Trưa hôm sau.
Trần U hai mắt nhẹ mở, vừa trải qua một giấc ngủ không quá ngon. Bật người ngồi dậy, Trần U cười cười lắc đầu.
Kiếp trước hắn đơn phương gối chiếc, hầu như rất hiếm có mỹ nhân kề bên, không ngờ kiếp này mỹ nhân cận kề mới hơn một tháng, mà hôm qua hắn đã không ngủ được ngon giấc nữa rồi.
Trần U ngước mắt nhìn sang, Tiểu Tiểu cũng đang cuộn mình trong chăn ngủ ngon lành. Trần U đưa tay xoa đầu nó, Tiểu Tiểu lười biếng đưa cái đuôi đẩy tay hắn ra, biểu thị để cho nó ngủ.
Trần U cười cười, thu tay lại bước xuống giường, tự mình mặc, chỉnh chu y phục. Cuộc hành trình tiếp theo, hắn lại độc hành rồi.
Mở cửa phòng bước ra ngoài, trạch viên vẫn là không khí yên tĩnh, bình thường thì Tiểu Cửu sẽ phân phó những người khác chuẩn bị thức ăn, nước tắm cho hắn, nhưng hôm qua nàng ta đã đi rồi, nên sáng hôm nay mọi người trong trạch viện vẫn chưa làm gì.
Trần U choàng thêm cái khoác ấm, đóng cửa lại, đi hướng ra cửa lớn trạch viện. Bây giờ hắn cần phải đi nói cho bá mẫu một tiếng về việc hai thị nữ của hắn đã đi, hắn có thể không cần phải nói, nhưng đây là sự tôn trọng với bá mẫu.
Theo đường nhỏ đi đến trạch viện của bá mẫu, hai hộ vệ canh cửa thấy hắn thì cúi chào.
Trần U phân phó:
"Thông báo cho bá mẫu, ta muốn gặp người."
"Vâng, nhị thiếu gia."
Một hộ về quay người vào trong, đi thông báo cho Tê Linh Sương, rất nhanh hộ về cùng bá mẫu đã đi ra, bên cạnh bá mẫu còn có hai nữ nhân khác, là hai vị hôn thê của Trần Bảo và Trần Tôn.
"Hai người các con về đi, hôm nào rảnh lại đến thăm ta."
Tê Linh Sương hướng về hai nữ nói.
Hai nữ gật đầu, chấp tay bên hông hạ người thấp xuống, chào:
"Vâng, thưa ….nương."
Hai người cũng hạ gối chào Trần U một cái, xong hướng ra đường nhỏ bước đi.
Tê Linh Sương nhìn Trần U, bước đến gần chỉnh lại áo khoác ấm của hắn, nhẹ nhàng xoa đầu hắn một cái, yêu thương hỏi:
"U nhi, con đến tìm ta có việc gì? Trời lạnh rồi, vào trong nói chuyện."
Trần U lắc đầu nói:
"Con đến nói cho bá mẫu một số chuyện, cũng nhanh thôi ạ."
Tê Linh Sương gật đầu, chờ hắn nói tiếp:
"Hai nha hoàn của con đã rời đi, người nhà của Tiểu Như đến đón tiếp nàng trở về, sẳn tiện con gửi Tiểu Cửu đi theo họ luôn."
Nghe được tin, Tê Linh Sương hơi bất ngờ, nếu hai nha hoàn của U nhi rời đi thì người giám sát kia phải thông báo trước cho nàng mới phải, chẳng lẽ người giám sát kia có vấn đề gì sao?
Xong Tê Linh Sương chỉnh cảm xúc lại, nha hoàn của U nhi, muốn đi hay ở thì tùy U nhi xử lý, U nhi đã trưởng thành rồi, nàng cũng không nên vươn tay quá dài nữa.
Tê Linh Sương nhìn Trần U, nói:
"Không có chuyện gì, nha hoàn của con, đi hay ở tùy con xử lý, con bây giờ đã làm Lễ Trưởng Thành, trở thành Sủng Thú Sư rồi, không cần thông báo với bá mẫu làm gì."
"Để ta phân phó người, đưa đến cho con một, hai nha hoàn khác."
Trần U nhanh lắc đầu:
"Đây cũng là chuyện con muốn nói với bá mẫu, không cần đưa nha hoàn khác đến, để một số nha hoàn còn lại trong trạch viện lo việc sinh hoạt cho con là được."
Tê Linh Sương gật đầu, không hỏi tại sao, U nhi muốn thì cứ việc.
Trần U nói tiếp:
"Con chỉ có hai chuyện này muốn nói cho bá mẫu thôi, U nhi xin phép bá mẫu trở về, trời lạnh, mong bá mẫu giữ gìn sức khỏe."
"ƯFm, con về đi, cảm ơn con."
Tê Linh Sương gật đầu, chờ Trần U khuất hình thì đi vào trong, hộ vệ nhanh chóng đóng cửa trạch viện lại.
Về lại trạch viện, Trần U xuống bếp phân phó người chuẩn bị thức ăn, đồng thời căn dặn:
"Tiểu Cửu và Tiểu Như đã rời đi, từ nay về sau khi nào ta thông báo thì các người mới nấu ăn cho ta, còn không thì cứ sinh hoạt như bình thường."
Đám người đầu bếp gật đầu, Trần U đi qua chỗ của những nha hoàn, căn dặn tương tự.
Sau đó hắn quay về phòng ngủ, đóng cửa lại đồng thời đánh thức Tiểu Tiểu.
Nó lười biếng mở mắt, nhìn Trần U không vui, nhưng khi Trần U lấy ra Lôi Thức Thạch thì hai mắt nó mở lớn, hớn hở chồm lên ngậm viên đá vào mồm, đồng thời nuốt xuống.
Quá trình thức tỉnh hệ diễn ra thuận lợi như ban đầu, rất nhanh Tiểu Tiểu mọc ra cái đuôi thứ ba, mang màu xanh dương rất nhạt đồng thời đôi lúc có tia điện hiện lên.
Thân hình và đuôi của Tiểu Tiểu cũng tăng lên một chút, khí tức trên người cũng vậy, chỉ qua một bức màn rất mỏng là có thể thăng lên bát cấp rồi.
Sau đó Tiểu Tiểu mở mắt ra, bước lại gần cọ cọ đầu vào cánh tay Trần U như lời cảm ơn, Trần U cũng mỉm cười xoa đầu nó, Tiểu Tiểu hai mắt nhắm lại hưởng thụ.
Tiểu Tiểu bây giờ là sủng thú ba hệ, một Tiên huyền bí, hai Hỏa Lôi thuần công phạt, phẩm cấp là Đế Vương, khi ra khỏi Trần gia thì Trần U không giới hạn nó nữa, cảnh giới sẽ nhanh thăng lên thất hoặc lục cấp.
Trần U ẳm Tiểu Tiểu đi ra ngoài, nhìn lên một chỗ cao ở trạch viện, người quan sát của bá mẫu vẫn còn ngồi ở đó, choàng một cái khăn ấm mặc cho gió tuyết thổi qua vẫn tiếp tục quan sát.
Trần U cũng không thấy phản cảm với vấn đề này cho lắm, vì tất cả mọi trạch viện đều có người quan sát bất kể là ai, chỉ trừ mỗi chỗ gia gia là không có người quan sát.
Như người quan sát ở trạch viện của ba người bọn họ thì thông báo lại cho bá mẫu, chỗ của bá mẫu lại thông báo cho đại bá, chỗ của đại bá lại thông báo cho gia gia.
Thay vì bí mật âm thầm quan sát, thì những người này hoàn toàn lộ ra, chỉ là họ như tai mắt của người quản lý, chỉ nghe và nhìn, nhưng luôn biết ý mà dừng ở một số chuyện, không thám tính quá sâu.
Tiểu Tiểu tiếp tục huyễn hóa thành Hỏa Hồ Ly, Trần U thả nó ra, cởi trần thân trên, tay cầm Huyết Côn, nhảy ra sân bắt đầu rèn luyện.
Sau khi làm nóng người, Trần U phân phó cho Tiểu Tiểu cùng mình luyện tập.
Một người, một hồ đứng đối diện nhau.
Tiểu Tiểu sau đó co chân đạp lên mặt tuyết, búng người với tốc độ nhanh phóng về phía Trần U, khi áp tới gần, nó đưa chân trước bên phải của mình ra, móng vuốt trồi ra nhắm vào ngay cổ của Trần U.
Trần U liền xoạt chân, hạ thấp người xuống đất, tránh né đòn của Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu đánh hụt, lao về phía bức tường, nó nhẹ nhàng xoay mình, tiếp trên tường bằng bốn chân rồi tiếp tục búng người về phía Trần U.
Keng.
Trần U xoay Huyết Côn về phía sau lưng đỡ đòn, thân côn và móng hồ chạm nhau phát ra những tia lửa tóe lên.
Trần U quay côn, tán lực ngược lại cho Tiểu Tiểu đẩy nó lui lại phía sau, sau đó hắn chống tay trái lên mặt tuyết, đá chân xoay một vòng chống ngược người bằng một tay.
Trần U dẫn linh lực vào lòng bàn tay, phát lực đẩy mạnh làm thân thể hắn bật lên, nhảy lui về phía sau, đáp đất tránh xa Tiểu Tiểu một đoạn.
Tiểu Tiểu chợt hít vào một hơi làm bụng nó phồng lên, sau đó nó mở miệng, một luồng lửa nhỏ từ đó phóng ra hướng về phía Trần U.
Người quan sát thấy cảnh này thì ngạc nhiên, sủng thú của nhị thiếu gia mới qua hơn nửa tháng mà đã có thể nắm giữ thú kỹ cơ bản rồi?
Xong chuyện này không nằm trong diện quan sát báo cáo của hắn nữa, đại phu nhân đã thu hồi một số diện quan sát rồi, hắn bây giờ chỉ ngồi đó xem thôi.
Tay Trần U linh hoạt trượt xuống nắm một đầu của côn, hạ thấp người vung ngang xuống nền tuyết. Một đám tuyết dày bị hất lên, va chạm với luồng lửa vốn đã nhỏ của Tiểu Tiểu càng làm cho nó nhỏ lại.
Khi đến chỗ Trần U thì luồng lửa đã còn lại một chút xíu, đốt lên người hắn chỉ làm nóng lên một chút mà thôi.
Trần U nhìn Tiểu Tiểu, lúc đầu chỉ định chiến đấu bằng cơ thể thông thường mà thôi, Tiểu Tiểu đã phá luật vậy đừng trách Sủng Thú Sư hắn.
Trần U vận chuyện linh lực, lần này linh lực mang theo một khí tức kỳ lạ di chuyển theo một quỹ tích rối rắm đi xuống hai chân của hắn.
Linh nhân kỹ, Đạp Thiên Thất Bộ - nhất bộ, tốc.
Lớp tuyết dưới chân Trần U bùng nổ, thân thể hắn lao vút cực nhanh về hướng Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu còn chưa ngỡ chuyện gì thì đã bị Trần U tóm được, Huyết Côn đánh vào mông nó hai cái mới làm nó tỉnh hồn lại.
Tiểu Tiểu xù lông lên, giận dỗi nhìn Trần U, vùng người thoát khỏi tay hắn, nhảy lên nóc hành lang quay mặt bỏ đi.
Trần U cười khà khà, mặc kệ Tiểu Tiểu, và ánh mắt mở to của người quan sát, tiếp tục cầm côn rèn luyện.
Cứ thế bảy ngày đã trôi qua.