Sủng Thượng Quân Hạ

Chương 52

Edit: Ngũ Ngũ

Đến tối vô luận Thượng Vũ đế có nói cái gì, nhõng nhẽo cứng rắn hay giả vờ đáng thương Cố Ngạn đều không ở lại phòng khách. Trong lòng Thượng Vũ đế nổi lên một hồi bi thương, bị Cố Ngạn lạnh nhạt như vậy cũng đã có một đoạn thời gian, một khi người nào từng hưởng thụ qua tốt đẹp sẽ rất khó để tiếp nhận những điều tồi tệ.

Hôm sau trời vừa sáng, Thượng Vũ đế mở mắt ra, trên thực tế hắn không ngủ được, chỉ là gắng gượng nhắm mắt. Thời điểm hai mắt bị ánh sáng mặt trời chiếu vào, Thượng Vũ đế bỗng nhiên nghĩ đến, Tiểu Đa Tử đi nơi nào rồi.

Thượng Vũ đế đã có lý do đi tìm Cố Ngạn, ‘Vụt’ một cái đứng dậy, cả người tinh thần sảng khoái, tùy tiện rửa mặt liền muốn đi tìm Cố Ngạn.

Lại làm cho hắn ngoài ý muốn chính là, thời gian sớm như vậy, nam sủng nhà mình đã thức tự lúc nào, đang tự tay giúp Cố Cố thay y phục. Thượng Vũ đế đỏ mắt một hồi, nhưng cố gắng miễn cưỡng áp xuống, còn chưa có loại xúc động ở trước mặt một đứa bé giở ra cái tính tình gì.

“Bệ hạ sao lại tới đây?” Cố Ngạn nắm tay Cố Cố đi ra ngoài, liền trông thấy Thượng Vũ đế đang đứng lặng tại cửa.

“Bảo Bảo, Tiểu Đa Tử ở đâu?”

“Ah.” Cố Ngạn nghĩ nghĩ, “Từ công công hôm qua đã cáo từ hồi cung rồi…”

Thượng Vũ đế không vui: “Từ Đa cái tên nô tài chết tiệt này, tại sao lại không nói với trẫm một tiếng.”

Cố Ngạn xấu hổ gãi đầu: “Ta quên nói cho Từ công công là bệ hạ tới.”

Thượng Vũ đế bất đắc dĩ: “Bảo Bảo ngươi…”

“Chúng ta đi ăn sáng thôi.” Cố Ngạn dắt Cố Cố đi trước, sợ nó bị đói.

Thượng Vũ đế không tìm ra lời nào để nói, ngượng ngùng ăn sáng cùng một chỗ với những người không vừa mắt đối với mình.

Cố Ngạn ăn xong có ý định đi công trường bên kia nhìn xem, sau khi đứng dậy lại bị Cố Cố gọi lại.

“Phụ thân, mấy bữa trước người mua cho ta con ngựa con, người nói đợi nuôi nó vài ngày rồi sẽ cho ta cưỡi.”

Cố Ngạn nhớ tới, đích thật là đã quăng chuyện này ra sau đầu: “Vậy để phụ thân đi dắt nó ra, Bảo Bảo ở đây chờ phụ thân nha.”

“Ân, phụ thân nhanh lên.”

Cố Ngạn đi dẫn ngựa cho Cố Cố, trên bàn chỉ còn lại Cố Cố cùng Thượng Vũ đế.

Thượng Vũ đế đánh giá tiểu tử này, thoạt nhìn còn nhỏ hơn so với độ tuổi, lớn lên ngược lại phấn nộn đáng yêu, giọng nói vẫn không thoát khỏi ngây thơ non nớt, lúc kêu tên người khác rất giòn giã êm tai, đối diện với nụ cười của nó ngươi không thể không mềm lòng. Khó trách Cố Ngạn vì nó mà mặc kệ hắn, tên đó từ trước tới nay rất thích hài tử, lại gặp ngay một đứa lanh lợi thích cười, khẳng định y sẽ hận không thể đem tâm đều móc ra để sủng ái.

Nhưng Thượng Vũ đế không thể không cảnh giác với đứa bé này, lúc hắn ở tuổi này đã biết tự lập, đứa nhỏ này thân thế không minh bạch, hắn không cách nào yên tâm khi thấy nó một mực ở bên cạnh Cố Ngạn.

Thượng Vũ đế còn chưa tìm được chủ đề gì để mở miệng, thì Cố Cố ở đối diện đã nhảy tới, ở trước mặt Thượng Vũ đế đi mấy vòng, hưng phấn nói: “Hoàng thúc thúc, ngươi xem, đây là y phục phụ thân may cho ta!”

Thượng Vũ đế không thể kiềm chế được hít sâu một hơi, Cố Ngạn may y phục cho nó?!

Vải vóc này, chế tác này, làm trong lòng Thượng Vũ đế ghen tị đến phiên giang hải đảo (*dời sông lấp biển), cũng sắp phun ra một bình dấm chua luôn rồi, đau xót đến phát khổ, gian nan nói: “Cố Ngạn còn có thể may y phục? …”

Cố Cố oán trách liếc nhìn Thượng Vũ đế, hất cằm lên nói: “Đương nhiên, phụ thân cái gì cũng biết.”

Thượng Vũ đế khóc không ra nước mắt, Bảo Bảo nhà mình không phải cái gì cũng không biết à.

“Cho dù là Lưu thúc thúc hay Vi thúc thúc đều không được phụ thân may cho đâu, phụ thân chỉ làm cho ta.” Cố Cố thêm mắm dặm muối.

“Cố Ngạn nghe lời trẫm nhất… Ta mà nói, nếu là ta, tuyệt đối sẽ không để cho hắn làm loại công việc này.” Thượng Vũ đế chém đinh chặt sắt nói, có chuyện gì thì phân phó cho nô tài làm, sao có thể để cho Cố Ngạn đi làm.

Cố Cố thay cha nó ủy khuất: “Nhưng mà phụ thân thích làm những chuyện này ah…”

Thượng Vũ đế nghẹn lời, lại lâm vào lo lắng khổ sở, định nói cái gì nữa, thì Cố Ngạn đã dắt ngựa đến.

Cố Cố lập tức vứt bỏ Thượng Vũ đế, chạy đến bên cạnh Cố Ngạn, thò tay sờ đầu ngựa: “Ngựa tốt ngựa tốt.”

Thấy Cố Cố thích Cố Ngạn liền vui vẻ, y nhìn cái bờm của con ngựa kia có chút lộn xộn, lập tức nổi lên tâm tư chơi đùa.

“Bảo Bảo, chúng ta chải lông cho ngựa con đi.”

Cố Ngạn cùng nhi tử của mình liền vui vẻ cùng chải lông cho ngựa con.

Thượng Vũ đế nhớ tới trước kia mỗi sáng sớm tỉnh giấc, Cố Ngạn đều giúp mình thay y phục, y còn chải đầu giúp hắn, những việc vặt này mỗi ngày đều làm, cũng không chịu mượn tay người khác tới giúp.

Thượng Vũ đế bị đả kích, tên này hiện tại tình nguyện chải lông cho ngựa nhưng lại không muốn chải đầu cho hắn nữa rồi!

“Tốt rồi!” Cố Ngạn chải lông cho ngựa xong, ôm Cố Cố đặt lên lưng ngựa.

Nói đến kỹ thuật cưỡi ngựa, Cố Ngạn so ra kém hơn Lưu Xuân Lai, huống hồ y còn chuyện quan trọng muốn làm, nên sau khi giao Cố Cố cho hai người Lưu Vi liền đi làm việc.

Thượng Vũ đế đương nhiên là đi theo phía sau y, Cố Ngạn biết có nói gì cũng vô dụng, nên để cho hắn đi theo, chỉ là so với trước kia, hai người tương đối trầm mặc.

Trên đường đi Thượng Vũ đế phỏng đoán Cố Ngạn làm nghề gì, tuy nam sủng nhà mình không có sở trường gì, nhưng không phải là kẻ ngốc, nhất định là kinh doanh buôn bán gì đây mà.

Thẳng đến khi đứng trước một cái nhà còn chưa hoàn thành xong, Thượng Vũ đế liền sững sờ, thấy Cố Ngạn xắn tay áo vén ống quần mới hiểu ra. Thượng Vũ đế xem xét, thì ra là Cố Ngạn làm bên thi công, còn tự mình ra trận chuyển gạch khiêng ngói, cho dù Cố Cố nói Cố Ngạn thích làm công việc này, nhưng trong lòng hắn vẫn là không ngăn được từng đợt chua xót.

Nếu như còn ở bên cạnh hắn, hắn như thế nào lại cam lòng để cho Cố Ngạn dựa vào nghề này mưu sinh.

Cố Ngạn tựa hồ không nhìn ra tâm tư của Thượng Vũ đế, nhưng khi y buông một cây gỗ xuống trái tim đột nhiên đau đớn như bị quất một cái, y ngẩng đầu nhìn về phía bên kia Thượng Vũ đế còn đang chăm chú nhìn y.

Cố Ngạn thu hồi ánh mắt, lau lau mồ hôi trên mặt, làm những công việc nặng nhọc cỡ này cho dù là người tuấn tú cũng khó tránh khỏi chật vật.

Một bình nước đột nhiên xuất hiện ở trước mặt y: “Bảo Bảo, uống nước.”

Cố Ngạn nhìn nhìn bên cạnh, không có một hạ nhân nào, đích thật là Thượng Vũ đế tự mình rót đến cho y.

Cố Ngạn liền nhận lấy: “Cảm ơn.”

Thượng Vũ đế nhíu mày, không nói gì thêm.

“Cố lão đại! Bên này có một ao nhỏ chưa đào, ngài sang đây xem thử.” Cố Ngạn còn chưa kịp uống ngụm thứ hai, đã nghe thấy có người gọi y. Trong lòng Thượng Vũ đế có chút không vui, nhưng ở đây cũng không phải hoàng cung, hắn cũng không muốn bại lộ thân phận, nên không thể tùy ý sai sử những người này.

Cố Ngạn vội vàng đậy nắp bình, trả lại cho Thượng Vũ đế, lại nói tiếng cám ơn, liền chạy tới.

Thượng Vũ đế cầm bình nước kia, còn lưu lại nhiệt độ lòng bàn tay của Cố Ngạn, cẩn thận sờ, cái bình nước kia chẳng biết tự lúc nào bị dính vào một ít đá sỏi. Từng hột lồi lõm, tựa như tâm tình của hắn bây giờ, có chút bi thương, lại không đủ để nhắc tới.

Thượng Vũ đế biết rõ chính mình không nên hòa nhập vào cuộc sống mới này của Cố Ngạn, hắn cũng không muốn hòa nhập, điều hắn muốn chính là làm cho cuộc sống của Cố Ngạn chỉ có một mình hắn mà thôi.

===

Ăn cơm tối xong, Cố Cố khó có được dịp không quấn lấy Cố Ngạn, ngược lại giữ chặt góc áo của Lưu Xuân Lai đi tới trước mặt Cố Ngạn hỏi: “Phụ thân, ta có thể cùng Lưu thúc thúc ra ngoài chơi được không?”

Lưu Xuân Lai thụ sủng nhược kinh, Cố Cố bình thường đều không cho hắn mặt mũi, hôm nay lại ở trước mặt Cố Ngạn thân mật gọi hắn là Lưu thúc thúc, hắn quả thực thấy cảm động.

Cố Ngạn xoa xoa đầu của nó, dặn dò vài câu liền thả đi.

Sau khi ra khỏi nhà, Cố Cố liền thay đổi thành một người khác, tựa như con chim hoàng oanh loi choi lóc chóc nhảy nhót.

“Xuân Xuân, ngươi xem, phụ thân may y phục cho ta!” Cố Cố dang hai tay ra, ở trước mặt Lưu Xuân Lai không ngừng phất tay áo, như hai củ cải đỏ đung đưa trong gió.

Lưu Xuân Lai bắt lấy một cánh tay của nó, dở khóc dở cười nói: “Không được gọi lão tử là Xuân Xuân.”

Cố Cố đắc ý mà ngẩng đầu, khoe khoang nói: “Ngươi xem ngươi xem, phụ thân may cho ta đó.”

“Thôi đi, cha ngươi nhiều lắm là chỉ may cho ngươi cái cúc áo.”

“Hừ.” Cố Cố gạt bàn tay của Lưu Xuân Lai ra, “Không có ý nghĩa.”

Lưu Xuân Lai cười nó: “Cái này là lão tử mua đấy, đem tặng cho cha ngươi, ngươi ngược lại chiếm tiện nghi mà còn khoe mẽ.”

“Ai kêu phụ thân thương ta.” Cố Cố không chút nào yếu thế, đột nhiên nhớ ra cái gì, chân mày nhỏ cau lại, “Đúng rồi, Hoàng thúc thúc kia là ai? Phụ thân vì cái gì đối tốt với hắn như vậy…”

Lưu Xuân Lai đưa mắt nhìn tên tiểu quỷ, không rõ nó định nghĩa cái từ ‘Tốt’ là như thế nào, hắn không thấy làm sao biết được, thuận miệng nói: “Lão tử nào biết được hắn là ai.”

Cố Cố nhếch môi cười cười, lập tức thu hồi thần sắc giảo hoạt, nháy mắt ngây thơ như cún con nhìn chằm chằm vào Lưu Xuân Lai: “Hắn không phải là Hoàng thượng à?”

“Khục khục…” Lưu Xuân Lai bị sặc, “Ngươi nói bậy bạ gì đó?”

“Phụ thân gọi hắn là bệ hạ nha.”

“Bệ, bệ hạ đâu nhất định là Hoàng thượng?” Lưu Xuân Lai nói năng lộn xộn.

“Đương nhiên.” Cố Cố giáo huấn hắn, “Xuân Xuân ngươi đây là đại nghịch bất kính, Hoàng thúc thúc sẽ chém đầu ngươi đấy.”

“Lão tử sợ hắn sao? Lão tử là mã tặc đó!” Lưu Xuân Lai mạnh miệng.

Cố Cố nghiêm túc gật đầu: “Thì ra thật sự là Hoàng thượng.”

Lưu Xuân Lai nghẹn.

Trong đầu Cố Cố chợt lóe, bừng tỉnh đại ngộ: “Hóa ra phụ thân cùng Hoàng thượng có tư tình.”

“Nói lung tung, Cố Ngạn mới không thích hắn.”

“Ồ, Hoàng thượng kia nói gì phụ thân đều nghe theo hắn.”

Lưu Xuân Lai vặn vặn vẹo vẹo, cuối cùng từ trong họng nghẹn ra một câu, khổ sở nói: “Phụ thân ngươi đã thành thân cùng hắn.”

Cố Cố trợn tròn hai mắt: “Đó là mẫu thân của ta?”

“Ah phi!!” Lưu Xuân Lai hung ác nhổ một ngụm: “Tiểu tử thối ngươi đừng có ăn nói hồ đồ!”

Ánh mắt Cố Cố nhìn lên phía trên, liếc Lưu Xuân Lai: “Lưu Xuân Lai ngươi có phải muốn làm mẫu thân của ta hay không?”

Lập tức khuôn mặt của Lưu Xuân Lai tím như màu gan heo: “Đúng thì thế nào!”

Hai tay Cố Cố mở ra, thập phần lão thành mà lắc đầu nói: “Đáng tiếc phụ thân không thích ngươi.”

Lưu Xuân Lai thiếu chút nữa vung nắm đấm: “Ranh con! Nếu để cho phụ thân ngươi đi cùng tên cẩu hoàng đế kia, về sau ngươi cũng đừng nghĩ nhìn thấy phụ thân ngươi nữa!”

Cố Cố thảnh thơi mà dạo bước: “Ta cũng chưa có nói là để cho phụ thân đi cùng với hắn.”

Lưu Xuân Lai ấm ức: “Vậy ngươi phải nói cho rõ ràng chứ.”

Cố Cố cười ha hả ý đồ với tay định vỗ vỗ vai của Lưu Xuân Lai, ngược lại với không tới bị hắn vỗ lại, lớn tiếng giận dữ nói: “Ai, nhìn bộ dạng không có tiền đồ của ngươi kìa, khó trách phụ thân không thích ngươi.”

Cố Cố vỗ ngực một cái: “Cứ giao phụ thân cho ta, cho dù phụ thân phải đi, cũng sẽ không bỏ ta lại một mình.”
Bình Luận (0)
Comment