Thời gian dần dần trôi qua.
Trung niên chạy đến gõ cửa phòng chờ, nói:
"Thưa đại nhân, phong bạo đã qua đi, Tứ Dực Quy Điểu đã sẵn sàng xuất phát ạ."
Trong phòng, Tô Khuynh Thành đang chống tay trên bàn, khuôn mặt hơi đỏ, hai mắt si say nhìn chằm vào Trần U, không còn quan tâm hắn đang nói gì nữa.
Để giết thời gian, Trần U quyết định chỉ dạy cho Tô Khuynh Thành một số kiến thức bên ngoài, về đủ mọi mặt, về ma thú, về địa danh, về thiên tài địa bảo,…
Lúc đầu Tô Khuynh Thành còn hăng hái nghe hắn nói, nhưng dần dần, nàng bị Trần U thu hút, không còn nghe nói gì nữa, chỉ chăm nhìn hắn, nhìn thiếu niên nhỏ tuổi nhưng uyên bác này, khí chất trầm ổn không thuộc về đồng trang lứa, đồng thời rất thần bí, làm cho nàng rất tò mò, muốn khám phá hắn hơn thảy.
Nghe được tiếng gõ cửa, Trần U dừng lại câu chuyện, Tô Khuynh Thành cũng thu hồi nhãn thần. Cả hai người cùng đứng dậy, Tô Khuynh Thành khoác tay Trần U, cùng hắn đi ra ngoài.
Trung niên dẫn đường hai người đi đến một bãi đất trống lớn, nơi đó có một con Tứ Dực Quy Điểu còn hơi nhỏ. Nói hơi nhỏ cũng đúng, với kích thước mai khoảng mười thước như nó so với con trưởng thành thì chưa được một phần năm nữa.
Trên lưng Quy Điểu được bố khí một căn phòng nhỏ, kích thước 5x5 thước, phía trước phòng có một chỗ ngồi dùng để điều khiển Quy Điểu, nơi đó đang ngồi một người nam nhân lực lưỡng, thân mang giáp nhẹ, phía sau lưng vác một cây đao lớn sần sùi được đúc hoàn toàn từ Hải Sơn Thạch.
Nam nhân này là Tuyên Xích, là hộ vệ của Thành Chủ từ lúc người còn nhỏ, thực lực Linh Cương Cảnh sơ kỳ, ứng với lục cấp. Trần U có thân phận bát cấp ba sao Dưỡng Thú Sư ở tuổi 15, vừa tôn quý vừa là anh kiệt, thế nên trong chuyến đi này, Thành Chủ mới phái hộ vệ thân cận của mình lái Quy Điểu, đồng thời bảo hộ Trần U chu toàn.
Trần U trong lòng thầm cảm ơn Thành Chủ, ở Kinh Nam Đảo thực lực tứ cấp là đỉnh tiêm, một võ sư Linh Cương Cảnh trừ khi đi sâu vào Phong Hải Sơn Mạch, còn không thì khá an toàn.
Trần U và Tô Khuynh Thành đi đến, hai người chấp tay xem như cảm ơn Tuyên Xích, Tuyên Xích cũng gật đầu đáp lại. Sau đó Trần U ôm eo Tô Khuynh Thành nhảy lên lưng Quy Điểu, đi vào phòng nhỏ đóng cửa lại.
Tuyên Xích kéo dây cương, bốn cánh Quy Điểu vỗ mạnh tạo nên luồng gió lớn, nâng thân thể lớn của nó dần dần bay lên không trung. Tuyên Xích lại kéo dây, điều khiển Quy Điểu đi về hướng Hải Sa Thành trong trời đông gió tuyết.
Ở Trần gia, gia gia Trần U nhìn lên không trung, dõi theo bóng hình của Quy Điểu, tay vuốt râu, trong lòng một mảnh tĩnh lặng.
Đại Bá Văn Tự đã kêu người chuẩn bị mọi thứ, theo sự chỉ dẫn của Trần U đến thám thính ngọn núi lửa trước, ông chợt ngẫng đầu nhìn về hướng Hải Bình Thành, lặng người một chút rồi nhanh quay đầu đi tiếp.
Trong sân lớn của Tê gia, một thiếu nữ xinh xắn tay cầm trường thương, một đòn quét ngang hất bay đi hai hộ vệ. Thiếu nữ tay chống thương, dùng ngón cái quét đi bông tuyết rơi trên mặt mình.
Thiếu nữ chợt nhìn về Quy Điểu đang bay trên không trung, hơi lặng người một chút, xong liền lấy lại tinh thần, nhìn hộ vệ bên ngoài, giọng nói non nớt vang lên:
"Đến, đánh tiếp."
Trong phòng ngủ của Khôn Tuân.
Trên giường, hai thân ảnh đang hòa vào nhau, nữ bạo long ngồi phía trên Khôn Tuân, một tay nắm đuôi tóc, một tay ôm lấy đầu Khôn Tuân đang hôn hít bầu ngực mình.
Khôn Tuân hơi thở dần gấp gáp, hừ mạnh một cái, một chất dịch trắng từ phía dưới nữ bạo long nhiễu xuống ra giường. Sau một lúc, hai người lại tiếp tục hòa vào nhau.
Cửa sổ căn phòng đã bị đục một lỗ trước đó, một ánh mắt nhìn qua cái lỗ, hướng về đôi nam nữ trên giường kia mang theo một vẻ tức giận, dần dần hóa thành chán ghét, ghen ghét, có thêm một chút 'hận'…
Bên ngoài cửa sổ, một nữ nhân xinh đẹp nắm tay run rẩy, móng tay đâm vào da thịt thấm ra từng giọt máu, bắt đầu nhiễu xuống dưới nền cỏ.
…
…
…
Ở thời tiết bình thường, từ Hải Bình Thành đi đến Hải Sa Thành, Quy Điểu có thể bay trong một ngày, nhưng do trời đang đông giá rét, lại có gió tuyết nên tốc độ Quy Điểu sẽ chậm lại.
Trần U và Tô Khuynh Thành đi vào phòng, trong phòng hoàn toàn kín được thắp sáng bằng minh cốt, không có cửa sổ để nhìn ra bên ngoài, nhưng bù lại rất kiên cố, không bị rung lắc hay nghe tiếng gió từ bên ngoài lọt vào.
Trong căn phòng nhỏ này chỉ có một cái giường cùng một bộ bàn ghế, ngoài ra không còn có gì.
Tô Khuynh Thành liền chạy đến ngã lên giường, cọ cọ mặt như một con mèo, rồi lại chuyển sang tư thái quyến rũ, chống tay nghiên người nhìn hắn, những đường cong cơ thể hoàn toàn lộ ra, rất mê người.
Tô Khuynh Thành đá mắt về phía Trần U, ngón tay ngoắc ngoắc hắn, mị hoặc nói:
"U đệ, thời gian đi còn dài, trên này vừa yên tĩnh vừa có hương vị khác, đệ còn chờ gì nữa?"
Trần U bước đến bên giường, cất hai huy hiệu vào hộp ném vào trong túi trữ vật, hắn đưa tay vào ngực áo của Tô Khuynh Thành nhào nặn thỏ ngọc lớn. Tô Khuynh Thành rên nhẹ, đưa tay cởi dây áo ra chuẩn bị, ai ngờ Trần U lúc này rút tay ra, nói:
"Đến Hải Sa Thành, để xem nàng quyến rũ được bao lâu?"
Nói xong, Trần U triệu hồi Tiểu Tiểu, cả hai ngồi trên giường bắt đầu tu luyện. Tô Khuynh Thành lần này mới để ý kỹ sủng thú của Trần U, lúc trước nàng nghe nói sủng thú của Trần U là Hỏa Hồ Ly, nhưng con hồ ly này sao không giống với Hỏa Hồ Ly nàng đọc trong sách a?
Toàn thân nó trắng như tuyết, có ba cái đuôi, một đuôi màu trắng, một đuôi màu đỏ, một đuôi màu lam nhạt tỉnh thoảng ẩn ẩn lên những tia điện lưu, người ngu cũng biết được đây không phải là Hỏa Hồ Ly rồi.
Nhưng rõ ràng cả thái lão gia của Trần gia đều nhận định sủng thú của Trần U là Hỏa Hồ Ly, tại sao bây giờ lại khác như vậy?
Tô Khuynh Thành nhìn Trần U, thiếu niên này càng ngày càng thần bí, nàng thật muốn lôi ra hết tất cả những bí mật của hắn.
Oáp…
Nhưng không có gì để làm, Tô Khuynh Thành ngáp dài một cái, nằm xuống giường, hai mắt dần dần nhắm lại, tiến vào giấc ngủ.
Thời gian thấm thoát trôi qua nhanh, hơn 4h đã qua đi.
Trần U mở mắt, đình chỉ vận chuyển Linh Pháp, Tiểu Tiểu đã dừng việc hấp thu linh lực để thăng cấp, đang cuộn mình nằm trên giường ngủ ngon lành. Cảm thấy Trần U đã tỉnh dậy, nó đóng lại màn chắn linh lực, tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Trần U cảm nhận thực lực của mình, đã rất ổn định ở Dẫn Linh trung kỳ, đang hướng vào Dẫn Linh hậu kỳ. Chỉ là còn Tuyên Xích phía bên ngoài, Trần U cũng không để Tiểu Tiểu mở màn chắn quá nhiều.
Nếu bỏ đi màn chắn để linh lực tự do tràn vào người Tiểu Tiểu thì Trần U nắm chắc sau một tuần có thể đạt đến Khải Linh Cảnh.
Đây là cảnh giới ở kiếp trước hắn phải tốn thời gian gần nữa năm mới đạt được, kiếp này, chỉ cần hơn một tháng.
Nhìn Tô Khuynh Thành đang ngủ một bên, Trần U cũng ngã mình xuống giường, đưa tay ôm eo thon của nàng kéo sát vào người, chìm vào giấc ngủ.
..
..
..
Hai người một hồ đang ngủ ngon thì cảm nhận căn phòng rung lắc hơi mạnh. Tô Khuynh Thành còn đang mơ màng ngủ liền bị hoảng sợ, cảm nhận hơi ấm phía sau lưng liền quay người bám lấy.
Tiểu Tiểu thì an tĩnh ngủ tiếp, nó chẳng cảm nhận được gì là nguy hiểm cả. Trần U thì bị rung lắc làm thức giấc, hắn cũng không cảm nhận được nguy hiểm gì, nếu có nguy hiểm thì Tuyên Xích đã nhanh báo cho bọn hắn rồi, Trần U đoán rằng có lẽ Quy Điểu đang hạ cánh mà thôi.
Nhìn Tô Khuynh Thành đang sợ hãi bám chặt lấy hắn, Trần U đưa lên vỗ vai trấn an nàng:
"Không sao không sao, chỉ là Quy Diểu hạ cánh thôi."
Tô Khuynh Thành lần đầu ra ngoài, tâm lý chưa trải nên bản năng sợ hãi mọi chuyện là tất nhiên, nhớ kiếp trước hắn lần đầu đi vào Phong Hải Sơn Mạch gặp một đám rắn cũng liền hoảng sợ quên mình là Sủng Thú Sư, co giò mà chạy, nghĩ lại, đúng là mắc cười.
Quả nhiên khi mọi thứ ổn định, giọng Tuyên Xích từ bên ngoài vọng vào:
"Chúng ta đã bay được hơn 12 giờ rồi, cần phải cho Quy Điểu nghỉ ngơi 2 giờ, sau hai lần bay như vậy thì sẽ đến Hải Sa Thành. Đại nhân có thể ra ngoài đi dạo, nhưng không nên đi quá xa nơi này."
Trần U nói vọng ra:
"Vãn bối đã biết, cảm ơn tiền bối."
Hắn ở lại trong phòng trấn an Tô Khuynh Thành một lúc, chờ nàng ổn định lại mới thu lại Tiểu Tiểu, ôm eo nàng đi ra ngoài.
Mặt Tô Khuynh Thành giờ hơi trắng, đâu còn vẻ quyến rũ như trước nữa, nàng cứ nép vào ngực Trần U, tay nắm chặt áo hắn mới cảm thấy an toàn.
Mở cửa phòng nhìn ra xung quanh, Quy Điểu đáp xuống một bãi đất trống lớn, phía trước là một rừng cây rậm rạp, trời đã ngã về tối, gió tuyết và nhiệt độ cũng trở nên kém hơn.
Tuyên Xích đang kiểm tra kỹ càng Quy Điểu, cảm thấy không có vấn đề gì thì tiến lại gần miệng nó, từ trong ngực lấy ra một hộp gỗ đựng khá nhiều linh đơn, ném cho Quy Điểu hai viên để nó hồi phục thể lực.
Tuyên Xích vuốt ve đầu Quy Điểu, nó nhắm mắt hưởng thụ, sau đó tận dụng chút thời gian để nghỉ ngơi.
Không khí bên ngoài đã giúp Tô Khuynh Thành ổn định hơn một chút, hắn ôm nàng nhảy xuống Quy Điểu, kiếm một chỗ khuất tầm lấy từ túi trữ vật ra một cái áo khoác ấm choàng cho nàng.
Tuyên Xích đi ra phía sau Quy Điểu, nhảy lên phía sau căn phòng, nơi đó có một dãy tủ nhỏ. Tuyên Xích ôm ra một đống củi cùng ba phần thịt được chuẩn bị sẵn trước đó, bắt đầu đốt củi, nướng thịt.