Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 371

"Có chút thành ý không?" Phượng Thiển hừ lạnh một tiếng, không quá vui vẻ ngẩng đầu từ trong ngực hắn lên: "Ngươi nói, vừa rồi rốt cuộc ăn phải thuốc nổ gì, làm gì trở lại liền mắng ta?"

"Trở lại không thấy nàng, không quá vui vẻ."

"Mất hứng liền phát cáu với ta?"

Quân Mặc Ảnh ôm mặt của nàng: "Ngốc, có thể nghe trọng điểm không?" Cau mày lườm nàng một cái: "Buổi tối khuya như vậy, lúc trẫm đi ra nàng còn ở đây tốt đẹp, lúc trở lại đã không thấy tăm hơi, hỏi Đông Dương cũng không biết nàng đi nơi nào, trẫm có thể không gấp gáp sao?"

Cuối cùng dùng sức vuốt đầu của nàng: "Cả ngày chỉ biết chạy loạn!"

Phượng Thiển không hài lòng, đi một chút trong cung mình cũng có thể gọi là chạy loạn sao? Còn có chút tự do nào không!

Nàng nheo mắt lại: "Ngươi chắc chắn câu nói vừa rồi biểu đạt ý này?"

Không thấy ngươi, không quá vui vẻ… những lời này nghe thế nào cũng là bởi vì hắn không vui mà phát giận?

Quân Mặc Ảnh nhíu mày, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Nói đi, mới vừa rồi đi làm gì?"

Tim Phượng Thiển run lên, lập tức có chút bối rối.

Chỉ trích gì, lên tiếng phê phán gì, tất cả đều bị nàng quên đi.

Hơi mất tự nhiên xoay tầm mắt, nói: "Ta muốn làm diều, đi tìm gậy trúc và giấy."

Quân Mặc Ảnh khẽ nhíu mắt, tầm mắt dính chặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nghiêng của nàng.

Hồi lâu, mới khẽ thở dài một cái: "Muốn làm diều, nói một tiếng với cung nhân không phải được sao, cần gì nàng tự mình làm?"

Hắn như dỗ đứa bé vỗ nhẹ phía sau lưng của nàng, thần sắc trên mặt không rõ là bất đắc dĩ hay là bàng hoàng.

Trong ánh nến lập lòe mờ mịt, dung nhan hai người như tranh vẽ, khiến người khác không nhìn rõ.

Phượng Thiển từ từ cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ xát mấy cái lên lồng ngực ấm áp của hắn, buồn buồn nói: "Nhưng ta muốn tự làm."

"Có không?"

"Hả?"

Quân Mặc Ảnh cười trầm thấp một tiếng, nhẹ giọng nói bên tai nàng: "Chân tay nàng vụng về như vậy, sao biết làm những thứ thủ nghệ tinh tế như thế này được?"

"....."

Đột nhiên Phượng Thiển cảm thấy, nam nhân này ác liệt đến mức tận cùng rồi, mỗi lần đều sát phong cảnh đúng thời điểm.....

"Ta không biết làm, cũng không tính toán làm nữa." Phượng Thiển cắn răng, oán hận nói: "Ta chỉ đi tìm những thứ đó mà thôi, còn dư lại thủ nghệ tinh xảo dĩ nhiên do ngươi làm, hoàng đế bệ hạ thân ái!"

Quân Mặc Ảnh thoáng nhíu mày: "Tại sao là trẫm?"

"Cái này kêu là phân công hợp tác!" Phượng Thiển quay mặt, đương nhiên nói: "Ngươi cũng không thể chỉ ăn cơm không làm việc chứ?"

Lúc này Quân Mặc Ảnh thật không hiểu rồi, hoàn toàn không biết nàng đang nghĩ gig.

Hắn chỉ ăn cơm không làm việc? Mỗi ngày hắn đều làm không biết làm bao nhiêu việc.

Vật nhỏ này mới là một người chỉ ăn cơm không làm việc đây!

Quân Mặc Ảnh đỡ trán, bất đắc dĩ nói: "Vẽ tranh lên giấy coi như thủ nghệ tinh xảo mà ngươi nói đi?"

"Dĩ nhiên là phải!" Phượng Thiển ngồi thẳng lên, lẽ khí hùng hồn nói: "Ta muốn chơi diều, ta cũng vui lòng mang theo ngươi cùng chơi diều, nhưng chơi diều là chuyện chúng ta hai người, cho nên ta muốn mọi việc đều do hai chúng ta tự thân tự lực. Nếu ta đã mang nguyên liệu đến, vậy có phải chuyện còn lại là do ngươi làm đúng không?"

Nói xong, nàng trừng mắt nhìn, cười híp mắt nói: "Về phần ăn cơm và làm việc chỉ là ví dụ, thú vui thả diều giống như ăn cơm, hiểu không?"

Quân Mặc Ảnh sửng sốt một chút, cười lớn: "Muốn trẫm giúp nàng vẽ tranh cứ việc nói thẳng, cần gì phải lượn một vòng lớn như vậy?"
Bình Luận (0)
Comment