Thật ra, với người có linh lực như hai người bọn họ, không ăn uống mấy ngày cũng không là vấn đề, chỉ là trên hành trình này còn có một nữ nhân bình thường là Tô Khuynh Thành, nên dù sao bọn họ cũng phải nghĩ cho nàng.
Ba miếng thịt được xiên lên ba que sắt, cắm xuống nền đất cạnh đống lửa, ngọn lửa phất qua lại làm cho mỡ của miếng thịt chảy ra, nhiễu xuống lửa phát ra âm thanh xèo xèo.
Tuyên Xích lấy từ trong tay nải của mình ra một ít muối rắc lên ba miếng thịt, chờ thêm một lúc cho nó chín liền đưa tay mời về phía Trần U:
"Đại nhân, thịt đã chín, có thể dùng được rồi."
Trần U gật gật đầu, cảm ơn Tuyên Xích một tiếng rồi cầm lấy xiên thịt đưa đến trước miệng Tô Khuynh Thành. Tô Khuynh Thành đã bình ổn, nhưng nàng không tỏ ra vẻ quyến rũ gì nữa, chỉ là an tĩnh ngồi đó, nhìn ngắm khung cảnh lạ lẫm u ám xung quanh, hai tay trong áo khoác đan vào nhau, cứ thả ra nắm lại biểu thị trạng thái hơi lo lắng của nàng.
Khi thấy Trần U đưa xiên thịt trước mặt mình, Tô Khuynh Thành nhìn hắn một cái, đưa miệng nhỏ cắn một miếng, lắc đầu không ăn nữa, nàng cảm thấy bản thân mình ăn không vô nổi.
Trần U thở dài, kề sát tai nàng nói:
"Nàng không ăn được thì thôi, khi nào đói cứ gọi ta, trong túi trữ vật ta chứa nhiều đồ ăn."
Tô Khuynh Thành gật gật đầu, Trần U vòng tay qua áo khoác ấm, ôm lấy bả vai Tô Khuynh Thành kéo sát vào mình, hắn cầm lấy xiên thịt nàng ăn dỡ, bắt đầu ăn.
Hú ú ú ú…..
Từ trong lùm cây phía đối diện chợt vang lên tiếng sói tru, Tô Khuynh Thành hơi sợ, nép mình sát vào Trần U một chút. Trần U nhìn vào phía rừng cây, linh lực bản thân từ từ vận chuyển lên mắt của hắn làm con ngươi của hắn càng trở nên đen tuyền.
Linh nhân kỹ, Dạ Nhãn.
Với Linh nhân kỹ này, bóng đêm chẳng là gì đối với hắn, nơi hắn nhìn tới đứng rất nhiều ma thú, thực lực chủ yếu là cửu cấp, chúng theo mùi thịt nướng trong gió mà đi đến đây, nhưng trong căn phòng kia có thứ làm chúng cực kỳ kiêng dè, cảm thấy bị đè nén.
Trần U nhìn qua liền biết đám ma thú này bị uy áp Đế Vương của Tiểu Tiểu ảnh hưởng, hắn nhìn sơ qua trong đám đó thì thấy một con sói, là con vừa gây ra âm thanh lúc nãy.
Chíu.
Xiên sắt trong tay Trần U được hắn bọc linh lực, đồng thời vận chuyển linh lực lên ngón tay theo một quỹ tích kỳ lạ. Sau đó Trần U búng xiên sắt, linh lực từ ngón tay truyền năng lượng vào xiên sắt làm nó phóng đi với tốc độ cao.
Ẳng ẳng…
Xiên sắt với tốc độ nhanh, kết hợp với việc dính uy áp của Tiểu Tiểu làm ma thú sói kia không kịp tránh được, xiên sắt xuyên qua chân nó phóng ra một cái lỗ nhỏ, máu từ đó chảy ra.
Ma thú sói kêu lên vì sợ hãi, nhanh chóng co chân què bỏ chạy, đám ma thú kia cũng rút đi.
Tuyên Xích một lần nữa ngạc nhiên, thiếu niên này thật sự quá anh kiệt so với lứa tuổi, không đề cập đến chuyện Dưỡng Thú Sư, mới 15 tuổi mà thực lực vào Dẫn Linh Cảnh trung kỳ thì hiếm thấy rồi.
Không ngờ thiếu niên này không chỉ thực lực mà năng lực chiến đấu cũng quá mạnh, nếu bảo Tuyên Xích làm bị thương con sói kia như Trần U thì chuyện rất dễ dàng, nhưng ở cảnh giới như Trần U mà làm được chuyện này, Tuyên Xích không nắm chắc.
Xong Tuyên Xích cũng không quá quan tâm gì nhiều, phận hắn chỉ làm hộ vệ, lo bao đồng chuyện khác làm gì? Cứ làm nhiệm vụ của mình là được.
Nghe tiếng ẳng ẳng của con sói, Tô Khuynh Thành ngạc nhiên ngước lên nhìn Trần U, bắt gặp ánh mắt hắn cưng chiều nhìn nàng:
"Ai biểu con sói kia làm nàng sợ chứ, ta trừng phạt nó rồi đó, nàng yên tâm chưa?"
Tô Khuynh Thành gật gật đầu, khuôn mặt lại trở nên quyến rũ, đưa môi thơm hôn lên má Trần U một cái, xong tự dưng nàng nở nụ cười vui vẻ, hí hửng cọ đầu vào ngực hắn như một con mèo.
Trần U biểu tình không hiểu, đúng là nữ nhân, không thể nắm bắt được cảm xúc của bọn họ được.
…
…
Sau thời gian cho Quy Điểu nghỉ ngơi, hành trình lại bắt đầu.
Trần U ôm Tô Khuynh Thành lên lại căn phòng, thấy Tiểu Tiểu vẫn còn đang ngủ rất ngon lành trên giường.
Sau đó căn phòng rung lắc mạnh một cái, Tuyên Xích điều khiển Quy Điểu bay lên không trung.
Lần này Trần U không tu luyện nữa, hắn ôm Tô Khuynh Thành nằm trên giường, bắt đầu tiếp tục kể chuyện, hoặc đôi lúc giải đáp một số vấn đề không hiểu của nàng.
Dần dần, Tô Khuynh Thành lại trở về như ban đầu, tư thái quyến rũ lại hiện ra khiêu khích hắn, nàng gác chân dài lên người Trần U, vạc áo nửa kín nửa hở hiện ra khe ngực sâu thăm thẳm.
Trần U tất nhiên không phụ lòng nàng một phen, hắn đưa tay vào nhào nặn đỉnh núi lớn tạo nên khe sâu kia, miệng thì vẫn tiếp tục kể chuyện hoặc giải đáp cho nàng.
Thời gian trôi qua mau, Tuyên Xích cho Quy Điểu hạ cánh, nghỉ lần thứ hai.
Địa điểm lần này là ở khá sâu trong rừng, phía gần đó có một thác nước lớn, âm thanh nó phát ra vang vọng cả một khu vực.
Thời gian bây giờ là ban ngày nhưng mặt trời đã bị mây che lấp, khu vực này vẫn có tuyết rơi nhưng nhiệt độ cao hơn và lượng tuyết cũng ít hơn khu vực mà Trần U đi qua.
Thế nên cảnh quang nơi này vẫn giữ lại được phần lớn màu xanh của cây cối, chỉ pha thêm một chút màu trắng của lớp tuyết phủ bấy lâu.
Tuyên Xích nói:
"Nơi này đã gần phía Tây, khu vực phần lớn là sa mạc, nên có thể xem nơi này như khu vực giao nhau của hai loại thời tiết ở hai khu vực Tây và Nam, mới có cảnh quang đặc sắc này."
"Hành trình tiếp nếu thời tiết tốt, không gặp phong bạo trên sa mạc thì chỉ cần 7h nữa là đến nơi."
Trần U gật đầu, chợt Tô Khuynh Thành đứng bên cạnh lắc lắc tay hắn, làm nũng nói:
"U đệ, chúng ta đi đến thác nước được không? Tỷ tỷ chưa thấy thác nước bao giờ."
Trần U gật đầu nói:
"Được, đi thôi."
Tô Khuynh Thành cười vui vẻ, nàng ôm cánh tay hắn cùng hắn đi về phía trước, ánh mắt rất mong chờ.
Không làm Tô Khuynh Thành thất vọng, khi qua khỏi rừng cây thì một khung cảnh hùng vĩ hiện lên trong mắt nàng. Phía bên trái là một thác nước cao lớn, trước mặt nàng là một hồ nước trong xanh với những ngợn sóng.
Vòng theo bờ hồ là những tảng đá lớn xếp lại với nhau như một thành hồ tự nhiên, bên loài thành hồ là rừng cây hai màu xanh trắng, thỉnh thoảng một cơn gió mạnh thổi qua làm mất đi sắc trắng của rừng, nhưng tuyết trên thiên không rơi xuống rất nhanh đã bù đắp lại.
Tô Khuynh Thành đang định đưa tay xuống cảm nhận làn nước mát thì liền sực nhớ lại những lời Trần U nói, nàng thu hồi cánh tay, bước đến ôm lấy cánh tay Trần U, nũng nịu nói:
"U đệ, tỷ tỷ muốn vọc nước nhưng sợ có ma thú trong hồ, đệ đệ giúp tỷ tỷ đi."
Trần U nở nụ cười hài lòng, Tô Khuynh Thành vẫn nhớ lời hắn dặn, kiềm lại cảm giác thích thú, đôi khi chỉ vì một hành động nhỏ như vậy mà có thể cứu nàng một mạng sống.
Trần U gật đầu, mở không gian sủng thú cho Tiểu Tiểu ra ngoài, nghe Trần U dặn, Tiểu Tiểu phóng toàn bộ uy áp của mình ra, rất nhanh mặt hồ liền dậy sóng lớn, một đám ma thú dạng ngạc hoảng sợ bỏ chạy ra khỏi hồ.
Thấy cảnh này, Tô Khuynh Thành thở nhẹ một hơi, may mắn nàng nhớ đến lời Trần U cặn dặn.
[Tiểu Tiểu, dùng Lôi Kích].
Cái đuôi màu lam nhạt của Tiểu Tiểu sáng lên, điện lưu bùng nổ từ đó bao bọc lấy toàn thân Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu hạ thấp hai chân trước xuống, điều khiển lôi điện bao bọc bản thân phóng về mặt hồ, làm hồ nước bao trùm một mảnh điện lưu.
Nhận thấy không có gì bị lôi điện kích nổi lên, Trần U an tâm hồ nước đã an toàn, chờ một lúc cho điện lưu tan đi, Trần U nhìn Tô Khuynh Thành nói:
"Có thể xuống hồ được rồi."
Tô Khuynh Thành nở nụ cười vui vẻ, đi đến đưa tay chạm vào mặt hồ, nước hồ rất mát, nhưng không lạnh, làm cho tinh thần của nàng cảm thấy thoải mái.
Tô Khuynh Thành đưa hai tay xuống, vóc nước lên mặt, cảm giác mát mẻ tê tê trên da mà nàng chưa cảm nhận được bao giờ.
Tiểu Tiểu cũng tò mò xuống bờ hồ vọc nước, xong nó phi thân nhảy trên những tảng đá quanh hồ, theo những cái cây mọc dọc bên thác nước, nhảy lên phía trên thác.
Nhảy lên thác ngắm chán xong, nó lại nhảy đi khắp xung quanh, lâu rồi chưa có dịp đi đến một nơi mới như thế này, nó phải chạy nhảy cho sướng mới được.
Tô Khuynh Thành đã cởi giày ra, xắn ống quần cao lên, ngồi lên tảng đá ngâm chân mình vào nước. Hai tay nàng chống phía sau, đung đưa chân lên xuống, mắt ngắm nhìn khung cảnh mới mẻ này.
Rào..
Sau một lúc ngồi đã chán, Tô Khuynh Thành quyết định phi người nhảy xuống làn nước mát của hồ, Trần U đang ngồi cách nàng một tảng đá, thấy vậy cũng để cho nàng tùy tiện, hắn đã dẫn nàng đi du ngoạn còn quan tâm quản lý những chuyện nhỏ nhặt này làm gì?
Ào…
Tô Khuynh Thành từ dưới nước trồi lên, cảm giác rất vui vẻ. Nước làm y phục dán càng sát vào người nàng, lộ ra những đường cong rất mê người. Tô Khuynh Thành quyến rũ cười, đưa tay ngoắc ngoắc Trần U:
"U đệ, nước hồ mát lắm, cùng xuống tắm với tỷ tỷ nào."
Trần U lắc lắc đầu:
"Nàng tắm một chút thôi là được, tắm nước lạnh lâu không tốt cho cơ thể đâu."
Tô Khuynh Thành che miệng cười hì hì, tiếp tục tung tăng trong làn nước mát. Mười lăm phút trôi qua, Tô Khuynh Thành chơi cũng đã chán, này lội nước đến chỗ Trần U, làm nũng nói:
"U đệ, kéo tỷ tỷ lên với, tỷ tỷ lên không được, đệ kéo tỷ lên đi, tỷ tặng cho đệ một món quà, hì hì."
Trần U thở dài, yêu tinh này quá lắm rồi, hắn phải cho nàng biết tay mới được.