"Chỉ cần cô nương trả lời vấn đề của tại hạ, tại hạ sẽ thả cô nương trở về." Nam nhân mím moi, trầm giọng nói.
"Uy hiếp ta sao?" Phượng Thiển nhếch môi cười, ý cười cũng không đạt đáy mắt: “Chỉ tiếc, bản cô nãi nãi ghét nhất bị chính là bị người khác uy hiếp."
Nàng lui về phía sau hai bước, mắt nhìn thẳng vào nam nhân trước mặt: “Ta cảm thấy ngươi không rõ tình huống hiện tại, xung quanh đâu đều là quan binh, chỉ cần ta gọi một tiếng, ngươi cảm thấy bọn họ là sẽ bỏ mặc ta mà giúp ngươi sao?"
Nói tới đây, nàng liền nở nụ cười, cười tươi như hoa: “Đã quên nói cho ngươi, ta là chủ tử của bọn hắn."
Chủ tử?!
Cấm quân hoàng gia, chỉ nguyện trung thành với hoàng thất. Dù hắn quyền cao chức trọng, cũng không dám xưng mình là chủ tử quan binh này.
Cho nên nữ tử trước mặt này là…
Công chúa… hoàng phi?!
Con ngươi của nam nhân co rụt lại, lẳng lặng dừng ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhếch lên của Phượng Thiển, đột nhiên cảm thấy, có lẽ nữ tử trước mặt này thật sự không phải tiểu Thất.
Trong trí nhớ, chỉ có lúc ban đầu hắn nhìn thấy tiểu Thất, nàng mới là tiêu sái kiêu ngạo, tính tình lại hoạt bát như vậy.
Sau đó liền thay đổi.
Bởi vì có bị nhiều gánh mặng đặt ở trên vai, lần cuối cùng hắn gặp tiểu Thất, đã không thấy được nàng tươi cười nữa.
"Cô nương thật sự hiểu lầm." Nghĩ đến đây, nam nhân cũng cười nhẹ, cũng không hỏi thân phậ của Phượng Thiển, vẫn gọi là cô nương như trước: "Tại hạ tìm bằng hữu sốt ruột, là tại hạ không đúng. Tại hạ đồng ý giải thích với cô nương."
Hắn nói như vậy, Phượng Thiển mới thật sự nhìn hắn một cái, nam nhân này trừ bỏ ngay từ đầu lưu lại ấn tượng xấu với nàng, nói thật, bộ dạng đúng là khá tốt.
Ước chừng là, mỹ nam mang theo vài phần tà khí.
"Ngươi muốn tìm tiểu Thất mất tích kia?!" Rốt cuộc Phượng Thiển bình tâm hòa khí nói với hắn một câu.
Nam nhân ngẩn người, mới lắc đầu: “Không phải."
"Không phải ngươi còn nhận loạn là ta?" Lúc này Phượng Thiển lại giận tái mặt, người này chính là bệnh thần kinh, không cứu được.
"Nàng…"
Nam nhân khẽ thở dài: “Là tại hạ mạo phạm cô nương. Đã lâu tại hạ chưa gặp lại vị bằng hữu kia, hôm nay đột nhiên nhìn thấy cô nương giống nàng như vậy, nhất thời kìm lòng không đậu."
Sách.
Ý là coi nàng thành tình nhân cũ rồi sao?!
Phượng Thiển cười như không kéo khóe miệng: “Bằng hữu quan trọng như vậy, sao có thể đã lâu không thấy?!"
Đột nhiên nam nhân nắm chặt hai đấm, trong mắt hiện lên một tia đen tối, mím môi, hiển nhiên là không cho phép mình trả lời vấn đề của nàng.
Phượng Thiển không có hứng thú với chuyện của người xa lạ, cũng không tiếp tục tìm hiểu.
Bị người này dây dưa như vậy, thời gian thật sự trôi quá nhanh, không bao lâu, Phượng Thiển liền nhìn thấy Quân Mặc Ảnh cưỡi ngựa trở lại.
Nàng chạy nhanh ba bước thành một, lập tức cắt đứt quan hệ với nam nhân bên cạnh, bằng không bị Quân Mặc Ảnh nhìn thấy, không hay ho lại là nàng.
"Ta không thèm nghe ngươi nói nữa, đi về trước. Cảnh cáo ngươi đừng đi theo ta, bằng không tự gánh lấy hậu quả."
Ném một câu đe dọa nư vậy, Phượng Thiển chạy nhanh về phía Quân Mặc Ảnh, cười tủm tỉm xông vào trong lòng hắn.
Nam nhân phía sau thấy, mi tâm nhíu lại, thầm nghĩ một tiếng quả nhiên.
Nữ tử này, quả nhiên là hoàng phi.
Lại thấy dáng vẻ đế vương vốn đang lạnh nhạt lạnh lẽo, lúc xuống ngựa thấy nàng, trong nháy mắt mặt mày nhu hòa, không khỏi liên tưởng đến vị Thiển phi gần đây phong vân trong hậu cung.
Thiển phi… Phượng Thiển?!
Đúng rồi, nàng nói tên nàng là Phượng Thiển, không còn nghi ngờ chính là nữ tử đến từ Tây Khuyết kia.
Cho nên nàng không phải tiểu Thất.