Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J

Chương 33

Chương 33. Mệnh lệnh thứ hai | Editor: caphaos | Beta: Beihe

Vào một buổi sáng thứ tư bình thường, đại hội thể thao liên trường cấp khu đang diễn ra tại trường trung học số 6 Mạn Kinh. Các phòng học đều trống trơn, còn sân vận động thì vang dội tiếng hò reo cổ vũ.

Ánh sáng ban mai chiếu nghiêng trên đường đua phía trước, những tiếng hò hét vang dội ùa vào tai. Sau khi nhận lấy gậy tiếp sức, Ngu Tiểu Văn lập tức dốc sức chạy về phía trước.

“Cố lên! Cố lên!”

Ngu Tiểu Văn cảm nhận được máu trong người mình chảy nhanh hơn, khiến cơ thể y nhẹ bẫng và tràn đầy sức mạnh. Lúc này y đang ở vị trí thứ hai. Ánh mắt khóa chặt vào tấm lưng của người dẫn đầu, y tin mình nhất định có thể vượt qua đối thủ, rút ngắn khoảng cách đã bị bỏ xa. Đó chính là ý nghĩa của lượt chạy cuối cùng.

Sự tự tin giúp y giữ nhịp thở ổn định, cơ thể phối hợp nhịp nhàng. Khoảng cách với mục tiêu ngày càng gần, vạch đích cũng dần hiện ra trước mắt.

Y nghiêng trọng tâm về phía trước, không chút ngần ngại phát huy toàn bộ giới hạn.

Y thu hẹp khoảng cách, ngang bằng, rồi vượt qua đối thủ.

“Trường số 6 cố lên! Trường số 6! Aaa Tiểu Văn — Ngu Tiểu Văn! Chạy! Chạy đi! Cố lên! Cố lên!”

Cùng với tốc độ vượt mặt của y, tiếng cổ vũ của bạn học cùng trường dần lấn át cả mọi âm thanh khác. Y nghe thấy tiếng reo hò vang dội bên tai mình, rồi ngay khoảnh khắc y chạm đến vạch đích, tiếng cổ vũ bùng nổ như sóng dữ đập vào vách đá, cuộn trào và lan tỏa không ngừng.

Ngay khi cuộc đua kết thúc, y lập tức được mọi người vây quanh. Ngu Tiểu Văn vừa điều chỉnh nhịp thở, vừa đặt cây gậy tiếp sức lên vai, ngẩng cao đầu cười rực rỡ, đón nhận những lời khen ngợi, điềm nhiên bước đi như thể đó chỉ là chuyện nhỏ.

Chẳng mấy chốc, y trả lại gậy, rồi vớ lấy chiếc khăn của mình lên, giả vờ định đi về phía nhà vệ sinh để thoát khỏi vòng vây. Nhưng sau đó y lại rẽ hướng, rời khỏi sân điền kinh, nhanh chóng tiến về sân thể thao ở đầu bên kia trường. Nơi đang diễn ra trận chung kết giải quần vợt.

Từ đằng xa, y đã nghe thấy tiếng cổ vũ của khán giả bên đó, thế là bước chân y càng nhanh hơn.

Y bước vào khán đài chật kín người, sau những tiếng hò reo vang dội là khoảnh khắc căng thẳng lặng im. Y cố gắng chen vào tìm một chỗ đặt chân để đứng, rướn cổ lên, nhìn tỉ số trên bảng điểm, tấm bảng “Trường trung học Mạn Kinh số 6: Trường trung học Thực Nghiệm” được lật qua, hiện thành 30:40.

Ngu Tiểu Văn biết đối thủ đứng đối diện Lữ Không Quân, đó là học sinh năng khiếu thể thao của trường Trung học Thực Nghiệm kế bên. Người đó lớn hơn họ hai khối, chuyên đánh quần vợt, được đặc cách suất vào đại học nhờ năng khiếu quần vợt. Ở độ tuổi thanh thiếu niên này, chỉ cần chênh nhau một năm thôi là đã thấy rõ sự khác biệt, huống hồ đối thủ còn có vóc dáng của một Alpha trưởng thành, khiến Lữ Không Quân – một thiếu niên chưa phân hóa thành công – trông yếu thế hơn rất nhiều.

Lữ Không Quân mặc bộ đồ thể thao in phù hiệu trường cùng đôi giày trắng tinh. Cậu đội mũ lưỡi trai, cúi đầu nên không nhìn rõ biểu cảm. Cậu vẫn đeo dụng cụ chống cắn và vòng tay ức chế. Cậu thả bóng xuống đất. Trái bóng ngoan ngoãn bật lên, cậu thả lỏng cổ tay bắt lấy, rồi lại thả xuống, lặp đi lặp lại vài lần.

Cậu sắp phát bóng. Tiếng cổ vũ trên khán đài vang lên.

Ngu Tiểu Văn nhìn vào trận đấu căng thẳng và điểm số sít sao, rồi lại nhìn thiếu niên bị kìm hãm bởi dụng cụ chống cắn và vòng tay, một cảm xúc không rõ ràng bỗng nhiên dâng trào. Thế là lớn tiếng hô to: “Lữ Không Quân! Cố lên!”

Giọng của y mang theo hơi thở gấp gáp và sự nhiệt huyết cuồng nhiệt từ trận điền kinh, nhưng giữa vô số tiếng reo hò nó vẫn rất nổi bật.

Thiếu niên trên sân dừng tay đang định ném bóng. Sau đó cậu ngẩng đầu vốn đang cúi thấp, quay về phía này. Ánh nắng cuối cùng cũng chiếu rọi lên gương mặt cậu.

Khi ánh mắt bình tĩnh của cậu liếc về phía khán đài, khóe môi sau dụng cụ chống cắn hiếm khi cười lại khẽ nhếch lên, mà có khi đó chỉ là ảo giác.

Hơi thở mới vào được phân nửa thì đột ngột dừng lại trong khí quản của nhà vô địch điền kinh Ngu Tiểu Văn, vì thế mà y thiếu oxy. Nhịp tim tăng tốc, mặt cũng đỏ bừng. Não bộ trống rỗng, y theo bản năng muốn vẫy tay chào đối phương, nhưng cánh tay chỉ kịp nâng đến ngang ngực thì cậu thiếu niên đã quay đi, dùng mu bàn tay lau mồ hôi dưới cằm.

Sau đó cậu lùi lại một bước, ngẩng đầu, tập trung nhìn vào một điểm trên không trung.

Quả bóng được tung cao, đồng thời tay phải cầm vợt cũng nâng lên chuẩn bị.

Khi quả bóng đạt đến độ cao trùng với tầm mắt cậu, đường nét gân gót chân lập tức trở nên rõ ràng.

Nhảy lên, uốn người, vung vợt. Động tác trên không của cậu quá nhanh, chỉ trong nháy mắt, máy quay cũng khó mà ghi lại trọn vẹn. Ngu Tiểu Văn nhìn không chớp mắt.

Mãi đến khi trận đấu kết thúc, Ngu Tiểu Văn mới nhận ra lòng bàn tay ướt đẫm của mình đã bị móng tay bấm thành vài vết lưỡi liềm đỏ sâu.

Tuyệt thật.

Có thể gặp nhiều hơn một chút thì tốt biết bao.

Có thể mãi mãi nhìn thấy thì tốt biết bao.

Lữ Không Quân nhìn mệnh lệnh con xúc xắc trên điện thoại một lúc, rồi ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của tên tống tiền đang nhìn mình. Anh sững người hai ba giây, mới nhớ ra phải hỏi lại.

“Cậu nhìn gì vậy?”

“…” Biểu cảm của tên tống tiền trở nên lười nhác sau một thoáng ngắn ngủi, một tay chống hông, “Tôi đang xem cậu có đọc được chữ của nước S không mà nhìn lâu thế. Trên đó viết gì vậy?”

Lữ Không Quân xoay màn hình điện thoại cho y xem, đồng thời dùng ngôn ngữ của mình thuật lại nội dung: “Cả hai phải thả pheromone cho nhau, ở cạnh nhau mười lăm phút. Không được mang sản phẩm ức chế.”

Một khoảng lặng.

Tên tống tiền gãi má.

Y vẫn chưa đưa ra chỉ thị tiếp theo, Lữ Không Quân bèn đưa điện thoại ra trước mặt y lần nữa.

Tên tống tiền mím môi một lúc mới mở miệng, giọng nói đầy bất mãn: “Cậu là Alpha cấp cao nhất, còn tôi là Omega cấp thấp. Con mẹ nó đây là trừng phạt cậu à? Rõ ràng là trừng phạt tôi thì có.”

Trong đầu Lữ Không Quân bỗng hiện lên cảnh tượng mình bị đối tượng dịch cảm trói kiểu đại bàng dang cánh trong phòng tắm nhà mình lúc bùng phát kỳ dịch cảm.

Lữ Không Quân cố gắng bình tĩnh lại. Kỳ dịch cảm của anh đã qua.

Tên tống tiền nhanh chóng giơ một ngón tay, ra vẻ láu cá: “Hay chúng ta cứ lặp lại mệnh lệnh trước đó đi, cho bớt việc.”

Lữ Không Quân: “Bớt việc.”

Tên tống tiền tựa lưng vào gốc cây phía sau.

Lữ Không Quân liếc nhìn ngón tay đang bám vào thân cây của y, đôi môi vốn nhợt nhạt giờ lại trở nên hồng hào hơn, cùng vết nước hoa đo đỏ vương trên ngực y.

Anh cúi đầu nhìn túi áo của mình còn lấm lem hơn.

Nửa phút sau, anh bình thản nói: “Không dám cược thì bỏ cuộc đi, thưa cán bộ.”

“Sao có thể.” Tên tống tiền hiếm khi tỏ vẻ ngượng ngùng. Một lát sau y thả lỏng nét mặt, ánh mắt mang theo chút điềm tĩnh của người đã hạ quyết tâm: “Ở đây không tiện. Đổi chỗ khác đi. Alpha cấp cao nhất mà lộ liễu thả pheromone ở nơi đông người là gây rối trật tự công cộng đấy, bị phát hiện là bị báo cảnh sát bây giờ. Cậu lại đang mặc quân phục nữa.”

Lữ Không Quân đối mặt với tên tống tiền.

Tên tống tiền nhìn sang cái cây bên cạnh, sờ nó.

Sau một hồi trầm ngâm, Lữ Không Quân nói: “Tôi lái xe đến.”

Cả hai rời khỏi công viên nhỏ. Ban đầu đi theo hướng về phía sở cảnh sát, sau đó rẽ ở góc đường, đi tới một bãi đậu xe tạm thời. Bây giờ đã tan tầm, nhiều chỗ đậu xe đã trống, nhưng vì Lữ Không Quân đến từ sớm nên xe đậu khá xa, nằm ở một góc khuất phía mép bãi xe.

Tên tống tiền đi theo sau Lữ Không Quân, tiện miệng hỏi: “Cậu đến từ khi nào vậy? Sao lại đậu xe xa thế.”

Lữ Không Quân không trả lời.

Khi đến gần, tên tống tiền càng ngạc nhiên khi thấy chiếc xe jeep mang biển số quân đội: “Cậu lái xe quân đội? Học viên mà cũng ngang nhiên lái xe quân đội rời khỏi doanh khu trong lúc huấn luyện tập trung à? Bên các cậu quản lý kiểu gì vậy?”

Lữ Không Quân: “Ừ.”

Tên tống tiền mở cửa ghế sau, hít một hơi rồi nói tiếp: “Có mùi máu.”

Lữ Không Quân ngồi vào từ phía bên kia, sau đó đóng cửa xe: “Ừ.”

Tên tống tiền cũng ngồi vào.

Vô cùng yên tĩnh.

Tên tống tiền dựa vào cửa xe nói: “Đừng quên tính giờ.”

“Ừ.” Lữ Không Quân nhìn y một cái, thả lỏng người dựa vào ghế sau, chân dang rộng, giơ tay xem đồng hồ: “Bắt đầu nhé?”

Tên tống tiền hơi che mũi: “Oke, cậu thả đi.”

“…”

Lữ Không Quân lại nhìn vào cổ tay y: “Cậu tháo vòng tay ra trước đi.”

Tên tống tiền đổi tư thế, tháo vòng tay ra, giữ trong lòng bàn tay.

Lữ Không Quân đưa ngón trỏ ra, móc chiếc vòng từ tay y rồi ném lên ghế trước, sau đó nhìn thẳng vào y.

Hai người nhìn nhau một lúc, tên tống tiền bỗng nở một nụ cười tinh quái.

“Sao nào, kỳ dịch cảm kết thúc rồi, bác sĩ Lữ lãnh cảm lại muốn ngắm cảnh Omega cấp thấp đ*ng d*c dưới tác động pheromone của mình à? Nhìn chưa đủ sao?”

Lữ Không Quân: “Ứng dụng xúc xắc không lành mạnh trong điện thoại cán bộ đâu phải do tôi tải về. Vụ cá cược cũng không phải do tôi đề nghị.”

Anh cúi đầu nhìn đồng hồ.

“7 giờ 53 phút.” Anh nói.

Sau đó, Lữ Không Quân bắt đầu thả pheromone.

Chỉ mười mấy giây sau, anh đã ngửi thấy pheromone của tên tống tiền. Nhưng đó không phải là do y chủ động phát ra, mà là phản ứng k*ch th*ch thụ động do pheromone của Alpha.

Tên tống tiền dường như cũng nhận ra phản ứng đ*ng d*c của mình diễn ra quá nhanh, y nuốt nước bọt, liếc nhìn Lữ Không Quân qua khóe mắt.

Y quan sát Lữ Không Quân, sau đó cười khẽ, nói: “Chắc tại cậu không thích uống rượu. Thật ra, vài đồng nghiệp và bạn tôi bảo rằng mùi của tôi cũng khá dễ chịu đó.”

Một lát sau, Lữ Không Quân tiếp tục câu chuyện: “Họ nói thế nào?”

Tên tống tiền không hề khiêm tốn: “Đôi lúc đồng nghiệp tăng ca mệt mỏi quá nên mùi trong văn phòng trở nên hỗn tạp, nhất là mấy Alpha cấp cao có mùi hăng ấy. Nhưng nếu có mùi của tôi ở đó, miễn là Omega thì không khí cũng trong lành hơn nhiều. Ở với tôi thì thoải mái hơn, nên mấy Alpha cấp thấp rất thích tăng ca với tôi. Tôi vẫn rất được chào đón đấy.”

Lữ Không Quân nhìn y chòng chọc.

Tên tống tiền: “Đệt. Biểu cảm của cậu là sao? Không tin à? Người ta nói thật mà…”

Lữ Không Quân ngắt lời y: “Nói chuyện khác đi.”

“…” Tên tống tiền cắn môi. Y giơ tay lau khóe mắt đã bắt đầu ươn ướt vì phản ứng sinh lý, rồi quay mặt ra ngoài cửa sổ.

Lữ Không Quân nghiêng người về phía trước, mở ngăn chứa đồ ở ghế trước, lấy ra một gói khăn giấy, và một chai nước còn phân nửa: “Chai này chưa ai uống cả, tôi chỉ dùng một ít để rửa tay thôi.”

Anh ném chai nước lên đùi tên tống tiền, rồi rút khăn giấy ra đưa cho đối phương.

Tên tống tiền thở dài, quay đầu, nhận lấy khăn giấy. Y lau mặt, nhân cơ hội lén thực hiện động tác kéo vạt áo xuống để che người.

“Còn bao lâu nữa.” Tên tống tiền hỏi.

Lữ Không Quân giơ tay nhìn đồng hồ: “Mới hai phút.”

Tên tống tiền nghe vậy thì rất bất ngờ: “Không thể nào?!”

Lữ Không Quân vươn tay cho y xem giờ: “Cậu tự xem đi, 7 giờ 55.”

Tên tống tiền đá chân anh: “Cậu khiến tôi thấy mình như thú hoang đòi xxx bị con người quan sát công khai ngoài tự nhiên. Thú vị không? Ha ha, tôi biết cậu nghĩ gì rồi. Vô vị. Cậu chỉ muốn trả thù tôi thôi.”

“… Tôi đã nói cậu không nên trách tôi.” Lữ Không Quân cũng không có ý thu chân lại, “Đây là do cậu đánh cược.”

Tên tống tiền hít một hơi, giọng nói đầy oán giận: “Lữ Không Quân, đồ xấu xa, hồi nhỏ cậu có thế này đâu. Tôi không còn, thích cậu nữa.”

Lữ Không Quân dừng lại: “Lúc đó cậu quen tôi à?”

Tên tống tiền siết chặt khăn giấy, lau cổ đang toát mồ hôi vì nóng. Tay y rời khỏi cổ, rồi yếu ớt chống lên tựa lưng ghế trước để ngăn mình trượt xuống. Y thở hổn hển, ép hơi thở xuống trả lời: “Không phải quen, chỉ, biết thôi. Ai ở trường số 6 mà không biết Lữ Không Quân.” 

Lữ Không Quân nhìn những ngón tay nắm chặt đang nhúc nhích liên tục của y: “Nhưng tôi không có ấn tượng gì về cậu.”

Tên tống tiền: “Đương nhiên rồi. Bởi vì tôi chỉ là một người bạn học bình thường hơn cả bình thường, một trong số khách qua đường không có ý nghĩa gì trong đời cậu.”

Nghe những lời này, ánh mắt Lữ Không Quân lại dời lên mặt y, anh nhìn một lúc rồi nói: “Có đôi khi tôi không để ý lắm. Nhưng nếu để ý thì sẽ nhớ.”

Tên tống tiền không trả lời câu này, y chỉ dùng đôi mắt phát sáng nhìn lên trần xe, cười khì khì khó hiểu. Sau đó nói sang chuyện khác: “Sau này cậu có thắng nổi học sinh năng khiếu của trường cấp ba Thực nghiệm không?”

Chủ đề xoay chuyển quá xa, Lữ Không Quân hỏi: “Ai cơ?”

Tên tống tiền: “Ở giai đoạn cậu phân hóa, cái lần mà cậu mang rọ mõm tham gia giải đấu liên trường ấy. Không nhớ à? Vào trận chung kết, cậu đối đầu với đàn anh rất cao, lúc đó anh ta còn có râu nữa cơ.”

Lữ Không Quân dường như đang lục lại ký ức: “À, người đó sao. Sau này có đấu lại ở giải đại học, tôi thắng.”

Tên tống tiền không mấy bất ngờ gật đầu, “Ha ha, không hổ là cậu.”

Có người rất quen với anh, nhưng anh lại không có ấn tượng gì về đối phương. Cảm giác này không hề xa lạ với Lữ Không Quân. Vì gia thế của mình, anh chưa bao giờ để ý quá nhiều đến người khác, song người khác lại vì thân phân nhà họ Lữ của anh mà bị động để ý tới anh. Có lẽ đó chẳng phải là ý định ban đầu của họ, nên anh cũng không cần phải bận tâm.

Hơn nữa, lúc ấy anh đang phân hóa, khả năng nhận biết của khứu giác rất mơ hồ. Là một Alpha cấp cao nhất, những ký ức của anh hồi cấp hai, chính là quá trình đấu tranh liên miên không dứt với bản năng động vật.

Ánh mắt của tên tống tiền trôi về nơi rất xa. Y vô thức xoay người để chai nước trên đùi, nghiêng về một góc rồi kẹp lấy.

Nửa chai nước g*** h** ch*n kẻ tống tiền khẽ lay động, phản chiếu ánh sáng mờ ảo trong bóng tối.

… Lữ Không Quân chạm vào cổ tay mình. Trơ trụi.

Trước kia anh rất ít khi đeo vòng tay, nên không có thói quen sờ cổ tay. Anh nhìn tên tống tiền đang dần trở nên hoảng hốt. Không sao cả. Tên tống tiền không chơi nổi đã nghịch đủ rồi, cuộc sống bị kéo xuống nước của mình cũng sắp quay lại bờ, sau này sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Lữ Không Quân đột nhiên nghiến răng, “Ngu Tiểu Văn.”

Tên tống tiền giật mình, chống người nhìn anh, đôi mắt cũng mở to hơn: “Hửm?”

“…”

Lữ Không Quân im lặng nhìn y.

“Đệt. Tưởng cậu nghĩ ra câu trả lời đúng nữa cơ.” Dáng vẻ tên tống tiền như trút được gánh nặng, trong giọng nói mang theo chút thích thú. Y đột nhiên đập đầu vào dựa lưng phía sau, ngực bắt đầu phập phồng dữ dội, nước mắt cũng lăn dài xuống mặt. Y kéo cổ áo, hít thở. Rồi trực tiếp túm lấy cổ áo lên lau mặt mình, bởi vậy không thể che đậy được phía dưới. 

“Còn, bao lâu nữa?”

“Khoảng mười phút.” Lữ Không Quân dời mắt, lấy cục khăn giấy đã ướt đẫm trong tay tên tống tiền ra, tiện tay ném lên ghế phụ, rồi rút ra tờ khăn giấy mới sạch sẽ, từ từ nhét vào lòng bàn tay y.

Tên tống tiền đột nhiên run rẩy không kiểm soát được.

Lữ Không Quân tiến lại gần tên tống tiền, ngón tay chạm vào gáy y, nóng rực. Đối phương run rẩy dữ dội hơn vì ngón tay lạnh buốt của anh, y trừng mắt nhìn. Lữ Không Quân hơi hé môi, để lộ chút răng nanh trắng sắc nhọn, nơi có thể trực tiếp rót pheromone từ tuyến thể Alpha vào cơ thể Omega.

Cuối cùng anh ngồi lại chỗ cũ. Rồi hạ cửa xe xuống, thò đầu ra ngoài.

“Có muốn hôn lại nữa không.” Tên tống tiền thều thào sau lưng.

Bình Luận (0)
Comment