Sủng Thú Sư

Chương 51 - Chơi Dao Có Ngày Đứt Tay.

Trần U bước đến, nắm lấy cánh tay Tô Khuynh Thành đang đưa lên, kéo nàng lên trên bờ, sẵn tiện lực kéo, Tô Khuynh Thành ôm lấy Trần U, quyến rũ cười nói với hắn:

"U đệ, y phục tỷ tỷ ướt rồi, đệ đang giữ y phục của tỷ tỷ đó, đệ chọn đi, y phục nào tỷ tỷ cũng mặc được hết."

Trần U ôm Tô Khuynh Thành ra khỏi lớp đá, đi đến khu đất của rừng cây, từ trong túi trữ vật hắn lấy ra cái bọc lớn nhất mà Tô Khuynh Thành dùng để chứa y phục.

Tô Khuynh Thành cười nói:

"U đệ, chọn y phục cho tỷ tỷ đi, tỷ tỷ bận cởi y phục này ra rồi."

Nói rồi Tô Khuynh Thành đưa tay lên tháo dây áo của mình, chẳng có chút ngại ngùng nào cởi y phục trước mặt Trần U.

Trần U trầm mặt, hắn từ trong cái bọc chọn đại một bộ y phục, xong lại cất cái bọc vào lại túi trữ vật. Lúc này Tô Khuynh Thành chỉ còn một bộ nội y màu lam, thấy Trần U nhìn sang thì đá mắt với hắn:

"U đệ, tỷ tỷ còn hai món nội y, đệ đệ cởi giúp tỷ tỷ với."

Tô Khuynh Thành tưởng rằng Trần U sẽ lắc đầu nhưng không ngờ hắn lại bước đến, Tô Khuynh Thành hơi giật mình nhẹ, nhưng liền nở nụ cười mị hoặc với hắn. Đằng nào chuyện này cũng đến, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Trần U bước đến đặt tay lên vai Tô Khuynh Thành, ấn nàng ngồi xuống đất, Tô Khuynh Thành quyến rũ cười:

"U đệ, lần đầu với tỷ tỷ đệ lại thích trò này hay sao?"

Nói rồi nàng đưa tay về quần của Trần U, hắn không ngăn cản nữa, để xem nàng ta xử lý ra sao?

Tay Tô Khuynh Thành càng đến gần nơi đó thì càng rung lên, mặt nàng đỏ lên, dù sao cũng là lần đầu, không ngại ngùng mới lạ.

Thấy nàng ta chậm chạp như vậy, Trần U liền tự mình tuột quần xuống, nở nụ cười ẩn ý nhìn nàng. Tô Khuynh Thành lần đầu nhìn thấy cái đó, mặt nóng rực, xong nàng ta ngại ngùng quay mặt qua chỗ khác, đưa tay phải lên bắt lấy vật nhỏ.

Vật nhỏ dưới sự kích thích của nàng liền hóa bự, Trần U đưa tay cầm đầu Tô Khuynh Thành xoay đối diện với vật bự, ngón tay sờ lên đôi môi đỏ mọng quyến rũ của nàng, cười nói:

"Nàng không phải muốn quyến rũ ta sao? Tại sao lại ngại ngùng như vậy?"

Đâm lao phải theo lao, chơi dao thì có ngày đứt tay, Tô Khuynh Thành bày ra thì giờ phải chịu trách nhiệm.

Nàng ngước mặt lên nhìn Trần U, đôi môi mềm chạm lên vật lớn, bắt đầu nuốt nó vào, Trần U thở ra một hơi sảng khoái, cảm giác này thật tuyệt.

Hắn giữ lấy đầu Tô Khuynh Thành, bắt đầu cho nàng hỗ trợ lực. Một lúc sau, Tô Khuynh Thành cảm thấy môi mình tê rần, nhìn Trần U ẩn ẩn sắp khóc, theo nàng được dạy bảo, không phải nam nhân thường không lâu hay sao?

Cảm giác đã đỉnh tiêm, Trần U rút vật lớn ra khỏi đôi môi của nàng, từng dòng chất trắng phóng lên khuôn mặt quyến rũ của Tô Khuynh Thành càng làm cho nàng thêm một vẻ 'mị'.

Tô Khuynh Thành u oán nhìn Trần U, đưa tay cởi lấy áo yếm của mình dùng nó lao đi thành phẩm của hắn trên mặt nàng, rồi nàng lấy y phục đã ướt của mình, một lần nữa lau trên mặt cho sạch sẽ.

Trần U kéo quần lên, ngồi xuống nhìn Tô Khuynh Thành, đưa tay quệch lên đôi môi mềm, cười nói:

"Để xem nàng còn dám khiêu khích ta nữa không?"

Tô Khuynh Thành chợt liếm lấy ngón tay của Trần U, quyến rũ nói:

"Dám chứ, mùi của U đệ thật tuyệt, tỷ tỷ thích nó lắm, thời gian còn dài, chúng ta làm chuyện khác đi."

Nói rồi Tô Khuynh Thành đứng dậy, cởi luôn nội y phía dưới của mình, u cốc xinh đẹp kia hiện ra ngay trước mắt Trần U.

Trần U ngước nhìn Tô Khuynh Thành, hai mắt nàng khiêu khích nhìn hắn. Trần U làm sao chịu thua, đưa mặt tập kích u cốc của nàng.

Tô Khuynh Thành giật mình, bước lui lại phía sau, tư thái lại quyến rũ nói:

"Hi hi, U đệ, nơi đó bẩn lắm, đệ không sợ sao?"

Trần U đứng dậy:

"Sợ gì? Chỉ cần tắm rửa sạch sẽ là được, nàng vừa mới tắm xong, không có bẩn đâu."

Ý Tô Khuynh Thành ‘bẩn’ ở đây là so chuyện địa vị, nếu nàng là Sủng Thú Sư mà Trần U là người bình thường thì chuyện này không có gì. Nhưng Trần U không chỉ là Sủng Thú Sư mà còn là Dưỡng Thú Sư, hành động của hắn đúng là quá ‘điên’.

Chuyện này không chỉ đơn thuần là chuyện tư mật mà còn ẩn giấu địa vị của hai người trong đó, hay nói nôm na là ‘quỳ liếm’, hành động mà kẻ thấp hơn làm với kẻ trên.

Tô Khuynh Thành khiêu khích Trần U là muốn hắn hành động khác, không ngờ hắn lại hành động ‘điên’ như vậy. Chuyện này vốn không phải chuyện gì khó nói, bất kể con cháu trong gia tộc nào cũng được dạy qua, Trần U không thể không biết, nhưng hắn lại dám làm.

Tô Khuynh Thành ánh mắt phức tạp nhìn Trần U, thật sự không hiểu thiếu niên này ra sao? Nhưng thâm tâm, nàng muốn biết.

Thế là Tô Khuynh Thành lại nhìn Trần U, quyến rũ nói:

"Vậy nếu đệ đệ không chê, tỷ tỷ cho đệ."

Nói rồi Tô Khuynh Thành ngồi xuống đất, hai chân thành chữ M, ánh mắt mời gọi Trần U đến. Trần U làm sao để ý ba cái chuyện rườm rà đó? Hắn bước đến ‘ngã’ mặt vào u cốc của Tô Khuynh Thành.

Lưỡi Trần U vươn ra, tiến hành xâm nhập. Tô Khuynh Thành hai tay ôm lấy đầu Trần U, cảm nhận tư vị kỳ lạ mang đến sự u mê từ phía dưới, một thiếu niên anh kiệt đang ‘quỳ liếm’ cho nàng.

Cảm giác thành tựu làm cho Tô Khuynh Thành nhanh đăng lên đỉnh, dòng nước mát từ u cốc phun ra, phóng hết lên mặt Trần U. Tô Khuynh Thành thở hơi nóng, hai mắt lờ đờ, tay nhẹ thả lỏng đầu Trần U ra.

Tô Khuynh Thành tỉnh táo dần từ cơn đê mê, nhìn Trần U vẫn đang thưởng thức ngon lành phía dưới, nàng hai mắt phức tạp nhìn hắn, trái tim dần mở mở ra một cái khe lớn hơn cho hình bóng thiếu niên đi vào.

Tô Khuynh Thành chợt cầm lấy đầu Trần U, lôi hắn thoát khỏi u cốc, đưa lên trước mặt nàng, Tô Khuynh Thành liền hôn chầm lấy hắn, trao cho hắn một cái hôn nồng nhiệt, vừa hôn vừa đồng thời đẩy hắn ngã ngược ra đất.

Trần U cũng nồng nhiệt đáp lại Tô Khuynh Thành, một tay xoa thỏ ngọc lớn, một tay xoa dưới u cốc phía dưới. Sau một lúc Tô Khuynh Thành lại rên nhẹ, u cốc lại thoát nước ra, nàng đình chỉ hôn Trần U, nằm lên người hắn tận hưởng dư vị sau khi đăng đỉnh.

Hai người ôm nhau nằm một lúc, sau đó lại trao cho nhau nụ hôn nồng nhiệt mới chịu đứng dậy thay y phục.

Tô Khuynh Thành nhờ Trần U lấy bọc y phục của mình ra, nàng lấy một bộ nội y mới cùng một bộ y phục bạch sắc bình thường nhất mặc vào. Trần U cũng thay một bộ y phục bạch sắc mới, trông hai người bây giờ như đôi tiên nhân ngao du nhân gian vậy.

Trần U tâm niệm gọi Tiểu Tiểu trở về, nhưng liền nhận được ý niệm của nó truyền lại bảo rằng nó đang chiến đấu rất vui với một con ma thú bát cấp, sẽ giết được ma thú đó rất nhanh thôi.

Trần U truyền âm nói nó cẩn thận. Hắn cũng không lo lắng gì,Tiểu Tiểu có phẩm cấp Đế Vương, ma thú dám chiến đấu với nó thì chỉ là nó đã thu hồi uy áp lại thôi. Hơn nữa Tiểu Tiểu có ba hệ, đánh không lại ma thú cùng cấp thì Trần U cũng chẳng biết nói làm sao.

Trần U nhìn qua Tô Khuynh Thành, thấy nàng đang xỏa tóc mình ra, đứng nghiêng người vuốt tóc trước gió cho nhanh khô.

Trong khoảng khắc này, tim Trần U chợt đập mạnh, hình ảnh hiện tại của Tô Khuynh Thành thật sự quá đẹp, mang lại cảm giác phiêu miễu không chân thực, khiến bản thân Trần U phải tự hỏi rằng:

Trên đời có nữ nhân đẹp như vậy sao?

Xong hình ảnh của Tô Khuynh Thành trong mắt hắn bị thay thế bởi một hình ảnh khác, một nữ nhân mang mạng che mặt đứng trên núi, y phục lam sắc phất phơ theo gió, hai mắt hờ hững nhìn về phương trời xa xa.

Vẻ đẹp của nàng, không có từ ngữ nào trên thế gian có thể miêu tả được, nàng đứng đó nhưng lại cho người khác cảm giác nàng không thuộc về thế giới này.

Gót chân nàng nhẹ nâng, cơ thể nàng tựa lông hồng theo cơn gió phiêu miễu bay về nơi xa, để lại phía sau một mùi hương thoang thoảng, mê hoặc đến nổi cây lá cũng tranh nhau giành lấy mùi hương của nàng.

..

Trần U giật mình tỉnh lại, phía trước vẫn là hình ảnh Tô Khuynh Thành đang vuốt tóc, nàng vẫn rất đẹp, nhưng đã không còn trùng kích quá mạnh với hắn như lúc trước.

Trần U bước lại gần ôm lấy mỹ nhân xinh đẹp vào ngực, Tô Khuynh Thành đang vuốt tóc cũng không hiểu tại sao cái ôm của Trần U lúc này lại mang đến cho nàng sự ấm áp và an toàn đến vậy, có lẽ vì trái tim nàng đã mở ra cho hắn chăng? Nàng cũng không rõ ràng.

Tô Khuynh Thành cũng đưa tay ôm lấy Trần U, nàng chợt có suy nghĩ hay là dừng lại sự khám phá ở đây, hai người cùng nhau xây một ngôi nhà gỗ, Trần U đi săn thú, nàng thì trồng cây trái, vài năm sau hai người lại có vài đứa bé chạy rôm rả khắp nhà, như vậy….cũng không tồi?

Xong ý nghĩ này liền bị nàng bỏ qua, nàng có thể như vậy, bởi vì nàng không có tiền đồ, nhưng Trần U không thể. Hắn là thiếu niên anh kiệt, hắn phải xông pha ra thế giới ngoài kia.

Chưa kể, chắc gì Trần U đã muốn cùng nàng như vậy? Nàng. .....quả thật tự ảo tưởng mà.

Vù..

Hai người đang ôm nhau chợt có một cơn gió vụt qua, hai người nhìn qua thì thấy Tiểu Tiểu đang đứng trên tảng đá, miệng ngậm một viên đá lam sắc còn dính nhiều vết máu.

Trần U ngạc nhiên, đi đến chỗ Tiểu Tiểu, nó liền nhả viên đá lên tay hắn.

Đây là một viên ma hạch của ma thú hệ Thủy, thực lực chắc tầm bát cấp, Trần U hướng Tiểu Tiểu hỏi:

"Là con ma thú mi chiến đấu lúc nãy."

Tiểu Tiểu gật đầu, xong ý niệm biểu thị nó đã mệt, muốn vào không gian sủng thú để nghỉ ngơi.

Trần U mở không gia sủng thú cho Tiểu Tiểu bước vào, nhìn viên ma hạch, hơi nhíu mày.

Bình Luận (0)
Comment