnh cắn răng, một phen bắt được tay nàng, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.
"Khụ..." Phượng Thiển nuốt nước miếng, nhất thời có chút luống cuống, đột nhiên chỉ bên ngoài: “Cái kia, thời gian lâm triều đến rồi, ngươi còn không dậy cẩn thận muộn đó!"
Nói xong, nàng nhanh chóng chui vào trong chăn, giả chết.