Chương 35. Gia đình A cấp cao nhất | Editor: caphaos | Beta: Beihe
Tại dinh thự của Lữ Thanh Xuyên, Lữ Kỳ Phong ngồi trong phòng khách tầng một, dõi mắt về phía xa, hàng lông mày nhíu chặt lại. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, đủ để nghe rõ tiếng bước chân ai đó đang mang dép lê đi về phía anh ta. Nhưng Lữ Kỳ Phong lại không ngẩng đầu lên.
Nhậm Vũ Vi vòng qua chiếc bàn trà gỗ đỏ thẫm rộng lớn, bước tới ngồi xuống cạnh anh ta: “Con sao thế?”
Lữ Kỳ Phong: “Không sao.”
Nhậm Vũ Vi vẫn nhìn anh ta ngẩn người.
Đây là vợ hai của Lữ Thanh Xuyên. Mẹ ruột của Lữ Không Quân và cũng là mẹ kế của Lữ Kỳ Phong.
Bà là cô con gái rượu của một gia đình giàu có bậc nhất ở Mạn Kinh, đến tuổi thiếu niên, gia đình bà gặp biến cố lớn nên trở thành cô nhi. Sau đó, Lữ Thanh Xuyên dùng pheromone thao túng để lừa bà lên giường, dễ dàng chiếm đoạt toàn bộ tài sản của bà. Về sau, dù biết rõ chồng mình là một gã b**n th** chỉ thích đàn ông Alpha thì bà vẫn cam tâm tình nguyện sinh cho ông một đứa con trai, ôm mộng có được một chút tình cảm từ ông.
Pheromone của một Alpha cấp cao nhất khống chế một Omega thực sự rất dễ dàng.
Nhưng cuối cùng bà vẫn không có được điều mình muốn, tâm thần cũng bắt đầu có dấu hiệu bất ổn.
Lữ Kỳ Phong là con trai của Lữ Thanh Xuyên và người vợ trước, sở hữu ngoại hình giống hệt bố mình. Vẻ đẹp nam tính đậm chất Alpha cấp cao nhất đầy sức hút, ngay cả pheromone cũng mang hương gỗ trầm tương tự. Vì thế, ánh mắt Nhậm Vũ Vi nhìn đứa con riêng này cũng dần trở nên si mê, b*nh h**n.
Bình thường Lữ Kỳ Phong có thể thuận nước đẩy thuyền, nói đùa đôi câu để bà vui vẻ. Nhưng hôm nay anh ta không có tâm trạng.
Thế nhưng khi nhìn ánh mắt dịu dàng và đầy ỷ lại của nữ Omega này dành cho mình, lần đầu tiên trong đời anh ta nảy sinh ý muốn tìm hiểu tâm lý của bà. Một gã đàn ông bề ngoài đạo mạo nhưng thực chất lại cặn bã như Lữ Thanh Xuyên, có sở thích quái gở với Alpha, thực sự có thể khiến người khác yêu điên cuồng sao?
Chỉ bằng pheromone thôi à?
Đó là cảm giác như thế nào?
Anh ta lặng lẽ thả ra một chút pheromone, quan sát phản ứng của đối phương. Đồng tử bà khẽ run rẩy. Lữ Kỳ Phong biết rõ phản ứng này, nên lập tức cảm thấy mất hứng.
Anh ta chợt nhớ tới một đôi mắt khác. Đôi mắt mỗi khi tỉnh táo đều tràn ngập nỗi hận ngút trời. Có lẽ, đến những cảm xúc gọi là không tỉnh táo kia cũng chỉ là một màn kịch được dựng lên để thực hiện kế hoạch.
Giống như pheromone đỉnh cao mà Lữ Kỳ Phong luôn tự hào, một thứ vũ khí bất khả chiến bại, thật ra là một trò đùa lố bịch.
“…”
Nhất định phải giải quyết.
Lữ Kỳ Phong lại nghe thấy tiếng giày da cộp cộp từ hành lang truyền đến. Tiếng bước chân này rõ ràng không phải của Lữ Không Quân mà là của Lữ Nguyệt. Lữ Nguyệt là con một của anh trai Lữ Thanh Xuyên, cũng làm việc trong quân đội, hiện đang giữ chức Cục trưởng Cục Quân chính thuộc Ủy ban Quân vụ Trung ương. Cũng nhờ mối quan hệ này mà trước đây cô còn đứng ra sắp xếp buổi xem mắt giữa Lữ Không Quân và con gái của sở trưởng Sở Quân vụ.
Lữ Nguyệt xuất hiện ở lối vào đại sảnh. Cô cởi bộ quân phục trên người, rồi tiện tay ném lên ghế sofa. Người giúp việc phía sau lập tức chạy tới nhặt lên, cẩn thận treo bộ quân phục lên giá áo.
Sắc mặt Lữ Nguyệt cũng không tốt lắm, song nhờ khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo và điềm tĩnh nên trông cũng không quá đáng sợ. Cô vừa ngồi xuống, bà Lữ lập tức đứng dậy khỏi vị trí bên cạnh Lữ Kỳ Phong, cười nói: “Tiểu Nguyệt đến rồi à, để thím xuống bếp xem cơm nước thế nào. Hai đứa cứ trò chuyện đi.”
Nhậm Vũ Vi rời khỏi phòng, Lữ Nguyệt liền quay sang nói với Lữ Kỳ Phong: “Nếu bị bệnh thì cho thím ấy uống thuốc đi. Em đang làm cái gì thế?”
“Bà ấy uống thuốc đủ nhiều rồi.” Lữ Kỳ Phong đáp.
Lữ Nguyệt: “Nhiều à? Nghe nói thím ấy thường lén giấu thuốc không chịu uống.”
Lữ Kỳ Phong tỏ vẻ thờ ơ: “Uống rồi thì sao, tỉnh táo để chịu khổ à?”
“Lữ Kỳ Phong,” Giọng Lữ Nguyệt đầy mỉa mai, “Dám chơi thế này ngay dưới mắt bố em, thấy k*ch th*ch lắm hả? Em thực sự muốn làm chồng hai của mẹ kế à?”
Lữ Kỳ Phong bất ngờ bật cười: “Thế chẳng phải rất tốt à, hai ta coi như cùng chung chí hướng. Chỉ thích dùng đồ của người khác.”
“Em…” Lữ Nguyệt sầm mặt, đang định nổi đóa thì Nhậm Vũ Vi lại bước vào, khuôn mặt rạng rỡ: “Ăn cơm được rồi. Tiểu Quân cũng sắp về đến nhà.”
Lữ Nguyệt nghiến răng hạ giọng nói: “Đúng là không biết điều!”
Phòng ăn nhà Ủy viên quân đội rộng hơn cả căn nhà của người bình thường. Vầng sáng ấm áp chiếu lên những bộ đồ ăn bằng pha lê, sứ, và bạc, khiến chúng trở nên bóng loáng, toát ra vẻ xa hoa và tinh tế. Gia đình chủ nhà ngồi quanh bàn, mấy người giúp việc qua lại mang món ăn và súp lên, hạn chế tối đa âm thanh phát ra.
Lữ Thanh Xuyên vẫn nghiêm túc như thường lệ, ngay cả khi dùng bữa ở nhà cũng giữ dáng vẻ đoan chính. Bà Lữ – Nhậm Vũ Vi cố ý đeo một đôi khuyên tai ngọc trai đơn giản nhưng tôn thêm nét thanh lịch, song Lữ Thanh Xuyên lại không hề liếc nhìn bà lấy một lần.
Khi món ăn gần như được dọn lên đủ cả thì cậu con trai thứ của nhà họ Lữ mới về đến nhà. Anh bước vào phòng ăn với vết thương trên mặt, bộ đồ tác chiến mặc trên người còn kéo khóa hờ hững, thậm chí trên người anh còn phảng phất mùi hương Omega thấp kém.
Hình tượng mới mẻ này khiến mọi người trong phòng sững sờ nhìn anh một hồi lâu.
Lữ Thanh Xuyên nhíu mày, thở dài một hơi rồi nói: “Qua đây, ngồi xuống.”
Lữ Thanh Xuyên ngồi ở ghế chủ tọa, bên cạnh ông là bà Lữ và Lữ Nguyệt, còn Lữ Không Quân ngồi ở phía đối diện, cạnh Lữ Kỳ Phong. Khi các món ăn đã được dọn xong, người giúp việc rời khỏi phòng ăn, bầu không khí trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
Lữ Không Quân vừa ngồi xuống, Lữ Thanh Xuyên lập tức nghiêm mặt lạnh lùng chất vấn: “Không ở bệnh viện, không về sân huấn luyện, rốt cuộc anh đã đi đâu?”
Lữ Không Quân ngẩng đầu nhìn bố mình, trả lời: “Công viên Hương Mang.”
“Công viên?” Lữ Thanh Xuyên nhìn bộ dạng của anh một lúc, nhanh chóng đoán ra lý do vì sao anh đến công viên.
“Lúc này rồi mà anh thảnh thơi quá nhỉ?” Gương mặt Lữ Thanh Xuyên trầm xuống pha chút mỉa mai: “Anh phải đi xin lỗi nhà họ Đinh. Biết chưa?”
Lữ Không Quân: “Vâng.”
Bà Lữ cẩn thận múc cho Lữ Thanh Xuyên một bát canh, nhưng ông không phản ứng. Bà lại múc thêm một bát cho Lữ Kỳ Phong. Lữ Kỳ Phong cũng không động vào, mà lên tiếng: “Khỏi đi. Thắng mà phải xin lỗi thằng thua? Vậy quân đội còn tập luyện làm gì nữa. Cứ đầu hàng hết là xong.”
Lữ Thanh Xuyên: “Anh câm miệng cho tôi.”
Sau đó ông nghiêm khắc cảnh cáo Lữ Không Quân: “Chuyện này giờ đang đang ầm ĩ khắp nơi, khi đi xin lỗi nhất định phải đàng hoàng vào, đừng gây thêm tiếng xấu. Ngoài ra, tự ý rời đội là vi phạm kỷ luật, bố sẽ thông báo về quân doanh xử lý theo đúng lệ, không nương tay.”
Lữ Không Quân im lặng một lúc.
“Con ra tay nặng quá, cần phải xin lỗi. Xử phạt con cũng chấp nhận.” Lữ Không Quân nói, “Nhưng hắn nói cảnh sát nằm vùng ngu nên mới chết, hắn cũng phải xin lỗi.”
“…” Lữ Thanh Xuyên nghiêm mặt.
“Ngây thơ, ngu xuẩn,” Nói xong bốn chữ này, ông giơ tay cầm đũa bắt đầu dùng cơm. Thấy vậy mọi người cũng bắt đầu ăn.
Lữ Nguyệt liếc nhìn Lữ Thanh Xuyên, giũ chiếc khăn ướt trên đĩa bạc, lau tay rồi lên tiếng: “Chú hai đừng giận quá, dù sao cũng trong quân đội, cường độ huấn luyện cao nên mâu thuẫn là điều khó tránh khỏi. Đưa người vào viện, rời đội là điều có thể thông cảm. Nói thật, lần này tỷ lệ qua vòng quá thấp, không ít sĩ quan đã được nhắc trước mà thành tích vẫn kém đến mức không thể bảo vệ nổi, còn mấy người có điểm cao thì lại không đi phỏng vấn. Cả ký túc xá của em nữa, đều bị loại sạch.”
Lữ Không Quân ngẩng đầu: “Hả? Họ bị sao ạ?”
Lữ Thanh Xuyên nhíu mày sâu hơn, lặng lẽ nhìn về phía Lữ Không Quân: “Đang nói anh mà anh còn có tâm trạng lo cho người khác?”
Điện thoại của Lữ Nguyệt lặng lẽ sáng lên, cô nhìn qua rồi tắt máy, nói: “Lữ Không Quân, em vẫn phải quay lại tiếp tục hoàn thành kỳ sát hạch. Sau đợt huấn luyện, dựa trên điểm tổng kết cuối kỳ và tỷ lệ thăng chức, quân bộ sẽ tổ chức buổi phỏng vấn bổ sung cho các sĩ quan có thứ hạng cao, chỉ cần em giữ vững thành tích hiện tại thì vẫn còn cơ hội. Nhưng lần này không được bỏ lỡ nữa.”
Lữ Thanh Xuyên nhìn Lữ Nguyệt, cuối cùng sắc mặt cũng dễ chịu đi đôi phần trong tối nay.
Sau đó cô lại thuận miệng hỏi Lữ Không Quân: “À đúng rồi, dạo này em với cô Trần thế nào rồi?”
Lữ Không Quân: “Cô ấy rất tốt. Nhưng em không thích cô ấy.”
Câu trả lời này lại làm Lữ Thanh Xuyên không hài lòng. Ông gõ nhẹ đũa xuống đĩa: “Thích hay không thích gì chứ? Khi nào anh mới học được cách hành xử như một người trưởng thành đây? Hay anh định nói anh “thích” cái mùi kỳ quặc trên người mình? Biết sẽ về nhà mà lại không tự thu xếp cho đàng hoàng. Thật chẳng ra làm sao!”
Lữ Thanh Xuyên lấy đó làm cớ mắng Lữ Không Quân thêm một lúc. Lữ Không Quân tai ngơ mắt điếc, chỉ nhìn chằm chằm bát cháo tôm mịn màng trước mặt đến thất thần.
Thấy thái độ lấy lệ của anh, Lữ Thanh Xuyên cười lạnh: “Lữ Không Quân, anh chắc chắn phải cưới cô bé đó. Tốt nhất là nên chủ động một chút.”
Sau đó ông quay sang con trai cả Lữ Kỳ Phong, vẻ mặt thậm chí càng thêm khó tả: “Còn Lữ Kỳ Phong thì khỏi cần nói. Muốn giới thiệu cũng không ai thèm. Nhà nào tử tế lại chịu gả Omega của mình cho loại như anh? Ai cũng sợ bị anh g**t ch*t.”
Cuối cùng, ông kết luận: “Hai thằng, thằng nào cũng vô dụng.”
Lữ Thanh Xuyên nói chuyện chính sự với Lữ Nguyệt thêm một lúc. Sau đó ông dùng khăn ăn lau miệng, nói: “Mấy người tiếp tục đi, tôi có cuộc họp trực tuyến xuyên quốc gia, cần phải chuẩn bị trước.”
Nói xong, ông đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
Khi ông rời đi, bầu không khí trên bàn ăn lặng ngắt.
Bà Lữ liếc nhìn Lữ Không Quân, thoáng u sầu, nhưng cuối cùng bà vẫn không trách móc anh trước mặt anh chị em trong nhà.
Bà khẽ thở dài, quay sang hỏi Lữ Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, nghe nói bên cạnh con có một… bạn trai nhỏ, vì muốn lấy lòng con mà đi cấy ghép cái gọi là “tuyến thể kép”. Vậy sau này cậu ấy là Alpha hay Omega? Con thấy hiệu quả thế nào?”
Lữ Nguyệt bình thản đáp: “Thực ra không có cảm giác gì hết ạ. Nhưng nhìn cậu ấy đau đớn, thống khổ liều mạng như thế vì con, thật sự cũng hơi cảm động.”
Bà Lữ ngẫm nghĩ, rồi hỏi tiếp: “Vậy con có đối xử tốt với cậu ta hơn không?”
Lữ Nguyệt nhướn mày, không trả lời vấn đề này.
Lữ Kỳ Phong cầm nĩa xiên miếng thịt, mạnh đến mức đĩa sứ phát ra âm thanh chói tai: “Chị hai nhà này mê mẩn mấy kẻ hèn mọn, ngay cả một kẻ lãnh đạm cuồng công việc cũng toát ra thứ hương vị rẻ rúng đầy gợi cảm. Thế giới này đúng là mẹ nó như cứt.”
…
Cơm nước xong xuôi, Lữ Không Quân muốn về nhà mình, nhưng Lữ Thanh Xuyên không cho phép, bắt anh phải ở lại đây, sáng mai vài vệ binh thân cận sẽ hộ tống anh trở về doanh trại.
Lữ Không Quân vừa mở hộp thuốc mỡ vừa suy nghĩ.
Cuộc sống của Lữ Không Quân từ khi nào lại trở thành thế này?
Hoàn toàn hỗn độn.
Thứ nhất, phải xin lỗi Đinh Khai.
Tội của người ta không đáng bị như thế, xin lỗi là điều nên làm. Cần phải kiểm điểm. Phát điên cái gì không biết.
Thứ hai, chấp nhận bị kỷ luật. Là điều nên làm. Tự ý rời khỏi quân doanh trong thời gian huấn luyện, bị bệnh à.
Thứ ba, mình nhất định phải nghiêm túc vượt qua các hạng mục sát hạch còn lại, rồi chờ thời gian tái phỏng vấn. Đừng mắc sai lầm nữa. Lữ Không Quân cần được thăng chức, cần quyền hạn cao hơn để tiếp tục thực hiện các dự án thí nghiệm trong tay.
Thứ tư, bắt buộc phải kết hôn với cô Trần sao?
Nực cười. Công cụ sản xuất nằm trên người tôi, ngay cả tôi còn không điều khiển được, nói chi đến Lữ Thanh Xuyên?
Thứ năm, hương vị gợi cảm…
Mặc dù cách miêu tả này của Lữ Kỳ Phong hơi ác ý nhưng không hoàn toàn mang hướng miệt thị. Thường thì nó được dùng để chỉ người trong lòng có địa vị thấp kém nhưng lại có sức quyến rũ về mặt giới tính.
Anh không nhịn được mà ngửi thử mùi trên người mình. Mùi hương nhè nhẹ tựa rượu vang đỏ, giờ đã gần như không thể nhận thấy.
Mùi pheromone cấp thấp của tên tống tiền có khả năng lưu hương rất kém. Mùi tỏa đầy trong xe mà chỉ một lúc sau đã phai hết.
Lúc này, đúng như dự đoán, Lữ Kỳ Phong gõ cửa phòng anh.
“Mời vào,” Anh nói.
Lữ Kỳ Phong bước vào, nhìn thấy Lữ Không Quân đang bôi thuốc lên mu bàn tay sưng tấy. Anh ta đi tới cầm hộp thuốc mỡ lên xem xét: “Sao em lại dùng thứ rác rưởi này?”
Lữ Không Quân lấy lại lọ thuốc từ tay anh ta, rồi nói: “Em không biết bác sĩ Cao đang ở đâu.”
Lữ Kỳ Phong chăm chú nhìn mặt anh một lúc, cười khẽ một tiếng.
Anh ta bước đến trước bàn, cầm lấy ấm trà rót ra một tách, rồi cầm chén trà trong tay, sau đó mới nói: “Anh không đến vì chuyện này. Dù vết thương nhỏ này chẳng đáng gì với người lính, nhưng việc em bị thương thì thật hiếm gặp. Anh đến hỏi thăm em một chút, dù sao anh cũng là người duy nhất trong nhà quan tâm em đau hay không mà.”
“Em không sao,” Lữ Không Quân đáp.
Lữ Kỳ Phong ngồi xuống ghế, bắt chéo chân. Nhìn anh.
“Hồi em học cấp hai, người thích em nhiều không kể xiết, cứ lao vào không ngừng, ba ngày hai bận trong cặp lại có thư tình của những kẻ không biết điều. Lúc đó em đang trong giai đoạn phân hóa, cơ thể lúc nào cũng khó chịu nên không ứng phó nổi, tất cả đều do anh giúp em xử lý. Giờ sao mạnh mẽ quá vậy, đến mức đánh một trung tá thủy quân lục chiến nhập viện luôn?”
“Anh.” Lữ Không Quân nói, “Có phải anh muốn hỏi chuyện về đối tượng dịch cảm của em không?”
“Sao em lại nói thẳng vậy?” Lữ Kỳ Phong hỏi.
Lữ Không Quân vừa soi gương vừa bôi thuốc lên mặt: “Là do anh vòng vo quá đấy, lôi cả chuyện hồi cấp hai. Không cần thiết.”
“Tốt thôi.” Lữ Kỳ Phong lắc lắc chén trà, “Em thích cậu ta à?”
Lữ Không Quân dừng lại tay đang bôi thuốc.
Anh trả lời: “Tụi em không có mối quan hệ như thế.”
Câu hỏi vu vơ của Lữ Kỳ Phong luôn mang sắc thái tra hỏi: “Ồ? Thế à. Vậy làm sao cậu ta trở thành đối tượng dịch cảm của em? Chẳng lẽ cậu ta gài bẫy em?”
“Ừ. Cậu ấy có dùng chút thủ đoạn,” Lữ Không Quân đáp, “Nhưng không sao, chuyện nhỏ.”
“… Em bình tĩnh thật đấy,” Lữ Kỳ Phong nói: “Cần anh giải quyết giúp không?”
Lữ Không Quân quay đầu nhìn anh ta. Hỏi: “Anh có ý với em à?”
Lữ Kỳ Phong: “…”
Lữ Kỳ Phong: “Mẹ kiếp, bị khùng hả? Anh là anh em đấy.”
“Ồ, vậy anh nhiều chuyện quá rồi,” Lữ Không Quân tìm một chiếc hộp kín, đặt nửa tuýp thuốc vào đó rồi đóng chặt. “Đối tượng dịch cảm của em, sao lại cần anh giải quyết?”
“Vì em quá mềm lòng,” Lữ Kỳ Phong nhìn gương mặt đầy vết thuốc mỡ xấu xí, không chấp nhặt với anh: “Một số kẻ thấp kém muốn trèo cao, em không để ý tới thì họ sẽ bám lấy không buông, được đằng chân lân đằng đầu, những kẻ giả dối thì chỉ muốn lừa em, còn kẻ chân thành lại chẳng xứng với em. Nói chung người chịu thiệt vẫn là em. Chuyện này em không xử lý được, nhưng với anh thì rất đơn giản.”
Lữ Không Quân quay lưng lại với anh ta, cầm hộp thuốc đứng một lát. Rồi hỏi: “Anh sẽ giải quyết thế nào? Khiến người ta đột ngột biến mất?”
“Anh đâu có tàn nhẫn đến vậy,” Lữ Kỳ Phong cười khẽ. “Thực ra rất đơn giản. Em còn nhớ có một khoảng thời gian, số lượng thư tình của em bỗng giảm đi đột ngột, thậm chí chẳng còn ai tỏ tình không?”
Lữ Không Quân xoay người, nhớ lại một lúc rồi nói: “Em không để ý lắm.”
Lữ Kỳ Phong: “Là anh làm. Anh đã dán một bức thư tình lên bảng thông báo của trường em.”
“…” Lữ Không Quân hiếm khi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Ghi tên thật?”
“Yên tâm, anh đã chọn một bức mà trên đó người viết không ghi tên mình. Vậy nên chỉ có người viết thư mới biết hành động của mình đáng ghét đến mức nào, đồng thời cũng có thể cảnh cáo luôn những kẻ không biết lượng sức khác. Chẳng phải tiện lắm sao. Một cách xử lý vừa nhẹ nhàng vừa có văn hóa”. Lữ Kỳ Phong cười khẩy. “Hơn nữa, cậu ta biết rõ mùi của mình khó chịu mà vẫn tiếp tục làm phiền khiến người khác buồn nôn. Bám riết không buông, lấy oán trả ơn, chẳng oan đâu.”
Anh ta quan sát biểu cảm của Lữ Không Quân. Nét mặt Lữ Không Quân mờ mịt: “Hồi nào?”
“Bức thư đó em nhận trước lần bùng phát kỳ dịch cảm đầu tiên.” Lữ Kỳ Phong quan sát một lúc rồi không trả lời thêm, mà là nói: “Em đã ở nhà chữa trị hơn nửa tháng, lúc trở lại trường thì mọi chuyện đã lắng xuống. Vậy nên em không nhớ đâu. Tiểu Quân, anh thật sự, thật sự đã giúp em rất nhiều lần.”
Anh ta cười nhạt, nhấp một ngụm trà: “Nếu em còn cần, cứ nói với anh bất cứ lúc nào.”
“Không cần.”
Lữ Không Quân vẫn chờ Lữ Kỳ Phong đi thẳng vào chuyện chính. Anh biết Lữ Kỳ Phong về nhà hôm nay không thể chỉ vì những chuyện này. Quả nhiên, khi chuẩn bị ra cửa, nụ cười giả tạo của Lữ Kỳ Phong cuối cùng cũng biến mất, để lộ vẻ mặt lạnh lẽo dữ tợn.
“Lữ Không Quân.”
“Anh biết Cao Vũ Đinh đã liên lạc với em. Nếu em có thể tìm được vị thần y này, thì chuyển lời rằng anh có chuyện quan trọng muốn hỏi. Nếu cậu ta chủ động đến tìm, anh có thể bảo đảm cậu ta an toàn. Nhưng nếu để anh tự lật tung lên mà tìm thấy.”
Lữ Kỳ Phong ngừng lại một chút, làm một động tác tay.
“Em hiểu anh mà. Cậu ta sẽ có chung số phận với tên gián điệp đó.”
Lữ Kỳ Phong xoay người rời đi. Lữ Không Quân vẫn nhìn theo bóng lưng của anh ta. Chú ý đến bàn tay vừa làm động tác vẫn đang siết chặt.
“Anh,” Lữ Không Quân gọi anh ta, nói: “Em có thể giúp anh tìm Cao Vũ Đinh.”
Lữ Kỳ Phong dừng bước, sau đó quay đầu lại.
“Còn về đối tượng dịch cảm của em, em sẽ nhanh chóng giải quyết. Anh không được động đến cậu ấy.” Lữ Không Quân nói, “Anh không được phép động vào cậu ấy.”
Trong bóng tối, ánh mắt của anh vô cùng nghiêm túc, khác hẳn khi ăn cơm hay trò chuyện trước đó. Lữ Kỳ Phong là một kẻ điên cuồng giữa cõi trần, dĩ nhiên chẳng có gì phải sợ hãi. Nhưng vẫn có những khoảnh khắc bình thường nhạt nhẽo thế này, anh ta đột nhiên cảm nhận được một sự xa lạ khiến bản thân chợt nổi da gà.
Anh ta ngẩn ra một giây, nói: “Được.”