Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 372

Khóe mắt Phượng Thiển giật một cái, sớm biết ngươi chịu, ta đương nhiên không đi một vòng lớn như vậy.

Nhưng hoàng đế bệ hạ ngài là quý nhân nhiều chuyện vội, ai biết có thể rút một chút thời gian tới giúp ta làm việc nhỏ như vậy không?

"Không phải ta có ý tốt không muốn làm phiền ngài sao?" Phượng Thiển cười tươi như hồ ly, tràn đầy nịnh hót.

Quân Mặc Ảnh sờ sờ cái mũi của nàng.

"Cả ngày đều kiếm chuyện cho trẫm, còn dám không muốn làm phiền trẫm?"

"Đau!" Phượng Thiển dùng sức rầm rì hai tiếng, hait ay ôm chặt vòng eo gầy gò của nam nhân.

"Không phải ngươi cảm thấy cảm giác mỗi ngày đều nắm trong tay quá nhàm chán sao? Cho nên ta chính là trời cao phái tới tăng thêm thú vui cuộc đời cho ngươi! Nguyên nhân gây phiền toái cho ngươi, chính là vì vẽ thêm một nét đậm trong cuộc sống bình thản của ngươi!"

Phượng Thiển nói xong, cảm thấy chuyện đúng là như vậy, kiêu ngạo mà hất cằm lên, giương mắt nhìn hắn.

Ánh mắt này.....

Là chờ hắn khen đôi câu đúng không?

Quân Mặc Ảnh cố nén cười, nghiêm trang gật đầu một cái: "Ừm, Thiển Thiển nói quá đúng. Nàng đúng là tìm không ít… niềm vui cho trẫm."

Niềm vui như vậy, nói không rõ là tốt hay xấu.

Chỉ là, trong cuộc đời này, nếu là không có một người như thế, có lẽ thật sự không hoàn chỉnh.

******

Sáng sớm khi Phượng Thiển tỉnh lại, Quân Mặc Ảnh đã lên triều.

Nàng rửa mặt xong, đi ra ngoài dùng đồ ăn sáng, tầm mắt lơ đãng rơi vào đồ vật trên bàn.

Phía trên bày một bức họa, còn chưa hoàn thành, chỉ vẽ một nửa, nét vẽ nhàn nhạt cũng đã cực kỳ đẹp mắt, phóng khoáng, lạnh nhạt, nếu thật sự được bay trên không trung, có lẽ sẽ có tư thái ưu nhã như tiên nhân trong truyện.

Phượng Thiển kinh ngạc, dần dần, khóe miệng lơ đãng nâng lên một nụ cười.

Tối hôm qua lúc nàng ngủ, Quân Mặc Ảnh còn có chút tấu chương chưa phê xong, không ngờ hắn làm xong chuyện, vẫn không quên cái này.

Một người có thể ở bất cứ lúc nào đều để lời ngươi nói từng câu từng chữ ở trong lòng.....

"Đông Dương, ta đi ra ngoài dạo một lát!"

Phượng Thiển vung tay lên, tự mình đã đi đến trong sân, chỉ chờ người phía sau đuổi theo.

Đông Dương sửng sốt một chút: "Nương nương muốn đi ra ngoài sao?"

"Đúng vậy, rất lâu không đi ra ngoài, ta cũng buồn bực sắp hỏng người rồi."

"Nương nương..... Hay là không cần. Nếu lát hoàng thượng trở lại không thấy người, lại không vui. Huống chi thân thể người vẫn chưa hoàn toàn bình phục, không bằng ngồi một chút trong sân là được rồi?"

Phượng Thiển không vui: "Ngươi là người của hắn hay là người của ta, sao cả ngày đều nói chuyện giúp hắn?"

"Nương nương, nô tỳ đều là vì tốt cho người!" Lúc đầu Đông Dương nghe được nàng nói lời này còn có thể khẩn trương một chút, nhưng lúc này nghiễm nhiên trở thành dáng vẻ đang dạy dỗ nàng.

Phượng Thiển bất đắc dĩ nhìn trời một chút.

"Không có chuyện gì, thân thể ta đều tốt, thật. Đông Dương, ta đi ra ngoài một lát, sau hoàng thượng tới ngươi sai người nói với hắn một tiếng là được, hắn sẽ không tức giận, ngày hôm qua hắn đã đồng ý ta đi ra ngoài thả diều!"

Có một chủ tử như vậy, Đông Dương còn có thể làm sao?

Không thể làm gì khác hơn là dặn dò mấy câu, đi theo sau Phượng Thiển ra khỏi cung Phượng Ương.

Tuy nói chỉ là tùy tiện đi dạo một chút, nhưng Đông Dương vẫn khẩn trương lo cho thân thể Phượng Thiển, dọc đường đi đều thời khắc cảnh giác chú ý nàng, nửa điểm cũng không dám buông lỏng.

Lúc dừng lại bên hồ sen, chỉ thấy trước mặt có hai cung nữ lười biếng bàn luận xôn xao.

"Ngươi nói nhỏ, chuyện này là hoàng thượng ban lệnh cấm xuống....."
Bình Luận (0)
Comment