Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J

Chương 55

Chương 55. Không được rời xa tôi (Bản chỉnh sửa)

Sáng hôm sau, lúc Ngu Tiểu Văn mở mắt, Lữ Không Quân lại một lần nữa dậy trước y. Nhưng lần này anh không còn âm u ngồi nhìn giường, mà ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, bận rộn với máy tính.

Ánh sáng lờ mờ lọt qua rèm cửa, trên bàn còn có một ngọn đèn nhỏ. Tóc anh hơi ẩm, chắc đã tắm qua. Da dẻ trắng hơn thường ngày, khớp ngón tay cũng hơi ửng đỏ, thậm chí ngay cả cổ áo ngủ cũng không kéo kín, lộ ra chút cảnh tượng hiếm thấy.

Khoảnh khắc này thật ấm áp, nhìn vào khiến người ta thấy cân bằng dinh dưỡng. Vì thế Ngu Tiểu Văn mở mắt, không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn.

… Khụ. Có sự giúp đỡ của mình quả nhiên khác hẳn, trông cậu ấy so với hai ngày trước bình thường hơn nhiều, giống với dáng vẻ tự chủ thường ngày của Lữ Không Quân hơn rồi.

Đang thầm tự mãn thì Lữ Không Quân ngẩng mắt nhìn sang y.

“Tỉnh rồi?”

Bị bắt gặp lén nhìn, Ngu Tiểu Văn dụi mắt, giả vờ vừa mới tỉnh, ngồi dậy: “Ừm… Cậu làm gì thế?”

“Xóa vài tư liệu ngu ngốc thôi.” Lữ Không Quân nói.

Sau đó anh xoay người lại, nhìn về phía Ngu Tiểu Văn.

Ánh mắt vừa chạm nhau, Lữ Không Quân liền dán chặt lấy y, không hề rời đi. Chẳng rõ có ý gì.

“… Ấy, cũng không còn sớm, tôi phải đi làm đây.” Ngu Tiểu Văn đứng dậy, ôm lấy bộ đồng phục của mình.

“Không cần đi nữa.” Lữ Không Quân nói, “Tôi đã nói với giám đốc của các cậu rồi. Từ giờ ca trực của cậu chính là tôi.”

.

Lời này nghe cứ quen quen thế nào.

“Tại sao?” Ngu Tiểu Văn vừa đi vào phòng tắm thay đồ ngủ, vừa thắt dây quần vừa nói, “Lần này có rất nhiều khách đi tham gia hội chợ triển lãm, sáng nay còn phải tiễn mọi người xuống tàu nữa, công việc bận rộn lắm.”

“…” Lữ Không Quân nhìn những vệt sáng đổ ra từ phòng tắm, theo từng động tác cúi xuống, đứng lên, xoay chuyển của y mà lay động.

Khi Ngu Tiểu Văn thò đầu ra, ánh mắt Lữ Không Quân mới dời đi, chỉ vào con thiên nga và quả trứng vừa được gấp mới đặt trên bàn: “Thứ cậu muốn.”

“Không phải cậu bảo không cho sao.” Ngu Tiểu Văn vui mừng, lập tức đi tới, nhặt lấy nhét vào túi.

Lữ Không Quân nói tiếp: “Bây giờ cậu có thể đi làm bảo vệ. Nhưng sau khi xuống tàu, công việc bên cậu sẽ được bộ phận an ninh và hệ thống phục vụ của triển lãm tiếp quản. Lúc đó công việc của cậu chỉ là tôi. Khi ấy phải theo sát tôi, không được rời khỏi tôi. Cậu chẳng phải còn phải làm trị liệu cho tôi nữa sao?”

“Trị liệu thì không thành vấn đề. Nhưng rốt cuộc cậu…” Ngu Tiểu Văn nhận ân huệ của người ta nên cũng mềm lòng, ngồi xuống đối diện, hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì muốn nói với tôi? Ba ngày rồi, đến giờ vẫn chưa nói xong.”

“Tôi có rất nhiều chuyện cần phải hỏi rõ cậu.”

Ngu Tiểu Văn: “Giờ cậu hỏi đi.”

“Tôi nói là có rất nhiều.” Lữ Không Quân dò xét y, giọng đầy ẩn ý, “Cần có thời gian trao đổi.”

Ngu Tiểu Văn nhướn mày: “Thì chọn điều quan trọng nhất trước đi. Cho tôi nghe thử.”

“Điều quan trọng nhất.” Đôi mắt Lữ Không Quân khẽ đảo xuống, rồi lại nhìn về phía y.

Lữ Không Quân: “Thứ nhất, sau này đừng lừa tôi nữa.”

Ngu Tiểu Văn sững lại.

Lữ Không Quân lại nói tiếp: “Thứ hai, cậu theo tôi về nước S.”

“Theo cậu…”

Câu đầu tiên là thắc mắc rất nhẹ, nhưng câu thứ hai lại mang trọng âm nặng nề, là một câu khẳng định.

Trong đầu Ngu Tiểu Văn rối loạn, một lúc lâu sau mới cẩn thận nói: “… Tôi và người bạn cảnh sát hy sinh của cậu, chưa từng gặp nhau, về bản chất cũng chẳng có quan hệ gì. Cậu ấy rất tốt, nhưng tôi chỉ là một bảo vệ bình thường.”

Ngón tay Lữ Không Quân chợt siết chặt.

Song anh lại hít một hơi thật sâu, cuối cùng chậm rãi thả lỏng ra.

Anh kiềm chế bản thân, trầm giọng bảo: “Nếu cậu có khó khăn gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ cố hết sức giúp cậu. Cậu có thể tin tôi. Nước M không an toàn.”

“…” Cảm xúc đột ngột trào lên khiến ngón tay Ngu Tiểu Văn run rẩy. Y cũng siết chặt nắm đấm, bấu vào lòng bàn tay.

Gió biển thôi bay rèm cửa, sáng lên rồi lại tối đi.

Ngu Tiểu Văn chậm rãi đứng dậy, bước từng bước về phía cửa.

Y nắm lấy tay nắm cửa, giọng trầm thấp mơ hồ: “Ở đây… tôi có cuộc sống riêng, sống cũng, cũng tạm ổn, cậu không cần phải lo cho tôi.”

Đối phương không nói thêm gì.

Y mở cửa, rời đi.

Buổi sáng, Đại Lam Sơn đến nhà ăn tìm Lữ Không Quân, hắn đã thu dọn xong, chỉ chờ xuống tàu.

Alpha kia nhạy cảm hít hít mũi.

Hắn hừ lạnh có chút khinh miệt: “Cậu hai Lữ, cậu ‘chăm sóc’ gia thuộc liệt sĩ kiểu này sao?”

Lữ Không Quân không tranh cãi.

Đại Lam Sơn: “… Tuy rằng vốn dĩ tôi chẳng trông mong gì ở cậu, nhưng cậu đúng là vượt quá sức tưởng tượng của tôi. Là ai hôm đó còn chính nghĩa hùng hồn bảo tôi sẽ coi người ta như ‘anh em ruột’ ấy nhỉ?”

Lữ Không Quân liếc hắn một cái. Im lặng.

Đại Lam Sơn: “Thế còn người cậu muốn tìm thì sao? Không tìm nữa à?”

“Không tìm nữa.” Lữ Không Quân nói “Nhiệm vụ hủy bỏ.”

Đại Lam Sơn: “… Không làm thí nghiệm lượng tử nữa à?”

Lữ Không Quân: “Không làm nữa. Tôi sẽ đưa chuỗi tràng hạt cho cậu.”

Xem ra tâm trạng của Lữ Không Quân chẳng bị ảnh hưởng chút nào, tựa thể người hôm trước còn vì sức mạnh huyền học mà phát điên kia không phải anh.

Đại Lam Sơn nghĩ, anh à, vợ à, anh xem đi, trên đời này Alpha chung tình quả nhiên chỉ có mình em. 

Nghĩ tới đây, hắn mở điện thoại lôi ảnh anh vợ ra, bắt đầu ngắm nghía.

“Lần trước cậu nói… Diệp Nhất Tam là ai?” Lữ Không Quân đột nhiên hỏi.

. . .

Suốt cả buổi sáng, Ngu Tiểu Văn cứ như hồn treo ngọn cây.

Lời của Lữ Không Quân khiến người ta không thể không bận tâm.

(Đừng lừa tôi.)

… Cậu ấy biết mình là tên cựu lừa đảo Ngu Tiểu Văn rồi sao?

(Nếu cậu có khó khăn gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ cố hết sức giúp cậu. Cậu có thể tin tôi. Nước M không an toàn.)

Chẳng lẽ chuyện sinh đôi mà cậu ấy nói ban đầu đều là bịa đặt? Nhưng nếu cậu ấy cho rằng mình chính là Ngu Tiểu Văn, vậy thì bất kể công tư, sao còn phải vòng vo kéo vào cái lý do sinh đôi hoang đường ấy? Đùa chắc?

Với cái tính nghiêm túc chính trực kia của cậu ấy.

Nếu thực sự là vì “Hách Đại Lập” là thân nhân của một cảnh sát hy sinh vì nhiệm vụ, nên muốn ra tay giúp đỡ, thậm chí lấy danh nghĩa người nhà họ Lữ đưa về nước S…

Vậy thì tại sao cậu ấy lại đối tốt với một kẻ mà cậu ấy luôn canh cánh trong lòng, thân nhân của một kẻ lừa đảo đã chết?

Logic suy luận trong đầu Ngu Tiểu Văn như nảy sinh mâu thuẫn, khiến y không cách nào gỡ rối được mọi chuyện.

(Không được rời xa tôi…)

Trong lòng y khẽ dâng lên một luồng ấm áp, rồi lập tức tự giễu mình, gạt bỏ mấy suy nghĩ viển vông đó, lại lần thứ N mò vào túi quần, sờ ba quả trứng nhỏ cùng con thiên nga. Một quả, hai quả… mất một quả! Sau lưng y lạnh toát, may mà cuối cùng tìm thấy quả thứ ba trong kẽ vải, y mới thấy ấm áp trở lại.

Y nhớ đến cảnh lần đầu tiên hồi cấp 2 ngẩng đầu nhìn vào cửa sổ, thấy thiếu niên ấy dưới tán hoa hồng mai; nhớ lại cảm giác rung động của tuổi dậy thì. Rồi y nhận ra mình dù đã trưởng thành vẫn chẳng khá khẩm hơn. Chỉ cần chạm tay vào ba quả trứng nhỏ kia, dòng ấm áp vừa ngọt ngào vừa hụt hẫng trào lên trong lồng ngực, chẳng hề kém vị chua xót của mối tình thầm kín đầu tiên.

Dù có lý giải được hay không, y tin rằng Lữ Không Quân nhất định là có ý tốt. Bởi vì cậu ấy là một người có phẩm hạnh vô cùng tốt đẹp. Chỉ cần nghĩ đến điều này, Ngu Tiểu Văn mới thấy yên tâm hơn đôi chút.

Ngu Tiểu Văn kiểm kê lại thiết bị trong phòng giải trí xong, tựa vào cửa sổ nghỉ ngơi. Đại Quang bước đến.

Đại Quang nói: “Anh, hôm qua anh không về ngủ.”

Ngu Tiểu Văn: “Uống nhiều quá nên ngủ quên ở vườn hoa.”  

Đại Quang nói: “Em thấy anh đi cùng vị khách đó mà.” 

Ngu Tiểu Văn: “… Cậu ấy cũng uống say nên anh chăm sóc.”

“Anh Đại Lập.” Đại Quang ghé lại gần y, định đưa ra vài lời khuyên “Anh có dùng biện pháp an toàn không? Với Alpha cấp bậc đó dễ trúng chứ chẳng đùa.” 

“… Nít ranh sao biết mấy chuyện này?” Ngu Tiểu Văn kinh ngạc quay lại nhìn cậu.

“Vậy là hôm qua anh thực sự làm với anh ta rồi?!” Đại Quang lập tức dí sát lại ngửi.

Ngu Tiểu Văn lập tức đẩy mặt cậu ra: “Mẹ nó cậu cút ra cho anh!”

Kể từ khi nghe bác sĩ Lữ nói Alpha sẽ dùng đồ của người khác để xây tổ, y quả thật đã cố ý quan sát đồ đạc trong ký túc xá của mình. Không ngờ lại phát hiện ra điều gì đó! Hình như có chút thay đổi nhỏ trong cách sắp xếp. Lẽ nào Đại Quang thật sự lén dùng đồ của mình, để… làm cái chuyện kia? Điều này khiến Ngu Tiểu Văn rất khó xử. Y còn chưa nghĩ ra có nên hỏi thẳng không, nên giờ cũng chẳng muốn đối mặt với Đại Quang.

Vốn dĩ chỉ là một cậu em đơn thuần, giờ trong lòng lại thấy khó chịu.

May mà bác sĩ Lữ đã nói cho mình biết.

Nhưng đúng là không biết thì chẳng sao, biết rồi thì chỉ thêm phiền lòng. Sau khi quay lại nước M, chắc mình phải thuê phòng riêng ở ngoài, không biết lại tốn thêm bao nhiêu tiền.

Haizz.

Nửa tiếng nữa là tàu du lịch sẽ cập cảng. Ngu Tiểu Văn đã tuân theo yêu cầu duy nhất của “ca trực” mình, quay về phòng từ sớm để chờ chỉ thị.

Ngu Tiểu Văn nghĩ, nếu phải luôn đi theo Lữ Không Quân thì rắc rối sẽ nảy sinh. Đại Lam Sơn đến đây cùng Lữ Không Quân, và Đại Cảnh Hi cũng tham dự hội thảo y học, như vậy ba người họ chắc chắn sẽ gặp nhau. Nếu mình xuất hiện cùng lúc với Đại Cảnh Hi, thì Đại Lam Sơn thế nào cũng giở trò gì đó rồi kéo cả Diệp Nhất Tam vào.

Đúng là phiền toái thật.

Ngu Tiểu Văn vừa nghĩ vừa đứng trước gương chỉnh trang lại bản thân, vô thức nhíu mày, loay hoay cài khuy áo cổ rất lâu. Đến khi hoàn hồn lại thì cảm thấy bầu không khí tĩnh lặng khác thường, liền theo bản năng nhìn sang phía Lữ Không Quân.

Lữ Không Quân đang ngồi trên ghế sô pha, lặng lẽ nhìn chằm chằm mình không biết từ bao giờ. Ánh mắt trông như một con dã thú ẩn mình trong bụi cỏ quan sát con mồi.

“…” Ngu Tiểu Văn định nói gì đó nhưng đối phương đã đứng dậy, bước đến phía sau y.

“Từ giờ trở đi, chỉ cần luôn đi theo tôi là được.”

Trong gương, ánh mắt của Lữ Không Quân sâu thẳm, giúp y vuốt phẳng lại phần cổ áo mà nãy giờ y vẫn chưa chỉnh ngay ngắn được.

Bình Luận (0)
Comment