Sủng Thú Sư

Chương 23 - Tương Lai Không Thuộc Về Mình.

Thủy Cuồng Lang, ma thú Huyền phẩm mang trong mình hai hệ: Thủy và Thường, là loại ma thú mới, được phát hiện trong vòng mười năm trở lại đây. Vì là ma thú mới nên cách thành viên của Dưỡng Tiên Hội ở Kinh Nam Đảo, những Dưỡng Thú Sư muốn tìm tòi về nguồn gốc của loài ma thú này.

Nhưng suốt mấy năm qua, họ vẫn chưa tìm được lời giải đáp cho câu trả lời, nên đây là một nan đề được treo rất lâu trên bảng của Dưỡng Tiên Hội. Người bình thường có thể giải nan đề này liền sẽ được tấn thăng lên Dưỡng Thú Sư bát cấp ba sao, còn Dưỡng Thú Sư trên bát cấp có thể giải nan đề liền sẽ được tấn thăng thêm một sao.

Không ngờ ngày hôm nay, thiếu gia Trần U có thể giải được nan đề này, trở thành Dưỡng Thú Sư bát cấp ba sao.

Khương Uân vừa mừng vì lão là Dưỡng Thú Sư, nan đề đã được giải thì vui mừng là tất nhiên. Thở dài là lão học hỏi cả đời người, kiến thức, phẩm bậc còn không bằng một thiếu niên trẻ tuổi.

Đúng là ở bất kỳ nơi nào, nhân tài vẫn luôn có thể xuất hiện.

Khương Uân đứng dậy, chấp tay cúi chào sâu với Trần U, cười khổ nói:

"Nhị thiếu gia Trần gia đúng là thiên tài, lão hủ tự thẹn không bằng, nhưng lão hủ vẫn mong nhị thiếu gia có thể giải đáp kỹ hơn một chút."

Tô Khuynh Thành lần đầu nhìn Khương Uân cúi chào sâu một người như vậy, nàng biết thiếu niên trẻ tuổi này vừa giải ra một nan đề gì đó, làm cấp bậc của hắn cao hơn nên dẫn đến Khương Uân đại sư phải cung kính cúi chào như thế.

Tô Khuynh Thành nhìn Trần U, trong mắt là toàn là sự tò mò. Thiếu niên trẻ tuổi này lấy kiến thức ở đâu ra, chẳng lẻ trên đời thật sự có thiên tài hay sao?

Trần U đứng yên nhận cái cúi đầu của Khương Uân, phải nói hôm nay thật xảo diệu, Khương Uân ra trúng đề này, thế nên hắn sẵn tiện giải đáp luôn nan đề khó ở Dưỡng Tiên Hội.

Trần U giải thích sâu thêm:

"Đại sư tính hỏi tại sao mấy năm qua vẫn không ai tìm ra câu trả lời phải không?"

Khương Uân gật đầu, Trần U nói tiếp:

"Vì thứ nhất là Bạo Huyết Lang sắp chết, nó sẽ dồn sức tìm một nơi không có ma thú hay con người xung quanh mới ngã xuống, còn Tĩnh Thủy Thảo vốn đã sống nơi vùng nước yên tĩnh, rất ít người biết."

"Nhưng một khi có người phát hiện ra Tĩnh Thủy Thảo thì họ đều sẽ hái nó, mặc kệ nó có thành thục hay không. Vì chỉ cần vũng nước động một chút thôi là Tĩnh Thủy Thảo sẽ héo, rất uổng phí, không bằng ngắt lấy lợi cho mình."

"Thêm nữa là chuyện này chỉ phát sinh khi trời mưa, mà trời mưa mọi người thường tìm chỗ trú, rất ít ai di chuyển. Sau cơn mưa hoặc là Tĩnh Thủy Thảo đã héo, hoặc là Thủy Cuồng Lang đã xuất hiện."

"Tổng hợp tất cả lại nên mọi người không tìm ra cũng không có gì lạ."

Nếu kiếp trước, Trần U không ‘xui xẻo’ bị một con ma thú phi cầm cấp bay giữa trời mưa thì không thấy được cảnh tượng Bạo Huyết Lang hóa thành Thủy Cuồng Lan rồi.

Nghe đến đây, Khương Uân bái phục hắn lần nữa, dù hiện tại chưa kiểm chứng được chuyện này có đúng không, nhưng Khương Uân cảm thấy cũng không khác lời giải thích của Trần U là mấy.

Khương Uân móc trong ngực ra một cái hộp gỗ sang trọng, cẩn thận mở nó ra, bên trong là huy hiệu Dưỡng Thú Sư cửu cấp ba sao.

Khương Uân mời Trần U lại gần, tính đeo nó cho hắn, nhưng lão chợt nghĩ gì đó rồi đưa huy hiệu cho Tô Khuynh Thành, để nha đầu này đeo giúp.

Tô Khuynh Thành nhận huy hiệu bằng hai tay, nhìn nó và Trần U với ánh mắt phức tạp, nàng năm nay hai mươi lăm tuổi, theo Khương Uân đại sư học từ năm mười tuổi, tính ra đã là mười lăm năm, vừa bằng tuổi của Trần U.

Nhưng bây giờ Trần U đã làm một Dưỡng Thú Sư cửu cấp ba sao, qua ngày mai sẽ là Sủng Thú Sư cửu cấp. Hai danh hiệu này trên cùng một người sẽ làm cho hắn địa vị tăng lên rất cao.

Tô Khuynh Thành hạ thấp người xuống, cẩn thận đeo huy hiệu lên ngực trái của Trần U. Hắn ngửi được hương thơm nhẹ từ người nàng, khe ngực sâu kia hiện rõ trước mặt mình làm hắn muốn đưa tay lên sờ nó một chút.

Sau khi đeo xong, Tô Khuynh Thành lui lại về phía của Khương Uân, lão chấp tay cười nói:

"Ta chỉ có thể cấp cho cậu được huy hiệu này, sau khi ta báo nan đề kia lên phía trên sẽ có người mang huy hiệu bát cấp ba sao và trang phục của Dưỡng Thú ư đến cho cậu."

"Ta cũng rất xin lỗi về chuyện ngày mai, nếu chiếu theo đúng quy cũ thì ta sẽ phải đến Trần gia trước để chúc mừng cậu, nhưng rút thăm đã như vậy, ta cũng không thể làm khác, mong cậu thông cảm."

Trần U chấp tay:

"Không sao đâu Khương Uân tiền bối, vãn bối cũng không cần mặt mũi lễ nghi rườm rà đó, chỉ cần ngài bảo đảm chuyện vãn bối là Dưỡng Thú Sư không truyền a ngoài là được."

Nghe Trần U gọi mình là tiền bối thay cho đại sư, Khương Uân thở nhẹ trong lòng, hai chữ đại sư từ miệng tiểu tử này lão nhận không nổi. Còn chuyện che dấu thì dễ, Khương Uân liền gật đầu, nói:

"Được."

Khương Uân đưa lại hộp gỗ cho Trần U, hắn tháo huy hiệu ra rồi cất vào, xong nhét vào trong ngực. Trần U chấp tay cúi chào:

"Chuyện hôm nay vãn bối đến đây đã xong, xin phép tiền bối ra về."

Khương Uân gật đầu:

"Để Khuynh Thành nha đầu đưa cậu ra, ta cũng phải tranh thủ báo lên phía trên."

"Vậy vãn bối xin cáo từ."

Tô Khuynh Thành dẫn Trần U đi, trong lòng càng phức tạp, nghe tin hắn sẽ là bát cấp ba sao Dưỡng Thú Sư thật sự làm nàng kinh ngạc đến ngây người. Mười lăm tuổi là cửu cấp ba sao Dưỡng Thú Sư đã kinh khủng lắm rồi, Trần U lại là bát cấp ba sao, lại còn là Sủng Thú Sư.

Bây giờ có thể nói, Trần U ở Hải Bình Thành tuyệt đối đi ngang, Thành Chủ ít nhất cũng phải nể mặt bảy phần.

Đang suy nghĩ, Tô Khuynh Thành cảm thấy mông mình bị bóp một cái mạnh, nhìn lại thì thấy Trần U vẫn đang sờ mông nàng, cười tà phách lối.

Nếu là người bình thường thì bây giờ nàng đã nổi điên xử lý tên to gan này rồi, nhưng với Trần U lại không dám phát tác.

Chưa kể với danh vị của Trần U hiện tại, hắn đã có ý sờ mông rồi thì khó có nữ nhân nào có thể từ chối, thậm chí bản thân và gia tộc còn vui mừng dâng lên.

Tiền đồ của Trần U cực kỳ sáng, nếu Tô Khuynh Thành ngủ với hắn thì gia tộc còn vui vẻ hơn là cho nàng lấy phải tên bên nhánh khác kia.

Nhưng Tô Khuynh Thành là con cháu của gia tộc thương nhân, từ nhỏ được dạy phải suy tính lợi ích rõ ràng. Nếu Trần U muốn nàng thì phải kêu gia chủ Trần gia qua gia tộc, hoặc ít nhất hắn phải tự mình đi qua, nếu gia tộc đồng ý thì nàng sẵn sàng phủi sạch giường chiếu chờ hắn đến.

Còn nếu bây giờ nàng và Trần U làm chuyện đó, may mắn hắn quân tử thì không nói, còn không hắn ăn xong rồi không nhận thì nàng cũng chả biết làm sao, lúc này bị mắng là chuyện nhỏ, bị những người cùng thế hệ trong gia tộc đối phó là chuyện lớn.

Nên biết nữ nhân trong gia tộc thèm muốn vị trí, ghen ghét nhan sắc của nàng, còn nam nhân thì không cần phải nói nữa.

Nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này rủi ro quá lớn nên Tô Khuynh Thành liền dẹp bỏ.

Mặt nàng ta đỏ lên, quay người lại, hạ thấp người, tư thái mị hoặc quyến rũ nhìn hắn, nói:

"Trần U đệ, đệ tuổi còn nhỏ, không nên tùy tiện sờ mó nữ nhân không có quan hệ như vậy."

Thấy bộ ngực lớn của Tô Khuynh Thành trước mặt mình, xung quanh lại không có ai, Trần U liền đưa tay xộc qua cổ áo phía trên tiến vào, bắt đầu nhào nặn thỏ ngọc to lớn, cười tà nói:

"Nếu chúng ta có quan hệ thì sao?"

Tô Khuynh Thành bị tập kích liền rên nhẹ một tiếng, không những tránh xa còn đưa tay vòng qua cổ Trần U, thở từng hơi nóng vào mặt hắn.

"Nếu Trần U đệ hay gia chủ Trần gia qua nói với trưởng giả trong Kinh Tô Thương Hội một tiếng, các trưởng giả đồng ý thì Tô Khuynh Thành tự tiến cử cái chiếu, chờ Trần U đệ qua sủng hạnh."

Nói xong, nàng ta đưa môi điểm nhẹ qua môi Trần U một cái, lúc này mới thoát ra khỏi tập kích của hắn, che miệng cười hì hì.

"Phía trước là cửa chính, Trần U đệ nhớ lời tỷ tỷ dặn nghe, tỷ tỷ ở Kinh Tô Thương Hội chờ đệ."

Tư thái của Tô Khuynh Thành bây giờ rất mê người, quần áo xộc xệch lộ ra những vùng da trắng nõn nà, kết hợp với cơ thể yêu dã kia thì nam nhân rất khó chống cự, muốn lao lên ôm lấy vào lòng.

Đáng tiếc, Trần U thưởng qua mỹ nữ quá nhiều, hắn cũng không quá để ý lắm.

Trần U gật đầu bước về phía trước, đi ngang qua Tô Khuynh Thành vẫn không quên sờ mông thêm một cái nữa, lúc này mới đẩy cửa bước ra.

Hai hộ vệ canh cửa cúi chào hắn, Trần U lên xe quay trở lại Trần gia.

Đi ngang qua cửa còn đang mở, Tô Khuynh Thành từ phía trong đá mắt tặng hắn một nụ hôn gió.

Đến khi đoàn xe đã khuất nơi xa thì nàng ta đóng cửa lại, chỉnh tề lại quần áo, vẻ quyến rũ mị hoặc lúc nãy hoàn toàn biến mất như chưa có chuyện gì xảy ra.

Tô Khuynh Thành ngửa mặt nhìn trời, đầu óc nghĩ về một số chuyện không vui làm cho mắt phượng nhòe đi. Hai mươi lăm năm thủ thân, hôm nay lần đầu tiên thất thủ trước một thiếu niên mười lăm tuổi.

Nhưng đó cũng không phải chuyện làm nàng buồn, nàng buồn cho chính số phận của mình, sinh ra là một người bình thường nhan sắc xinh đẹp, nàng biết tương lai mình sẽ ra sao.

Hoặc là như Tứ phu nhân Trần gia nhan sắc diễm lệ, liên tục hoài thai, hoặc là Tam phu nhân Khôn gia, sau này già xấu bị ghẻ lạnh, hoặc là như món hàng giao dịch đổi lấy lợi ích to hơn cho gia tộc.

Tất cả mọi thứ Tô Khuynh Thành đều không muốn, nàng muốn bay ra thế giới ngoài kia, nhìn ngắm nó bằng chính đôi cánh của mình, không phụ thuộc vào ai.

Nhưng điều đó có thể sao?

Đưa tay lau đi giọt nước mắt, Tô Khuynh Thành lại nuốt hết cảm xúc vào trong, tương lai như thế nào cũng được, nàng không thể thay đổi được, cứ để mặc cho số phận đi.

Bình Luận (0)
Comment