Theo lý thuyết, tuy rằng nhìn lục ca cười tủm tỉm, nhưng ai biết trong lòng đang nghĩ kế gì. Rốt cuộc là "Tiểu tử" nhà ai có phúc khí như vậy, có thể nhấc lên quan hệ với lục ca?
Hay là nói, kỳ thật vị tiểu thư này là người trong lòng lục ca?
May mắn hắn không nói ý tưởng này ra khỏi miệng, nếu không thế nào cũng hù chết Quân Hàn Tiêu.
"Đây là, lại nói tiếp coi như là tiểu hoàng tẩu của chúng ta." Quân Hàn Tiêu ái muội nhìn chằm chằm Phượng Thiển, lại liếc mắt nhìn hoàng huynh nhà mình một cái, thấy hắn không tức giận, gan liền lớn hơn. Chế nhạo nhìn Phượng Thiển tề mi lộng nhãn, kéo dài giọng hỏi: “Đúng không, tam đệ?"
"..." Nháy mắt Phượng Thiển đỏ mặt.
Tam đệ em gái ngươi!
Nếu gọi cô nãi nãi là tam đệ, còn dám nói tiểu hoàng tẩu cái gì!
Mặt Hi phi cũng đỏ lên, không phải xấu hổ, mà là tức giận.
Dù là từ ngày đó đến nay, mọi việc nàng đều ghi nhớ chữ "Nhẫn", nhưng giờ phút này nghe lời trêu tức tức giận đến suýt ngất đi.
Hiện tại xem ra, người nàng coi là "Muội phu", kỳ thật không để nàng vào mắt!
Thế nhưng ngay trước mặt mình, kêu một nữ nhân phân vị thấp hơn mình là "Hoàng tẩu"?
Hơn nữa nhìn dáng vẻ Hoàng Thượng, rõ ràng là không tức giận, khóe miệng còn có ý cười nhàn nhạt càng chọc mắt người. Làm sao như ngày ấy lúc mình không cẩn thận nói câu "Vợ chồng" mặt lạnh như vậy?
Nếu làm hậu phi, mình không có tư cách nói hai chữ "Vợ chồng", nhưng Phượng Thiển chỉ là một tiệp dư nho nhỏ, sao có thể được Đoan vương gia gọi một tiếng "Hoàng tẩu"?
Hoàng Thượng, ngài thật bất công, quả thật là thiên vị!
Ngay cả chút che dấu cũng không có!
Tề vương nghe Quân Hàn Tiêu nói xong, mặt lộ vẻ hiểu rõ gật đầu, ánh mắt trong trẻo như trước, tươi cười ôn nhuận.
"Chính là, khụ..." Tề vương có chút xấu hổ, trong lúc nhất thời cũng không biết phải xưng hô với Phượng Thiển như thế nào, chẳng lẽ cũng gọi là tiểu hoàng tẩu hay sao? Nếu quả thực như thế, vậy nữ tử còn lại đứng bên cạnh hoàng huynh nên xưng hô như thế nào?
Lục ca dính vào, hắn cũng không thể cũng dính vào.
Quân Hàn Tiêu tự nhiên nhìn ra hắn khó xử, chỉ Hi phi bên cạnh, nói: “Vị này là Hi phi nương nương, thất đệ cũng đã nghe nói qua, chính là đích trưởng nữ của Quý Thượng thư."
Ngụ ý, ngươi có thể gọi là "Hi phi nương nương", còn vị phía trước, bản thân muốn sao thì vậy.
Tề vương xoa thái dương, trong lòng bất đắc dĩ, đành phải nhìn thoáng qua Quân Mặc Ảnh xin giúp đỡ.
Lại chỉ thấy đối phương cười nhẹ, rõ ràng chính là ngầm đồng ý hành vi của lục ca!
Chẳng lẽ, thật sự gọi tiểu hoàng tẩu?
Nhìn hoàng huynh như vậy, giống như... Khả năng... Đại khái là đồng ý?
Cuối cùng Tề vương hiểu được vài phần: "Khó trách lục ca dám làm như vậy, hóa ra ngay cả hoàng huynh, cũng không sợ để người khác biết hắn sủng vị "Tiểu hoàng tẩu" này.
Hắn chào hỏi đơn giản với Hi phi, liền chuyển qua nói với Phượng Thiển: “Tiểu... Hoàng tẩu, trong vương phủ có hai hài tử. Chính là, vì sao tiểu hoàng tẩu hỏi điều này?"
Phượng Thiển bị bọn họ một lời lại một lời gọi "Tiểu hoàng tẩu" đến mức mặt đỏ tai hồng, muốn tìm cái lỗ chui xuống.
Thẹn quá thành giận liếc Quân Mặc Ảnh một cái, liền giải thích: “Là như vậy, Tề vương gia. Hôm trước ta gặp một người bán trống bỏi, thấy quần áo hắn tả tơi, suýt nữa đói chết đầu đường, liền đưa tất bạc trên người cho hắn. Mà hắn cũng là người tri ân báo đáp, qua tay liền đưa toàn bộ trống bỏi của hắn cho ta. Lúc trước ta nghe Hoàng Thượng nói, Tề vương phủ có đứa nhỏ, cho nên liền muốn hỏi một chút, vừa lúc có thể mượn hoa hiến Phật."
Nàng nói lưu loát, tỏ vẻ chính nghĩa, không hề ý thức được khóe miệng mọi người đã muốn run rẩy.