Quân Mặc Ảnh xoa huyệt thái dương, thập phần khó hiểu, vì cái gì mỗi lần sau khi hắn nói xong một đống lời, nghĩ đến ít nhất nàng sẽ có chút phản ứng, vật nhỏ liền giống hệt ốc sên rúc vào trong vỏ.
Hoàn hảo, xem phản ứng của nàng, cuối cùng là nghe hiểu.
Quân Mặc Ảnh bất đắc dĩ thở dài, vỗ hai cái trên cái bọc chân to tròn kia: “Trẫm đi vào triều, ngủ ngon đi!"
Nhưng làm sao Phượng Thiển còn ngủ được?
Sau khi hắn đi không lâu, nàng che chăn liều mạng buộc mình mau ngủ, nhưng mặc kệ nàng cố gắng như thế nào, không thể chìm vào giấc ngủ nữa.
Giống con quay quay cuồng nửa ngày, rốt cuộc Phượng Thiển vẫn phát điên ngồi dậy, đầu tóc rùi bù như lông chim.
"Đông Dương, Đông Dương, Đông Dương…" Phượng Thiển gọi ba tiếng, làm hại Đông Dương nghĩ đến nàng xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy vào. Nàng lại gây chuyện kêu gào nói: “Ta muốn bánh hoa mai, ta muốn viên bột củ sen, mỗi loại năm phần."
Đông Dương trợn mắt há hốc mồm.
"Nương nương, ngài đây là…"
Phượng Thiển không nhìn khóe miệng nàng run rẩy, cắn răng nói: “Nếu ngươi không cho ta ăn ta liền chết đói, nhanh lên nhanh lên nhanh lên!!!"
Chuyện quan trọng phải nói ba lần.
Đông Dương vội vàng gật đầu: "Vâng" một tiếng chạy nhanh ra, sau đó mới phản ứng lại, hiện tại mới giờ nào….
Nương nương lại làm sao vậy, so với hôm qua còn dậy sớm hơn, cũng quá khác thường đi, chẳng lẽ, lại cãi nhau với Hoàng Thượng?!
Nhưng nhìn dáng vẻ vừa rồi của nương nương, cũng không giống…
Đông Dương chưa bao giờ cảm thấy chính mình ngốc, nhưng đối với quan hệ giữa nương nương và Hoàng Thượng, nàng thật sự là càng ngày càng không hiểu.
Đồ ăn sáng rất nhanh liền chuẩn bị tốt.
Hiện tại toàn bộ mọi người trong hoàng cung đều biết, trừ bỏ Hoàng Thượng và Thái Hậu, quan trọng hơn chính là hầu hạ tốt chủ tử cung Phượng Ương này. Ngự thiện phòng tự nhiên cũng là không cam lòng lạc hậu, mỗi lần gặp phải cung Phượng Ương gì đó, đều phải tỉ mỉ chuẩn bị, nhanh chóng dâng lên.
Phượng Thiển cảm thấy mỹ mãn ăn hết bột củ sen trên bàn, sau đó mới chống đũa giải quyết bánh hoa mai, khiến Đông Dương và Lưu Nguyệt sửng sốt.
Cuối cùng, Lưu Nguyệt nhịn không được nói: “Nương nương, ngài ăn nhiều như vậy, trong chốc lát khả năng sẽ bị trướng khó chịu, không bằng vẫn là…" ăn ít chút.
Nhưng thấy dáng vẻ Phượng Thiển mở to mắt nhìn chằm chằm nàng, Lưu Nguyệt nghẹn nghẹn, cuối cùng không nói nốt bốn chữ cuối cùng.
Nhưng mà quả thật Phượng Thiển ăn nhiều, thiếu chút nữa liền không động đậy được.
Mới đầu còn tốt, sau lại không được, nằm ở trên giường nghỉ ngơi một lát liền nghĩ ra vấn đề, khó chịu thiếu chút nữa không lăn lộn được.
Lưu Nguyệt sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng gọi Đông Dương tới, hai người thương nghị nên làm thế nào mới tốt.
Phượng Thiển xấu hổ, đành phải tươi cười nói mình không có việc gì: “Ta chỉ ăn rất no thôi, thật sự, ta nằm một lát thì tốt rồi."
Đông Dương nghiêm túc lắc đầu, nói loại tình huống này phải nhanh tiêu thực mới được, nếu không phải gọi Thái y.
Hiện tại Phượng Thiển nghe được hai chữ thái y liền đau đầu, hơn nữa một khi gọi Thái y, khẳng định Quân Mặc Ảnh cũng sẽ biết chuyện này, vậy nàng lại gặp rắc rối.
"Được rồi được rồi, ta ra ngoài đi một chút." Phượng Thiển suy nghĩ trong chốc lát, lại nhanh chóng bổ sung một câu: “Các ngươi đừng nói cho Hoàng Thượng." Nói xong liền ôm bụng đi ra ngoài.
Khóe mắt Lưu Nguyệt run rẩy hai cái, nhưng vừa rồi có phải chủ tử mặt đỏ hay không?
Quay đầu, nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Đông Dương, Lưu Nguyệt khẳng định ý tưởng trong lòng.
Chủ tử thật sự làm hòa với Hoàng Thượng!
Lưu Nguyệt lập tức kích động, rốt cuộc Hoàng Thượng nói gì với chủ tử, lại có thể dỗ dàng chủ tử.