Quân Mặc Ảnh ôm Phượng Thiển vào trong ngực, xa xa liếc mắt một cái đến chỗ nàng đứng vừa nãy, tầm mắt chạm đến nam nhân nào đó vừa vặn xoay người, sắc mặt biến đổi: “Không phải nói mệt mỏi sao, sao không ở doanh trướng nghỉ ngơi thật tốt, chạy ra ngoài làm cái gì?"
"Hóng gió?!"
Phượng Thiển đúng lý hợp tình ngẩng đầu lên: “Bên trong rất buồn, ta đi ra cũng có thể nghỉ ngơi mà."
"Ừm, vừa rồi đi đâu vậy." Quân Mặc Ảnh ôm nàng đi đến doanh trướng, một bên không chút để ý hỏi.
"Đi ngay gần đây." Phượng Thiển thành thật chỉ nơi mình vừa đứng, vừa nhấc mắt phát hiện nam nhân kỳ quái kia đã không thấy bóng dáng, kinh ngạc một chút, mới nói: “À, liền ở chỗ đó. Nơi này không khí thật tốt."
Quân Mặc Ảnh chú ý tới biểu tình của nàng, tự nhiên cũng đoán được nàng gặp qua người nọ, thở dài: “Về sau đi ra ngoài để Đông Dương đi theo, một người chạy bị lạc thì làm sao bây giờ?!"
Phượng Thiển kinh ngạc nhìn hắn: “Ngươi coi ta là ngốc hả?"
Rốt cuộc ở trong lòng nam nhân này, nàng là ngươi như thế nào? Đi gần như vậy cũng có thể lạc sao?
Quân Mặc Ảnh bị phản ứng của nàng làm cho chọc cười, chọc chóp mũi nàng: “Vốn chính là ngu ngốc, còn nghĩ mình thông minh lắm."
Đờ mờ!
"Ngươi khinh bỉ ta?" Phượng Thiển vung nắm đấm nhỏ, oán hận nói.
"Cái này gọi là nhìn về sự thật."
"Rõ ràng là vặn vẹo sự thật."
"Không cần nói sạo."
"…."
Sau này Phượng Thiển mới biết được, nam nhân ngày đó dây dưa gọi nàng là tiểu Thất là chấp pháp giả đứng đầu tông nhân phủ, Mạc Thiếu Uyên.
Nghe người ta nói, người này ở trong quan trường là phán quan mặt lạnh, làm việc không chừa chút tình cảm, làm cho người ta cảm giác một loại tà nịnh lạnh lẽo; ngược lại với lúc lên công đường, hắn cười với mọi người, phong lưu thành tánh, bên người mỹ nữ như mây, cũng không gián đoạn.
Mà tất cả mỹ nữ, đều phải có cùng đặc điểm lớn lên giống vong thê của hắn.
Tiểu Thất là vong thê của hắn.
Phượng Thiển cảm thấy không giống.
Cũng không biết trên phố nghe đồn tin tức ở chỗ nào, nếu thật sự đã "Vong", ngày ấy nhìn thấy nàng, hắn sẽ không có phản ứng như vậy, hẳn là như là thấy quỷ mới đúng.
Hoặc có một loại khả năng khác, hắn là bằng hữu của tiểu Thất.
Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, tiểu Thất đối với hắn mà nói hẳn là một người rất trọng yếu, ít nhất không chỉ là bằng hữu đơn giản như vậy.
Phượng Thiển phát điên gõ ót mình một cái.
"Phiền chết, phiền chết mất."
Nàng là Phượng Thiển, không phải tiểu Thất, không có chút quan hệ nào với tiểu Thất, không nghĩ…
Thời gian săn bắn vốn chỉ có hai ngày nhưng đế vương hạ lệnh kéo dài thời gian, chỉ vì Thái tử Việt Nam sắp đến, nói là bệnh tình của Hoàng Hậu Việt Nam đã có chuyển biến tốt, do dó đến cảm tạ.
Lúc mọi người biết được chuyện này, không biết vì sao, cái nghĩ đến đầu tiên chính là "Thiển phi nương nương".
Do đó đến cảm tạ.
Không cần thiết đi.
Sau khi đế vương khẳng khái cứu giúp Hoàng Hậu Việt Nam, đến lễ Việt Nam đều tặng nhiều như vậy, làm gì cần hắn đường đường là Thái tử lại đi đến một chuyến.
Chỉ sợ là không phải đến uống rượu cảm tạ mà là vì nữ nhân.
Lúc Quân Mặc Ảnh nói chuyện này cho Phượng Thiển, Phượng Thiển đang ăn, "À" một tiếng liền không có phản ứng khác nữa.
Nhưng mà sau khi cắn hai miêng, nàng cười tủm tỉm ngẩng đầu, gắp viên bột củ sen cho nam nhân.
"Hoàng đế bệ hạ, vì phòng ngừa ngày nào đó ngài ăn dấm của ta, thưởng cho ngài một viên bột củ sen ngọt ngào trước, nhanh ăn đi."