Edit: Ngũ Ngũ
Âm thanh kia không ngừng làm Thượng Vũ đế sụp đổ, Cố Ngạn có chút không liệu, y vốn định về phòng, nhưng hiện tại cơ thể không di chuyển được một phân. Thượng Vũ đế không biết trong phòng kia có cái gì, cũng không có thời gian dư thừa mà suy nghĩ, chỉ ở trước mặt Cố Ngạn khóc đến cơ hồ muốn tắt thở. Cố Ngạn cuối cùng vẫn là không nỡ, liền mang hắn đến phòng khách, thẳng đến khi Thượng Vũ đế dần dần không có ý thức.
Thượng Vũ đế sáng sớm đã tỉnh lại, thời gian qua hắn luôn sống trong hoảng sợ, sớm đã không thể an tâm chìm vào giấc ngủ. Lúc mở mắt, trông thấy chính là gương mặt ngủ say của Cố Ngạn, trái tim bỗng nhiên ngừng đập một nhịp. Hắn hung ác véo chính mình, nhận ra đây không phải là giấc mơ, lúc này mới buông lỏng tâm tình, lập tức vui đến muốn phát khóc.
Cố Ngạn từ trước đến nay đều không dậy sớm hơn hắn, trước kia mỗi lần tảo triều Thượng Vũ đế đều ngắm nhìn dung nhan khi ngủ say của y, vì thế Tiểu Đa Tử thúc giục rất nhiều lần. Lúc này đây, lại bởi vì mất đi mà đặc biệt trân quý.
Nhưng mà Thượng Vũ đế dần dần phát giác có gì đó không đúng, tiết y của Cố Ngạn mặc cực kỳ kín đáo, tướng ngủ cũng rất quy củ, ngoan ngoãn nằm ở một bên, không có chút vượt qua ranh giới. Thượng Vũ đế nghĩ lại, cái mũi lập tức đau xót, khổ sở không thôi. Chắc là di chứng lưu lại cho Cố Ngạn sau khi hắn bị mất trí nhớ, hắn nghĩ chính mình vậy mà đem Cố Ngạn bức đến ngủ cũng không dám thả lỏng, trong lòng lập tức hối hận không thôi.
Thượng Vũ đế có rất nhiều lời muốn nói với Cố Ngạn, hắn đã chôn giấu rất lâu, suy nghĩ rất lâu, trải qua nhiều năm tháng lắng đọng, mấy tháng làm công tác chuẩn bị, muốn để cho Cố Ngạn minh bạch tâm ý của hắn. Đầu ngón tay của hắn vừa định vuốt ve gương mặt của Cố Ngạn, người đang ngủ say đột nhiên mở mắt ra, nhìn trên người một cái, liền thẳng tắp ngồi dậy.
Thượng Vũ đế lại càng hoảng sợ: “?!”
“…”
Thượng Vũ đế nhìn y trong chốc lát, hai mắt đau xót, lời đến bên miệng thuận thế lăn ra.
“Bảo Bảo, nếu trẫm lại làm cho ngươi khổ sở nữa, ngươi cứ giết trẫm đi.”
Cố Ngạn nhìn ra bên ngoài, ánh mắt mờ mịt, không từ chối cũng không nhận lời, giống như có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng lại không thể nào thốt lên. Trong nội tâm của Thượng Vũ đế vô cùng chua xót, trái tim quặn đau, chỉ có thể thì thào một tiếng: “Cố Ngạn bảo bảo…”
Cố Ngạn cứng ngắc mà quay đầu, ánh mắt tan rã dần ngưng tụ lại, trông thấy Thượng Vũ đế hiển nhiên cũng bị kinh ngạc một lát: “Ah! Bệ hạ?”
Thượng Vũ đế chống lại tầm mắt của y, lập tức cảm thấy bi ai cho chính mình, cái gì mà chua xót cái gì mà ân hận ah, Bảo Bảo ngốc vẫn là Bảo Bảo ngốc!
Cố Ngạn lắc lắc đầu nhớ lại chuyện hôm qua, lúc này mới kịp phản ứng, thấy vành mắt của Thượng Vũ đế vẫn hồng hồng: “Bệ hạ vẫn còn khóc?”
Thượng Vũ đế đã rất lâu rồi chưa nghe được lời quan tâm của y, vốn đau khổ tràn lan lại sinh thêm vài phần ngọt ngào, chỉ chỉ vào mắt của mình, tiến đến trước mặt y: “Ngươi xem có phải sưng lên rồi hay không?”
Cố Ngạn khoát khoát tay: “Không xem.”
Thượng Vũ đế thấy y lãnh đạm có chút bị tổn thương, nhưng nghĩ y vẫn còn quan tâm tới mình, rất có tiền đồ một tấc lại muốn tiến thêm một thước nói: “Hình như thật sự sưng lên rồi.”
Cố Ngạn liếc nhìn sơ qua, lại nhanh chóng thu trở về, tựa hồ cảm thấy Thượng Vũ đế phi thường ngây thơ, vén chăn muốn đứng dậy: “Ta đi gọi người qua xem.”
Cố Ngạn vừa động, Thượng Vũ đế mạnh mẽ thu hồi thần sắc vui đùa, hai tay từ sau ôm lấy cổ của y.
Cố Ngạn có chút sửng sốt, tuy hắn ôm rất chặt, nhưng y phảng phất như muốn phân cao thấp cùng hắn, nên từng chút từng chút gỡ tay Thượng Vũ đế xuống.
Hai tay của Thượng Vũ đế lập tức không biết nên đặt ở chỗ nào, bối rối không liệu: “Ngươi đừng đi.”
“…” Cố Ngạn dịch sang bên cạnh, vẻ mặt khó xử.
Thượng Vũ đế không dám dùng sức ôm y lần nữa, ngồi ở phía sau y trầm mặc thật lâu.
“Trẫm rất nhớ ngươi.”
“…”
“Ngươi muốn cái gì trẫm đều sẽ đáp ứng ngươi, ngươi đừng rời xa trẫm nữa.”
“…”
“Ngươi không phải đã hứa với trẫm sẽ một mực ở bên cạnh trẫm sao?” Thượng Vũ đế nóng nảy.
“Lời này hình như là Từ công công nói với bệ hạ.”
Thượng Vũ đế bị y làm nghẹn muốn sặc, Từ Đa cũng không phải là nô tài giữ chữ tín nha! Hắn còn định nói gì nữa, Cố Ngạn bỗng dưng từ trên giường bật dậy.
“Không nói chuyện với bệ hạ nữa, Bảo Bảo sắp rời giường rồi.”
Thượng Vũ đế ngơ ngẩn, đầu lưỡi thiếu chút nữa đã thắt lại, gần như muốn từ trên giường ngã xuống, khẩn trương nói: “Cái gì? Ngươi gọi ai là Bảo Bảo?”
Cố Ngạn vừa định mở miệng, bên ngoài truyền đến âm thanh thúc giục của Vi Ninh.
“Cố đại ca, huynh đã tỉnh chưa? Cố Cố muốn rời giường rồi, không thấy huynh là nó sẽ nổi cáu.”
Cố Ngạn nghe xong, lập tức không ngó ngàng gì tới Thượng Vũ đế nữa, nhanh chóng xỏ giày vào ‘lạch bà lạch bạch’ đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Bệ hạ nghỉ ngơi thêm đi.”
Thượng Vũ đế còn lâu mới nghỉ ngơi được, tiếng cảnh báo trong lòng vang lên cơ hồ muốn ù tai hắn, cũng vội vàng choàng y phục, hấp tấp chạy ra ngoài theo.
Chỉ trong chớp mắt, thân ảnh của Cố Ngạn đã biến mất. Thượng Vũ đế trong bụng còn đầy đau khổ lập tức chuyển hóa thành ghen tuông cùng tức giận, lúc này mới bao lâu không gặp, đã có người ngang nhiên xuất hiện đoạt đi sự chú ý của Cố Ngạn.
Chỗ ở của Cố Ngạn không thể so với hoàng cung, bọn hạ nhân cũng không biết thân phận của Thượng Vũ đế. Đợi đến khi Thượng Vũ đế chật vật đem viện nhỏ lật tung vài lần, đến sân trống mới thấy gương mặt tươi cười thoải mái của Cố Ngạn với… Một đứa nhỏ cưỡi trên cổ y.
Thượng Vũ đế thở phào nhẹ nhõm, tốt xấu gì cũng không có xúc động mà đi so đo với tiểu hài tử.
“Phụ thân, hắn là ai?” Cố Cố duỗi bàn tay nhỏ bé ra, thẳng tắp mà chỉ vào Thượng Vũ đế.
Thượng Vũ đế vừa mới điều chỉnh xong tâm tình thiếu chút nữa lại bị hai chữ ‘phụ thân’ này đánh bại, hắn nhìn qua Cố Ngạn, ngó ngó đứa bé kia, ánh mắt mờ mịt.
Cố Ngạn suy nghĩ, sau đó nói với Cố Cố: “Hắn là Hoàng thúc thúc.”
Cố Cố nhẹ gật đầu, cũng không chào hỏi với Thượng Vũ đế, ở trên đầu uốn éo bờ mông, Cố Ngạn thấy nó muốn xuống, nên ôm nó từ trên cổ xuống ngồi trên tay.
Cố Cố chép chép miệng: “Là giống với Lưu thúc thúc sao?”
Cố Ngạn không có nhìn ra một tia mất hứng kia của tiểu hài tử, nói: “Đúng.”
Cố Cố cảm nhận được ánh mắt của Thượng Vũ đế, nghiêng đầu sang chỗ khác làm nũng với Cố Ngạn, muốn ủy khuất bao nhiêu có bấy nhiêu: “Đêm qua phụ thân không về phòng ngủ…”
Thượng Vũ đế vốn là đau xót muốn chết, nghe xong lời này liền không thể kiềm chế được mà phát hỏa, hắn nhìn người chen chân vào giữa hắn và Cố Ngạn, đầu óc nóng lên, hừ nhẹ nói: “Ở đâu ra loại hài tử nhận cha bừa bãi như vậy.”
Ánh mắt sáng long lanh của Cố Cố nhanh chóng ngập nước, lông mày đáng thương nhíu lại một chỗ, muốn khóc muốn oán hai tiếng.
Cố Ngạn cúi đầu nhìn thoáng qua, lại nhìn về phía Thượng Vũ đế đang há to miệng, không lên tiếng.
Thượng Vũ đế nhìn thần sắc của y đã biết rõ y thực sự tức giận, giống như bình thường mình hay làm y giận, Cố Ngạn dù gì cũng phàn nàn một câu, cái gì cũng không nói thì thật sự không muốn để ý tới hắn rồi.
“Bảo Bảo, trẫm không phải ý đó…” Thượng Vũ đế tiến lên một bước muốn giải thích.
Cố Ngạn quay lưng đi, trầm giọng nói: “Cố Cố là con của ta, ta không muốn nói nhiều với bệ hạ, nhưng bệ hạ là người trưởng thành rồi, cho dù không biết rõ tình huống, những lời nào không thể tùy tiện nói trước mặt tiểu hài tử chắc bệ hạ phải rõ chứ.”
Thượng Vũ đế như thế nào cũng không nghĩ y sẽ nói như vậy, lập tức cứng họng.
Cố Cố cắn môi ngẩng đầu nhìn phụ thân nói chuyện. Nó trưởng thành sớm, người ngoài nói vài lời ong tiếng ve sẽ không kích thích tới nó được, huống chi câu nói của Thượng Vũ đế kỳ thật cũng không nặng lắm. Chỉ là bình thường nó mất hứng một chút, Cố Ngạn sẽ răn dạy Lưu thúc thúc không lưu tình chút nào, nhưng hôm nay đối mặt với Hoàng thúc thúc, phụ thân chỉ vẻn vẹn nói có một câu, Cố Cố nheo hai mắt, vụng trộm ghi nhớ Thượng Vũ đế trong lòng.
Cố Cố cùng tiểu thái tử có thể nói là cách biệt một trời một vực, vừa nghĩ tới thái tử điện hạ – ông cụ non là Cố Ngạn lại đau đầu, Cố Cố nhìn thế vậy mà dễ ứng phó hơn nhiều lắm. Y đảo mắt liền thay đổi ngữ khí, nhẹ giọng nói với Cố Cố: “Đêm nay phụ thân nhất định sẽ trở về với Bảo Bảo.”
“Ân…” Cố Cố ngoan ngoãn đáp.
“Cái kia Bảo Bảo trước hết đi tìm Vi thúc thúc chơi được không? Chút phụ thân cho ngươi ăn bánh bao.”
“Ân…” Cố Cố đáp ứng xong, giật giật góc áo của Cố Ngạn kéo ý cúi xuống, ở bên tai Cố Ngạn khe khẽ nói, “Không cho phép phụ thân ở một chỗ với Hoàng thúc thúc rồi quên đi Cố Cố.”
Cố Ngạn cười: “Đương nhiên sẽ không.”
Cố Cố vui vẻ mà hôn y một cái, từ trên tay Cố Ngạn nhảy xuống, chạy khỏi sân nhỏ tìm Vi Ninh.
Thấy tiểu gia hỏa đã chạy xa, Cố Ngạn bước về phía phòng bếp, y cũng không ngăn cản Thượng Vũ đế đang theo đuôi ở phía sau, Thượng Vũ đế liền bất kể hiềm khích lúc trước mà thản nhiên theo sát y tiến vào phòng bếp.
Nhân thịt đêm qua đã băm xong, bột mì Vi Ninh cũng đã chuẩn bị tốt, Cố Ngạn chỉ cần nắn thành hình, sau đó bỏ vào lồng hấp là được.
Thượng Vũ đế quả thực cảm thấy như mới quen Cố Ngạn ngày đầu, y dậy rất sớm, rồi dỗ tiểu hài tử, thậm chí xuống bếp cũng thuận buồm xuôi gió. Hắn tự hỏi thời gian qua Cố Ngạn đã trải qua cuộc sống như thế nào, lĩnh vực gì cũng từ hạng bét thăng lên đến toàn năng, nếu như trước kia y vẫn còn ở bên cạnh hắn thì hắn còn có thể tiếp nhận, tóm lại đều trong phạm vi khống chế của mình, nhưng lại để cho Cố Ngạn ở một nơi khác làm những công việc này hắn vẫn là không nỡ. Hắn cảm giác Cố Ngạn hiện tại mỗi một động tác đều không còn tiêu sái như trước đây nữa, cũng không phải là hắn tận lực nhằm vào Cố Ngạn, chỉ là lâu quá không gặp, từng cái cử chỉ của y đều khiến trái tim nhớ nhung của Thượng Vũ đế đập liên hồi.
Thượng Vũ đế cảm thấy chán ghét khi nghĩ đến Cố Ngạn tự do phát triển ở một nơi hắn không hay biết.
Hắn không thể giúp đỡ cái gì, thấy tâm tư Cố Ngạn hoàn toàn đặt ở bếp lò, hắn chỉ có thể ở một bên nhìn xem. Bất quá gần kề như thế, cũng thập phần thỏa mãn.
Đợi Cố Ngạn đem một lồng bánh bao lấy ra, trong lòng Thượng Vũ đế không nhịn được cảm thấy vui vẻ, tốt xấu gì nam sủng nhà mình còn chưa tiến hóa đến mức có thể biến ra một bàn thức ăn ngon.
Cố Ngạn ôm lồng bánh bao, quay người lại suýt nữa đụng vào Thượng Vũ đế, ngây ngốc một chút, đột nhiên cúi đầu xuống, có chút do dự.
Thượng Vũ đế hiếu kỳ: “Sao vậy?”
Cố Ngạn lộ ra thần sắc bối rối, nói: “Không có gì.”
Thượng Vũ đế đè xuống nghi hoặc, nhìn y ôn nhu cười: “Để trẫm cầm cho.”
“Không phiền đến bệ hạ.”
Thượng Vũ đế cũng không miễn cưỡng, đi theo phía sau y.
Chờ đến trên bàn cơm, cho dù Cố Ngạn không muốn hai người gặp mặt, Thượng Vũ đế cùng Lưu Xuân Lai vẫn là phải gặp nhau.
Mặt Lưu Xuân Lai hóa đen, vén tay áo lên thủ thế muốn đánh người, muốn mở miệng mắng người. Thượng Vũ đế đâu phải là nhân vật dễ chơi, nhận ra tên này là tên mập trước kia muốn tới cướp cô dâu, hai tay nắm chặt, mùi thuốc súng nổi lên bốn phía.
“Dừng!” Cố Ngạn để lồng bánh bao vừa mới hấp đặt lên bàn, rất có khí thế gia chủ nói, “Ăn cơm.”
Lưu Xuân Lai cùng Thượng Vũ đế cứ thế đồng thời nuốt trở lại một hơi, mắt to trừng mắt nhỏ.
Cố Cố vừa nhảy lên ghế liền muốn bò lên cái bàn, mười phần phong cách hài tử nghịch ngợm, leo đến một nửa đột nhiên kịp phản ứng lại, lập tức thu hồi thân thể, đoan chính ngồi xuống, hai bàn tay nhỏ bé đặt ngay ngắn trên đầu gối, mở to hai mắt tha thiết nhìn qua Cố Ngạn: “Phụ thân.”
Cố Ngạn chăm chút lựa chọn một cái bánh bao ngon nhất đưa đến trước mặt Cố Cố, còn rót cho nó một ly trà, sợ nó bị nghẹn.
Sau khi mọi người ngồi xuống, giống như thường lệ, mỗi người lần lượt cầm lấy bánh bao của mình, đến phiên Thượng Vũ đế lập tức có chút cứng ngắc.
Thượng Vũ đế nhìn lồng hấp rỗng tuếch, mới hiểu được biểu cảm bối rối của Cố Ngạn lúc ở trong phòng bếp vì đâu mà đến, tên này lúc làm bánh bao căn bản đã quên đi sự hiện hữu của hắn, canh theo số lượng bình thường mà làm, lúc xoay người mới phát hiện ra hắn, tự nhiên là thấy bối rối.
Có lẽ thấy tình cảnh của Thượng Vũ đế thật sự quá đáng thương, Cố Ngạn vốn cũng không có chuẩn bị phần cho mình, bằng không thì đã nhường lại cho Thượng Vũ đế, đành phải từ trong tay áo lục lọi, móc ra mấy viên kẹo đường mua để dành cho Cố Cố, đưa cho Thượng Vũ đế.
Lưu Xuân Lai không có lên tiếng cười nhạo, cũng không nói gì, chỉ vừa thị uy dõi theo hắn vừa từng ngụm từng ngụm nhai bánh bao.
Thượng Vũ đế chưa từng bị đối xử như vậy, nhưng hắn cũng không để ở trong lòng, cầm lấy hai viên kẹo đường kia hoang mang mà trầm tư.
Thượng Vũ đế lúc này mới phát giác cả một ngày cảm giác khủng hoảng chợt cao chợt thấp từ đâu mà đến, trước kia lúc cùng một chỗ với Cố Ngạn, cho dù chính mình là đế vương, cũng chưa từng có cảm giác đứng ở chỗ càng cao thì càng rét lạnh, hắn vẫn có thể từ chỗ Cố Ngạn đạt được cảm giác được y hoàn toàn ỷ lại cùng an toàn.
Khi đó hắn biết Cố Ngạn chỉ có một mình hắn, cho nên đặt hắn ở vị trí quan trọng nhất. Mà trải qua một hồi biến cố, hiện tại hắn không thể xác định được Cố Ngạn còn bao nhiêu phần tình đối với hắn, hay đã không còn đứng nguyên tại chỗ chờ hắn nữa rồi