Từ sau khi Quân Mặc Ảnh vứt mặt mũi Hi phi trước mặt mọi người, Hi phi không hề làm ầm ĩ nữa, dọc đường đi đều im lặng, lấy cười tiếp đãi mọi người. Kể cả lúc nhìn Phượng Thiển, cũng không châm chọc, thậm chí có khi sẽ hiện ra một loại ôn hòa và bao dung như tỷ muội trong nhà.
Thật đúng là hợp với câu bản tính bị coi thường.
Chỉ là còn lâu Phượng Thiển mới để ý nàng, dùng lời Phượng Thiển nói, ngoài mặt một kiểu sau lưng một kiểu ai mà biết được?
Nữ nhân này rất âm hiểm, hiện tại dáng vẻ này là để Quân Mặc Ảnh nhìn, vậy cần gì mình phải phối hợp với nàng ta?
Vì thế Phượng Thiển vẫn như trước kia, không thèm quan tâm lời nói và hành động ân cần của Hi phi.
Lý Đức Thông không khỏi thổn thức, đây là số mệnh.
Rõ ràng một người là phi tử, một người là Tiệp dư, Hoàng Thượng lại sủng tiểu cô nãi nãi, cho nên vị kia phân vị rất cao ngược lại phải cúi thấp làm thiếp, mà nàng, ngay cả mặt ngoài cũng không coi là gì, cũng không cần làm.
Dù là như thế, Hoàng Thượng vẫn sủng ái nàng như trước, không giảm nửa phần!
Không biết đời trước tiểu cô nãi nãi làm chuyện gì tốt, từ trước đến này Hoàng Thượng không như thế, nếu người nào dám khóc lóc om sòm, rối loạn trật tự tôn ti, vậy chờ rơi đầu đi!
Nhưng hiện tại...
Ai, cho nên mới nói, có một số việc nhất định tốt.
Đoàn xe đi nửa tháng, rốt cục đoàn người tiến vào Giang Nam.
Không biết Phượng Thiển có cố ý hay không, mỗi khi dừng lại ở chỗ nào, luôn phải đi mua mứt quả. Cũng thật muốn nói nàng muốn kích thích Hi phi đúng không, nhưng mà không giống, tiểu cô nãi nãi vô tâm vô phế như vậy, không có khả năng rỗi việc nhớ thương một người râu ria?
Dùng lời của nàng mà nói ngươi cho là ngươi là ai?
Sau khi tới Giang Nam, đoàn người thẳng đến Tề Vương phủ, cũng chính là thất đệ mà lúc trước Quân Mặc Ảnh nói với Phượng Thiển.
Thấy người thật, Phượng Thiển mới biết được vì sao Vương gia an phận ở một góc, hóa ra là đi đứng không tiện, ở kinh thành khó tránh khỏi xấu hổ, còn không bằng ở nơi non xanh nước biếc này yên vui cả đời.
"Tham kiến Hoàng Thượng." Tề Vương ngồi ở trên xe lăn, mỉm cười cúi mình bái kiến.
"Thân mình thần đệ không tiện, cấp bậc lễ nghĩa không chu toàn, còn xin hoàng huynh thứ tội."
Nụ cười thanh khiết, mặt mày như gió, thật sự là công tử ôn nhuận như ngọc.
Khí chất điềm đạm này không giống Quân Mặc Ảnh và Quân Hàn Tiêu.
Quân Mặc Ảnh chỉ ôn nhu với Phượng Thiển, những người khác, không bị dáng vẻ lạnh nhạt của hắn đông chết đã tốt lắm rồi. Quân Hàn Tiêu lại khéo đưa đẩy, tuy có chút tâm tính trẻ con, nhưng dù sao cũng lón lên ở hoàng gia, thủ đoạn tâm kế cũng là cao thủ, tự nhiên không có cảm giác yên tĩnh, công tử như ngọc.
"Hoàng huynh đã nói với ngươi bao nhiêu lần, sao ngươi còn phạm?" Quân Hàn Tiêu đi qua giúp đỡ hắn một phen: "Mỗi lần nói với ngươi, ngươi đều nói đã biết, nhưng đến lần sau, vẫn như thế này." Bất đắc dĩ thở dài, mắng: “Quả thực là dạy mãi không sửa!"
Tề Vương nhẹ giọng cười, ánh mắt nhu hòa: “Lục ca đừng tức, lễ không thể quên. Dù sao hoàng huynh và ngươi cũng phải ở chỗ này mấy ngày, sau này đệ đệ không làm thế nữa."
Mấy người hàn huyên vài câu, Phượng Thiển ma xui quỷ khiến đi lên trước, hỏi một câu: “Tề Vương, trong nhà ngươi có mấy đứa nhỏ?"
"..."
Mọi người im lặng.
Khóe mắt Quân Hàn Tiêu run rẩy hai cái: “Tam đệ, ngươi hỏi cái này làm cái gì?"
"Tam đệ?" Tề Vương kinh ngạc.
Chẳng lẽ hắn rời cung lâu lắm sao, mà ngay cả huynh đệ kết bái của lục ca cũng không biết?