Chương 34. Ưu thế đặc biệt | Editor: caphaos | Beta: Beihe
Một lúc sau, nạn nhân quay đầu, chậm rãi hỏi Ngu Tiểu Văn: “Tại sao? Sao lại muốn hôn thêm lần nữa?”
Ngu Tiểu Văn ngẩn người, sau đó ánh mắt nặng nề kéo kéo cổ áo: “… Dù cậu không bị ảnh hưởng gì, nhưng thế này thì, mẹ nó, đáng ghét chết đi được.”
Y ghé sát lại: “Cậu cố ý, tôi biết mà.”
Ngu Tiểu Văn đứng dậy, chai nước lăn xuống sàn xe phát ra tiếng “bịch” nặng nề. Y d*ng ch*n ngồi hẳn lên đùi nạn nhân, cưỡng ép nâng mặt đối phương lên đối diện với mình: “Nhìn tôi thế này vừa lòng chưa? Nhưng phải trả giá đấy.”
Y chớp mắt mấy lần, khiến tầm nhìn mờ ảo dần trở nên rõ ràng hơn, rồi từ từ tiến gần đến mặt nạn nhân, ánh mắt đầy đe dọa nhìn thẳng vào đối phương.
Hơi thở quấn quýt. Y thấy đối phương khẽ hé miệng, nhưng không nói gì. Chiếc răng nanh trắng nhọn phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Từ xa, dường như vang lên tiếng trò chuyện nho nhỏ: “Thời tiết ở Mạn Kinh đúng kiểu một ngày không mang ô là không được mà…
Ngu Tiểu Văn và nạn nhân nhìn nhau, không lâu sau, anh vươn tay, lặng lẽ đóng cửa sổ xe.
“…” Ngu Tiểu Văn chỉ bối rối trong giây lát, rồi lập tức nhấc chân, quay lại chỗ cũ ngồi xuống.
Rồi y quay sang, hai tay lúng túng nhưng kiên quyết ôm lấy đối phương, ra lệnh: “Cậu cũng ôm tôi đi.”
Nạn nhân không động đậy, Ngu Tiểu Văn liền nhấc hai cánh tay anh, giống như tạo dáng cho ma-nơ-canh trong trung tâm thương mại rồi đặt chúng lên lưng mình. Sau đó y tựa lên vai nạn nhân, rướn cổ sát hơn, tiến lại gần nạn nhân để trả đũa.
“Cứ để vậy đi, đến khi hết thời gian.” Y nói, “Không thích cũng phải ngửi cho ra hồn! Hôm nay cậu phải ăn mớ trái cây thối này cho tôi. Hừ hừ. Đồ mặt liệt. Mẹ nhà nó.”
Nhưng chẳng mấy chốc, y lại tự co rúm người, giọng run rẩy hỏi: “Còn bao lâu nữa?”
Nạn nhân đáp: “Còn 8 phút.”
Một lúc sau, nạn nhân chủ động nói: “Tôi muốn hỏi chuyện người bạn Omega không thể bị đánh dấu của cậu.”
“…”
Bản thân mình ở đây chịu tội, vậy mà vị bác sĩ Alpha cấp cao nhất này lại chỉ nghĩ đến việc tìm hiểu ca bệnh.
Ngu Tiểu Văn tức tối trong lòng, song giọng điệu lại tỏ ra không mấy bận tâm: “Được, hỏi đi, nhưng tôi không biết rõ lắm về chuyện của cậu ấy, không phải cái gì tôi cũng trả lời được đâu.”
Ngu Tiểu Văn cảm nhận đối phương cúi đầu xuống, hơi thở khi nói phả nhẹ lên cổ y, khiến y không tự chủ được mà co người lại, vòng tay siết chặt hơn. Sau đó y cảm thấy đôi tay trên lưng mình dường như cũng siết chặt với lực tương tự, tựa như nhận được mệnh lệnh sao chép động tác ôm này, làm y vừa buồn cười vừa thấy khó chịu.
Y ngẩng đầu ngắm nhìn gương mặt đối phương trong ánh sáng mờ tối. Đối phương cũng nhìn y một lát, sau đó vị bác sĩ hỏi khẽ: “Cậu ấy không thể bị đánh dấu, vậy nếu bị người khác cắn thì sao?”
“Không bị gì cả.” Ngu Tiểu Văn lập tức trả lời.
Một lúc sau.
Đối phương lại hỏi: “Sao cậu chắc chắn thế? Cậu biết cậu ấy từng bị cắn à?”
“Biết chứ,” Ngu Tiểu Văn nói.
Áp lực từ cánh tay đối phương trên lưng y tản ra, một phần di chuyển lên trên, qua lớp áo mỏng chạm vào đốt sống cổ, thậm chí đầu ngón tay còn lướt qua tuyến thể đang nóng bừng của y. Ngu Tiểu Văn rụt cổ ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ màng về phía nạn nhân. Nạn nhân cũng đang nhìn y, như chờ đợi y nói tiếp.
“Bạn tôi, cách đây không lâu…” Hơi thở Ngu Tiểu Văn dồn dập, cố kể tiếp câu chuyện, “À, ngay trước khi tôi tống tiền cậu, cậu ấy bị kẻ xấu cắn một cái. Gã đó còn định đánh dấu cậu ấy nữa.”
Nạn nhân: “… … … … … … … … … … … … … … …”
Ngu Tiểu Văn cười giễu hai tiếng: “Phải công nhận căn bệnh này đôi lúc cũng là một ưu thế đặc biệt.”
Phía sau gáy bỗng thấy kỳ lạ hơn. Ngu Tiểu Văn nhíu mày né đi, nhưng nạn nhân lại giữ chặt lấy mặt y, khiến y không thể trốn được.
Nạn nhân bóp mạnh làm miệng y bất ngờ hé ra, nước bọt vô tình trượt xuống khóe môi. Ngu Tiểu Văn cảm nhận được sự ấm nóng ấy, nghĩ đến vệt nước kéo dài tới cằm chắc chắn đang phản chiếu ánh sáng như đang báo hiệu y bị thiểu năng, vậy mà đối phương vẫn nhìn chằm chằm vào y.
Y thẹn quá thành giận, lập tức áp môi mình lên môi đối phương. Vấy bẩn. Chà xát.
Rồi y tách ra, nhếch miệng, ngẩng đầu nhìn đối phương.
Nạn nhân dùng ngón tay lướt qua cằm y, lau đi vệt nước bọt khiến y thấy đầu óc mình có vấn đề. Sau đó anh lại trở tay, chầm chậm dùng lòng ngón tay cọ nhẹ lên môi mình, xóa luôn vệt bóng loáng còn dính trên đó.
Nạn nhân đẩy vai y, Ngu Tiểu Văn dần bị ép nằm xuống băng ghế sau không mấy rộng rãi. Ngu Tiểu Văn nhìn nạn nhân đang cúi xuống nhìn mình, cảm thấy khó thở, nhưng bản năng vẫn đưa tay nắm lấy cổ áo trước của đối phương, kéo sát lại gần mình hơn.
Nạn nhân không phản kháng, cúi đầu nhìn y thật kỹ.
“Ngu Tiểu Văn.”
Đây là lần thứ hai kể từ lúc lên xe, nạn nhân gọi tên y một cách khó hiểu như vậy.
Đầu óc và cơ thể Ngu Tiểu Văn đều như đang phập phồng từng nhịp. Ngón tay y lần theo cổ áo đối phương, chạm vào chiếc khóa kéo lạnh lẽo của bộ đồ chiến đấu, theo bản năng kéo xuống một chút.
“Hửm? Lữ Không Quân,” Thế là y cũng gọi tên đối phương.
Bàn tay làm chuyện xấu của y bị ngón tay đối phương kẹp chặt, ép vào cửa xe, một lúc sau, Ngu Tiểu Văn thở hổn hển: “Xử lý cái máy rung của cậu đi. Tôi sắp, sắp chịu không nổi rồi.”
“…”
Nạn nhân chậm rãi đứng dậy. Chiếc điện thoại trong túi quần anh vẫn rung mãi không ngừng. Anh mạnh tay vuốt ngược mái tóc ra sau, lấy điện thoại ra, rồi mở cửa xe bước xuống, đóng sầm cửa lại.
…
Lữ Không Quân đi một đoạn ngắn trong bãi đỗ xe, nhìn cái tên Lữ Thanh Xuyên hiện trên màn hình điện thoại. Nhìn một lúc, điện thoại tối đen. Anh biết đối phương sẽ tiếp tục gọi lại, nên tạm thời không để ý, mà ngồi lên một thanh chắn đường gần đó, điều chỉnh hơi thở.
Day huyệt Thiên Ứng, huyệt Tứ Bạch, rồi miết quanh hốc mắt.
Khi điện thoại trong túi reo lên lần thứ ba, Lữ Không Quân hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra bắt máy.
Giọng anh đã trở lại bình thường: “Alo.”
Nghe thấy anh bắt máy, đầu dây bên kia lập tức lạnh giọng nói: “Lữ Không Quân, anh điên rồi hả?”
“Sao vậy ạ?” Lữ Không Quân hỏi.
Lữ Thanh Xuyên: “Còn ‘Sao vậy’ à, anh bình tĩnh thật. Trong nội bộ quân đội ai mà chẳng có quan hệ dây mơ rễ má, nói đánh là đánh?”
Lữ Không Quân trả lời: “Là hắn muốn chết.”
Lữ Thanh Xuyên ở bên kia hừ mũi một tiếng, rồi hỏi tiếp: “Thằng nhóc đó giờ thế nào rồi?”
Lữ Không Quân: “Không biết. Đưa đến bệnh viện xong là con đi.”
Đối phương sững sờ: “Anh đi rồi? Đi đâu?”
Phản ứng của đối phương có phần kỳ lạ. Nhưng Lữ Không Quân ôm tâm lý nếu nói dối thành công thì bớt việc, nói dối thất bại cũng chẳng sao, đáp: “Con về trường quân đội rồi. Giờ đang ở ký túc xá.”
“Anh về cái…” Giọng Lữ Thanh Xuyên cao lên hẳn hai tông, rồi lại trở về bình thường: “Lữ Không Quân, Lữ Nguyệt đang cùng mấy lãnh đạo quân đội đến sân huấn luyện để tổ chức phỏng vấn, bảo anh không có ở đó.”
“…” Lữ Không Quân rất bất ngờ. Tối nay có phỏng vấn đột xuất sao? Vậy mà ký túc xá chẳng ai báo cho mình một tiếng, xem ra các mối quan hệ của anh thật đáng ngại.
Lữ Thanh Xuyên ở bên ấy chuyển động, có vẻ đang đổi tư thế để tiện mắng mỏ hơn.
“Lữ Không Quân, bố cứ nghĩ ít nhất anh còn để tâm đến chuyện thăng chức, kết quả xem ra, anh đúng là chẳng ra gì. Bao nhiêu lãnh đạo cấp cao của quân đội có mặt nhưng anh thì không. Hỏi ra mới biết, hay lắm, giờ ai ai cũng biết anh vừa đánh cháu trai nhà họ Đinh đến mức phải nhập viện. Hậu bối nhà họ Đinh không giỏi, nhưng ông nội nó từng lập chiến công. Giờ anh gây chuyện lớn thế này, để người ngoài nhìn vào, họ sẽ nghĩ gì về nhà họ Lữ?”
Lữ Không Quân không nói gì.
Lữ Thanh Xuyên: “Anh đánh người ta nhập viện, giờ còn nói dối, không rõ tung tích. Rốt cuộc anh định làm gì? Giờ anh tính sao?”
Lữ Không Quân nghĩ một lúc, đáp: “Rút khỏi khóa huấn luyện thăng chức, ba năm sau nộp lại đơn xin.”
Lữ Thanh Xuyên cười lạnh: “Cũng dám làm dám chịu đấy nhỉ. Anh nghĩ anh chỉ đại diện cho bản thân thôi sao, Lữ Không Quân?”
“Giờ anh về nhà ngay. Về nhà rồi nói.” Lữ Thanh Xuyên dập máy.
Lữ Không Quân không quay lại xe ngay mà ngồi xuống lại thanh chắn bên đường. Anh ôm mặt.
Một lát sau, anh tự tát mình một cái.
Khi quay lại gần xe, anh thấy tên tống tiền cũng đã xuống xe, đang ngồi xổm dưới chân tường gần đó, nhổ một nắm cỏ dại còn ẩm sau mưa đưa lên mũi ngửi, trông như đang hít cỏ cho tỉnh táo. Trên cổ tay của tên tống tiền đã đeo lại chiếc vòng. Thấy anh quay về, tên tống tiền liền ném nắm cỏ trở về đám cỏ dại rồi chậm rãi đứng dậy.
Nhìn tên tống tiền có vẻ đã bình tĩnh hơn nhiều, chỉ là trên mặt vẫn còn chút ửng đỏ chưa tan.
“Huấn luyện viên tìm cậu à?” Y hỏi. “Vậy cậu mau quay lại đi.”
Lữ Không Quân không trả lời, mà đánh giá tên tống tiền một lượt: “Cậu định thế này mà về cục cảnh sát sao?”
“Tôi làm sao nào?” Tên tống tiền đút hai tay vào túi, nghiêng đầu nói. “Thông minh, đáng yêu, tràn đầy sức sống.”
“… Cậu hoàn toàn không hề đáng yêu. Xấu xa không thể tả.” Lữ Không Quân mở cửa ghế phụ: “Lên xe. Tôi đưa cậu về nhà.”
Tên tống tiền nhìn anh, sờ sờ chiếc vòng tay, không từ chối. Vừa ngồi lên xe vừa hỏi: “Không làm lỡ việc của cậu chứ?”
“Hỏi hay nhỉ.”
Lữ Không Quân ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn. Những cục giấy ướt trên ghế đã được dọn sạch, điều hòa vẫn chạy, mùi hương pheromone của Omega còn sót lại đang dần phai nhạt.
Tên tống tiền nhìn anh: “Cậu sao thế?”
Tên tống tiền dường như nhận ra cảm xúc bất thường của anh.
Lữ Không Quân chuyển chủ đề: “Lúc tôi xuống xe còn bốn phút, coi như tôi thua.”
“… Cậu thật thà ghê.” Y nói. “Dù tôi thắng không vẻ vang, nhưng cậu đã nhận thì tôi cũng không từ chối.”
Lữ Không Quân không nói thêm gì, chỉ sầm mặt im lặng lái xe.
“Cậu cứ tự tiện chạy ra ngoài thế này, không sao chứ?” Tên tống tiền hỏi.
“Không.” Lữ Không Quân đáp. “Cậu nghĩ nếu có sao tôi sẽ ra ngoài à.”
Tên tống tiền cười khẽ, sau đó lại im lặng, tựa như đang nhìn anh. Một lúc sau, y nói: “Về đến nơi, đừng quên bôi thuốc. Cậu là bác sĩ, không phải chiến sĩ. Nhìn tay cậu sưng lên như bánh bao rồi kìa.”
“Không sao.” Lữ Không Quân đáp. “Không đau.”
“Tim tôi đau.”
Tên tống tiền buột miệng nói ra, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng.
–
Tác giả có lời muốn nói:
Tóm tắt cốt truyện trước đó:
1. Người cắn Ngu Tiểu Văn là một tên tội phạm bị y bắt giữ, sự việc xảy ra ở chương đầu tiên.
2. Lữ Không Quân tưởng Ngu Tiểu Văn gặp chuyện, nên đã đánh một người bạn cùng phòng đến mức nhập viện. Người này chính là anh trai của Đinh Khải, tên bị Lữ Không Quân tát ở S House.
3. Lý do không ai thông báo cho Lữ Không Quân về buổi phỏng vấn là vì hai người bạn cùng phòng còn lại cũng đánh nhau, cuối cùng không kịp tham gia.