Sủng Thú Sư

Chương 41 - An Toàn.

Bắc Nam châu, nơi tận cùng giáp ranh với Đại Hải.

Một bàn tay khổng lồ vô hình trong suốt đang nắm lại, dần dần hiện ra ở nơi này. Bàn tay hạ xuống đất từ từ mở ra, năm người từ lòng bàn tay bước ra bên ngoài.

Năm người này là nhóm của Tiểu Như đang trở về Hoàng Triều.

Trì Quan chấp tay, cúi đầu về hướng bàn tay.

"Cảm ơn tiền bối đã trợ giúp, vãn bối sẽ nói lại với Thái Thượng Hoàng về ơn huệ này."

Bốn người cũng chấp tay, cúi đầu cảm ơn bàn tay.

Bàn tay kia thu nhỏ lại, hướng tới sờ đầu Tiểu Như, sau đó lại sờ đầu Tiểu Cửu.

Vì còn vướng bận Công Chúa và tiểu nữ này, nên tốc độ của ba người Trì Quan giảm đi rất nhiều, phải tới sáu ngày mới đặt chân ở trung tâm của Nam châu.

Nam châu không phải như Kinh Nam Đảo, sẽ có người có cùng cấp bậc với họ nên họ không thể bay hay vận dụng linh lực quá nhiều, chỉ có thể di chuyển bằng cách chạy nhảy thông thường.

Mà Nam châu vốn chỉ nhỏ hơn Trung châu một chút, Thánh cảnh bọn họ chạy liên tục tốc độ cũng không quá nhanh được.

Trong một lần họ đang di chuyển thì bàn tay trong suốt này xuất hiện, là của cường giả Thần cảnh, nó đối với năm người không có ác ý, cảm giác lực của ba người Trì Quan cũng cảm nhận nó không gây hại đến họ.

Nhưng nó có gây hại đi nữa thì ba Thánh cảnh bọn họ cũng không đủ cho đối phương xỉa răng, một ngón tay là có thể đè chết cả ba rồi.

Bàn tay tóm lấy bọn họ, một đường di chuyển rất nhanh, sau nữa ngày đã vượt qua một nửa đoạn đường, đi đến tận cùng của phía Bắc Nam châu.

Trở lại hiện tại.

Ngay lúc này, bất chợt bàn tay lại hóa lớn, hướng nhanh về phía bên phải đám người Trì Quan, sau đó một vụ nổ, chấn động mạnh từ đó phát ra.

Một giọng nói ẩn ẩn vang vọng bên tai bọn họ:

"Đi mau, nói với lão già kia, lão còn nợ ta hai trăm lạng Tiên Hồng Trà, còn không trả là ta qua đó đòi thật."

Ầm.

Một vụ nổ lớn lại phát ra, thổi ra một luồng gió mạnh tới chỗ năm người.

Trì Quan lấy ra Phá Không Trục, truyền linh lực vào nó rồi ném ra Đại Hải. Quyển trục nhanh chóng phát nổ, hình thành một khe nứt không gian đen tuyền.

Trì Quan đưa tay chộp lấy vai Công Chúa, một hắc y nhân chộp lấy vai Tiểu Cửu, ba vị Thánh cảnh phóng người lên về phía khe nứt kia, nhanh chóng biến mất.

Một bàn tay khác lại xuất hiện, hướng về phía khe nứt bóp mạnh làm khe nứt nhanh chóng được phục hồi lại.

Một giọng nói lại vang vọng thiên địa.

"Lão già, còn cay cú chuyện trước kia sao? Để lão Khổng đem Tiên Hồng Trà đến, ba người chúng ta lại nói chuyện, uống trà."

"Hừ..."

Một giọng hừ lạnh vang lên, khu vực lại phát ra một vụ nổ. Giọng nói kia lại vang lên:

"Lão già, chuyện người lớn sao lại muốn bắt nạt đám trẻ nhỏ, lão làm người như vậy là không được, đến, đánh ba trăm hiệp nào."

….

Tiểu Như và Tiểu Cửu hai mắt nhắm tịt, tai không nghe, mắt không thấy, mũi không ngửi được gì từ không gian xung quanh. Vai hai người bất chợt bị người khác vỗ lên, giọng nói của Trì Quan vang lên trong tai họ.

"Công Chúa, tiểu nữ, chúng ta đến rồi."

Cơ thể hai người rung lên, tâm trí ẩn ẩn sợ hãi, sợ họ mở mắt ra là một con quái vật gì đó đang cố dụ dỗ họ,….

"Hai đứa, tỉnh dậy được rồi, có ta ở đây rồi."

Một giọng nói nhu hòa lúc này vang lên, mang đến cho hai người họ cảm giác ấm áp khó tả. Nghe lời, hai người dần dần mở mắt ra, ánh mắt từ từ mở lớn, cực kỳ kinh ngạc nhìn khung cảnh trước mắt.

Phía trước họ là cánh rừng nguyên sơ, với những thân cây cao vút, ít nhất cũng hơn 50 thướt, những tán cây mở rộng, như một cái ô tự nhiên.

Phía sau họ là Đại Hải rộng lớn, sóng nước xô vào bờ phát ra tiếng rì rào cùng những cơn gió mát.

Hai người nhìn lại phía trước, nơi đó đứng một lão giả lưng hơi còng, râu tóc bạc phơ, mang đến cho hai người họ cảm giác ấm áp, cũng chính là chủ nhân của giọng nói lúc nãy.

Lão giả đứng đó vuốt râu, ánh mắt nhu hòa nhìn về hai người. Tiểu Như cảm thấy một sự thân quen cực kỳ từ huyết mạch của nàng với ông lão trước mắt.

Dưới sự thôi thúc của nó, Tiểu Như không kiềm được lao chầm đến ôm lấy lão giả, òa khóc lớn như một đứa trẻ. Lão giả là cường giả Thần cảnh nhưng tâm cảnh lúc này cũng không bình tĩnh được, lão ôm nhẹ lấy Tiểu Như, vỗ về lên lưng của nàng, một giọt nước mắt hiếm hoi từ mắt lão giả chảy ra.

Lão giả nở nụ cười, yêu thương nói:

"Về thôi, nha đầu."

Xong lão nhìn về Tiểu Cửu:

"Cả con cũng vậy."

….

….

Trần U mở mắt, tỉnh dậy từ giấc ngủ, vươn vai ngồi dậy. Hắn xoa đầu Tiểu Tiểu đang nằm kế bên một cái, rời khỏi giường tự mình rửa mặt, thay quần áo.

Trần U mở cửa ra thì thấy một thị nữ cũng đang trên đường đi đến, nàng ta cung kính chào Trần U, nói:

"Thưa thiếu gia, có hộ vệ từ phủ của Khương Uân đại nhân đi qua, nói Khương Uân đại nhân có chuyện muốn gặp ngài."

Trần U gật đầu, có lẽ chuyện nan đề đã giải quyết xong, Khương Uân muốn gặp đưa huy hiệu và quần áo cho hắn.

Trần U ngẫm lại thời gian, hôm nay đã là ngày thứ 23 của tháng, ngày 25 hắn sẽ rời đi, huy hiệu đến vừa kịp lúc. Ở Hải Bình Thành này không còn chuyện gì của hắn nữa, lần này hắn sẽ rời đi luôn, một thời gian sau mới quay lại.

Trần U nói:

"Được rồi, ta nhanh chóng qua đó."

Trần U đi vào phòng, đánh thức Tiểu Tiểu, thu nó vào không gian sủng thú, thay một bộ y phục mới rồi đi ra ngoài.

Xe ngựa Trần gia đã được chuẩn bị xong, Trần U nhanh chóng lên xe, đi đến đại viện của Khương Uân.

Thời tiết lạnh giá, kết hợp với tuyết rơi dày nên không khí đường lớn không còn nhộn nhịp như trước, hàng quán hầu như đều đóng cửa, trừ khi có người đến gõ thì mới mở cửa đón khách nhân đó vào trong.

Lớp tuyết trên đường dù hơi dày nhưng làm sao cản được bước chân của ma thú Hoàng Mã? Xe ngựa vẫn di chuyển với tốc độ nhanh, hướng về đích đến.

Sau khoảng 15 phút, xe ngựa cũng đã đến nơi.

Bên ngoài cửa viện của Khương Uân đã đứng chờ sẵn một nha hoàn, khi Trần U xuống xe thì nha hoàn liền dẫn hắn vào trong.

Theo đường cũ đi đến chỗ đình, Khương Uân đã chờ sẵn ở đó, trên bàn là một bình trà nghi ngút khói, cùng một cái hộp và một bộ y phục của Dưỡng Thú Sư.

Thấy thị nữ dẫn Trần U đến, Khương Uân đưa tay hạ ly trà xuống, nhanh chóng bước ra đón tiếp.

Trần U liền chấp tay xin lỗi:

"Xin lỗi tiền bối, đã để người chờ lâu."

Khương Uân lắc lắc đầu, đỡ nhẹ Trần U:

"Chờ lâu gì, hằng ngày lão già như ta vẫn luôn ra đình này uống trà mà, haha."

"Tiểu hữu, mời."

Khương Uân dẫn Trần U vào đình, tự tay rót cho hắn một chén tràn nóng. Trần U cầm ly trà lên, thổi nhẹ rồi đưa lên nhấp một ngụm, cảm giác uống trà nóng vào những ngày rét như này thì còn gì bằng.

Khương Uân đặt ly trà xuống, cười nói:

"Tiểu hữu có biết không, sau khi chứng thực nan đề theo lời tiểu hữu nói, một đám người liền truyền tin cho ta hỏi danh tính của tiểu hữu, để họ đến bái phỏng."

"Lúc ta nói người giải nan đề chỉ mới 15 tuổi, đồng thời không muốn lộ danh tính thì bọn họ cực kỳ kinh ngạc, ẩn ẩn không tin, ta mới viêt lại toàn bộ cuộc khảo sát đó cho họ, sau khi đọc xong thì bọn họ cũng thở dài, lúc này mới tin tưởng."

"À, Hội Trưởng nói ta truyền tin cho tiểu hữu, nếu sẵn dịp có thể ghé qua Tổng hội, Hội Trưởng muốn gặp mặt tiểu hữu, sẵn tặng cho cậu một ít quà chúc mừng."

Trần U gật đầu, cười nói:

"Vậy nhờ tiền bối nói lại với Hội Trưởng, vãn bối nhất định sẽ đến để lấy quà."

Khương Uân cười cười, đưa tay cầm lấy cái hộp đẩy qua cho Trần U.

"Trong đây là huy hiệu Dưỡng Thú Sư bát cấp ba sao của tiểu hữu, nhớ phải giữ gìn cho cẩn thận, nếu làm mất thì phải đi Tổng hội mới làm lại được, vì huy hiệu từ bát cấp trở lên có thêm một vài công năng xác nhận."

"Tiểu hữu chờ đến Dẫn Linh cảnh, dẫn linh lực của mình vào trong huy hiệu này, từ đó huy hiệu này chỉ nhận mỗi linh lực của tiểu hữu, không thể được người khác sử dụng."

Trần U gật đầu, mở hộp ra nhìn, đưa tay lên sờ qua, trong lúc Khương Uân không quá để ý liền dẫn linh lực của mình đi vào huy hiệu rồi ngay lập tức đóng nắp hộp lại, cất vào trong túi áo.

Khương Uân đứng lên, cầm lấy y phục Dưỡng Thú Sư, nhẹ bung y phục ra, đưa hướng về Trần U, nói:

"Bộ y phục này làm bằng chất liệu đặc biệt, có thể co dãn tùy vào thể trạng người mặc, bên ngực trái cũng có chỗ riêng biệt dùng để đeo huy hiệu của Dưỡng Thú Sư."

Trần U cầm lấy y phục, khoác phủ bên ngoài của mình rồi buộc lại. Y phục bắt đầu co lại, trở nên phù hợp với dáng người của hắn. Trần U lấy huy hiệu Dưỡng Thú Sư bát cấp đã nhận linh lực, cùng với huy hiệu Sủng Thú Sư của mình đeo vào.

Khương Uân nhìn Trần U, tấm tắt gật đầu như khen ngợi, thiếu niên tuổi trẻ anh tuấn, vừa là Sủng Thú Sư, vừa là Dưỡng Thú Sư, thế hệ trẻ Khương Uân từng gặp qua, chưa từng có ai như vậy.

Lúc này một thị nữ đi đến, thông báo:

"Thưa đại nhân, tiểu thư Khuynh Thành muốn gặp người ạ."

Khương Uân ẩn ý nhìn Trần U, gật đầu nói:

"Cho nha đầu đó vào."

Thị nữ vâng một tiếng, nhanh chóng lui ra thông báo. Sau một chút, thân ảnh khoác áo khoác ấm màu đó bước vào. Khương Uân đang vui vẻ nhìn thấy người đến thì nụ cười chợt thu lại, Trần U ẩn ẩn nhíu mày.

Người đến là Tô Khuynh Thành không sai, nhưng nàng ta đang dựa sát vào người một nam nhân, tay nam nhân đó đang choàng qua eo nàng.

Bình Luận (0)
Comment