Chương 56. Thất hứa (Bản chỉnh sửa)
Gần đến giữa trưa, con tàu du lịch cập bến.
Lữ Không Quân đi cùng vệ sĩ riêng tạm thời của mình – đội trưởng Hách Đại Lập, bên cạnh còn có Đại Lam Sơn.
Tại bến cảng, trung tá Lục Nhân Giả – đặc vụ của cơ quan tình báo nước S đã đứng chờ sẵn. Gã vừa cười vừa nói: “Hai người cùng đến à? 208 lại tụ họp rồi.”
Rồi gã liếc nhìn Omega đứng cạnh Lữ Không Quân: “Vị này là?”
“Là một nhân viên bảo vệ bình thường của nhà họ Diệp,” Lữ Không Quân đáp. “Giám đốc bảo cậu ta chăm sóc tôi.”
“Ồ.” Lục Nhân Giả đánh giá y một lượt, rồi dời ánh mắt đi.
Ngu Tiểu Văn không quen người này, cũng chẳng biết 208 là gì. Nhưng y để ý thấy một chiếc xe màu đen đỗ ở phía xa. Gương mặt lộ ra từ cửa sổ ghế lái chính là tổng giám đốc Đại đã cứu mình ở nước S, và cũng chính là người anh trai xui xẻo bị Đại Lam Sơn bám dai như đỉa, Đại Cảnh Hi. Y nhìn sang một cái, đối phương cũng trông thấy y. Hai người thoáng đối mắt, rồi cùng dời tầm nhìn đi.
Đại Lam Sơn cũng lập tức nhận ra chiếc xe. Nhưng hắn không lao đến tìm anh trai như mọi khi, mà lại quan sát đội trưởng bảo vệ Hách Đại Lập, xem phản ứng của y.
Phản ứng sau khi hai người chạm mắt khiến nụ cười trên mặt Đại Lam Sơn trầm xuống đôi chút.
Ngu Tiểu Văn lại nhìn về phía Lữ Không Quân và người bạn của Đại Lam Sơn trước mặt, lịch sự mỉm cười.
Có lẽ vì cuộc trùng phùng trên biển với nạn nhân giống như một giấc mộng đẹp, nên đến khi đặt chân lên mặt đất thì dường như trực giác điều tra hình sự trước kia của y mới trở về thực tại, như choàng tỉnh lại khỏi giấc mộng.
Mỗi ánh mắt nhìn đến mình dường như đều mang theo một hàm ý khác nhau, bất giác khiến Ngu Tiểu Văn cảm thấy bản thân đang ở chính giữa giao điểm của tất cả. Với thân phận hiện tại của mình, dường như càng phải nhạy bén và thận trọng hơn với mọi chuyện mới đúng.
Lữ Không Quân thu lại ánh nhìn, nói với y: “Cậu phải nhớ lời tôi nói.”
Công việc của cậu chỉ là tôi. Đến lúc đó phải đi theo tôi, không được rời khỏi tôi.
… Những lời này, thật sự là nói với bảo vệ Hách Đại Lập sao?
Nhưng, nghe cũng chẳng giống nói với Ngu Tiểu Văn.
Nó chỉ đơn giản là lời của một chủ nhân dành cho vệ sĩ kiêm tùy tùng của mình thôi ư?
Thế nhưng Ngu Tiểu Văn không lộ ra điều gì, chỉ đáp: “Biết rồi, cậu Lữ.”
Trước khi lên xe cùng nhóm của Lữ Không Quân, Ngu Tiểu Văn nói: “Cậu Lữ, có điều… tôi muốn đi chuyến xe đưa đón nhân viên về ký túc xá trong trang viên để thay quần áo sạch, cất bớt đồ không cần thiết. Sau đó tôi lại đến chỗ cậu được không?”
Lục Nhân Giả đứng bên cạnh lập tức nói: “Lên xe đi, chúng tôi đưa cậu về luôn, xe rộng lắm đâu thiếu chỗ ngồi.”
“… Không tiện đường.” Ngu Tiểu Văn nói.
“Đừng thế chứ.” Lục Nhân Giả bảo, “Đi chung đi. Nguyên tắc của đại ca chúng tôi là không để ai bị bỏ lại.”
Đại Lam Sơn lại xen vào: “Hách Đại Lập, hay cậu ngồi xe của anh tôi đi, chúng ta đi cùng nhau? Biết đâu hai người lại nói chuyện hợp ý đấy.”
Không khí như chẳng có chuyện gì bỗng trở nên yên tĩnh, mọi ánh mắt đều đổ dồn sang y.
“Không cần, không cần. Các vị đều là khách quý còn tôi chỉ là một bảo vệ, lỡ Giám đốc trách phạt thì phiền. Tôi ngồi xe buýt là được rồi ạ!” Y khom người cung kính, cười nói.
Lữ Không Quân trầm mặc nhìn y.
Sau đó, Ngu Tiểu Văn kéo vali của mình, nói với Lữ Không Quân: “Cậu Lữ, vậy lát nữa gặp lại cậu!”
Y kéo vali rời đi. Nhưng phía sau lại vang lên tiếng bước chân tiến gần. Bởi thế y liền dừng lại, quay đầu.
Lữ Không Quân cũng dừng lại phía sau. Vài giây sau, lại bước tới gần.
Anh hé miệng như định nói gì đó, nhưng liếc nhìn mấy người xung quanh, do dự một lúc, cuối cùng chỉ nhíu mày: “Cậu phải quay lại nhanh.”
“Vâng.” Ngu Tiểu Văn nói.
Bóng dáng dần khuất xa, Lữ Không Quân mới trở về, anh nhìn Lục Nhân Giả rồi hỏi: “Anh tới một mình à?”
Lục Nhân Giả dời ánh mắt khỏi bóng lưng cậu vệ sĩ, trả lời Lữ Không Quân: “Đi cùng anh trai cậu. Giờ anh ấy đang đợi cậu đấy.”
Câu nói này khiến Lữ Không Quân vô cùng ngạc nhiên: “… Sao anh ấy lại tới đây? Không phải bây giờ anh ấy đang rất bận sao?”
“Đúng vậy, ban đầu cũng bảo tôi đến một mình.” Ánh mắt Lục Nhân Giả cũng đầy khó hiểu, “Nhưng lúc hỏi về tiến độ, anh ấy nhìn thấy đống tài liệu về nước M mà thằng hai Đại bảo tôi tra trước đó, thì lập tức mua vé cùng chuyến với tôi, ngay cả vụ máy bay trinh sát tàng hình cũng giao lại cho người khác xử lí. Mà vụ án đó vốn là trọng án mà anh ấy vẫn luôn đích thân giám sát. Quái lạ thật.”
Chẳng phải đến đây chỉ để đào một tên cảnh sát phản bội từ nhiều năm trước thôi sao? Một việc cỏn con thế này mà sếp có cần phải làm quá thế không?
Nhưng giờ thì mấy lời này không thể nói ra được.
Đại Lam Sơn hừ lạnh một tiếng: “Đồ ngốc, tôi nhờ anh điều tra chút chuyện, mẹ nhà nó bao lâu rồi vẫn chẳng có chút manh mối nào, cuối cùng lại còn để lộ tài liệu tôi tự thu thập được cho tên chỉ huy đặc vụ kia nữa chứ.”
“Cậu nói như thế không đúng đâu.” Lục Nhân Giả lại rất bình thản, “Bất kỳ công dân nước S nào cũng nên có nhận thức rằng đời tư của mình nằm trong tay Cục Tình báo Bộ An ninh quốc gia vốn không gọi là tiết lộ, mà gọi là thu thập hợp pháp.”
Đại Lam Sơn: “Cả cái ổ đặc vụ chó má.”
Lục Nhân Giả: “Mời cậu nói lại câu này trước mặt cậu cả Lữ, mới tính là cậu trâu bò. Đúng là con ruồi suốt ngày bay tứ tung tránh pháo.”
Lữ Không Quân nhíu chặt mày.
“Đại Lam Sơn.” Đại Cảnh Hi trong xe đối diện nhẹ nhàng bấm còi.
“Vợ tôi đến đón rồi. Đi trước đây.” Đại Lam Sơn tạm thời dừng công kích, nở nụ cười khoe khoang, rồi quay người bước về phía chiếc xe đen.
Dù đã lên xe, nhưng trong lòng Đại Lam Sơn vẫn còn tính toán khác. Nếu gã chỉ huy đặc vụ Lữ Kỳ Phong vừa nhìn thấy tài liệu mình thu thập về Diệp Nhất Tam mà đã lập tức bỏ vụ án trọng điểm để bay tới đây, chứng tỏ Diệp Nhất Tam và Hách Đại Lập quả nhiên không đơn giản như mình nghĩ. Bây giờ Hách Đại Lập chắc chắn sẽ đi báo tin, đây chính là cơ hội tốt nhất để mình phá giải bí ẩn này.
Thế là hắn ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói: “Anh, em còn chút việc ở đây, anh về nghỉ ngơi trước đi, lát nữa em sẽ tìm anh, được không?”
Đại Cảnh Hi nhìn hắn một cái: “Đi ăn một bữa với anh trước đã.”
“Buổi tối mình ăn chung.” Đại Lam Sơn nói. Hắn quay đầu nhìn anh trai, thấp giọng trách móc: “Gầy rồi. Sao thế? Không có em là không được à?”
Rồi hắn mở cửa xe: “Tối nay em sẽ bù đắp cho vợ.”
“… Lam Sơn.” Đại Cảnh Hi khẽ gọi hắn.
Đại Lam Sơn ngạc nhiên sững lại, quay đầu nhìn Đại Cảnh Hi.
Hai giây sau, giọng điệu của Đại Cảnh Hi lại trở về kiểu của một người anh trai: “Đã giữa trưa rồi. Đi ăn cùng anh trước rồi muốn làm gì thì làm.”
Đại Lam Sơn: “…”
Nếu Đại Cảnh Hi muốn gọi mình, thông thường anh sẽ trực tiếp gọi đầy đủ tên Đại Lam Sơn. Khi muốn thể hiện uy quyền của một người anh, anh ta sẽ gọi hắn là Tiểu Sơn. Nhưng chỉ gọi hai chữ cuối thì muồi mẫn quá. Chưa từng có chuyện đó bao giờ.
Hắn chợt hiểu ra, Đại Cảnh Hi đến nước M sớm hơn mình, có lẽ đã biết trước vài chuyện, thậm chí… có thể đã liên lạc với Diệp Nhất Tam rồi.
Trong lòng hắn cuộn trào như sóng thần.
Một lúc sau. Hắn đưa tay đóng cửa xe lại, rồi ôm lấy Đại Cảnh Hi. Hắn tựa mặt lên vai đối phương rồi vùi vào đó.
“Vâng. Vậy anh ôm em một cái… Chưa đủ. Anh hôn em đi.”
…
Ngu Tiểu Văn đi xe buýt quay lại ký túc xá nhân viên bên cạnh trang viên. Y đặt vali xuống, nhanh chóng thu dọn một cái balo mới, rồi cải trang, lẻn ra ngoài từ bên cửa hông không mấy ai chú ý.
Với tình hình bây giờ, y cần phải nói chuyện với Diệp Nhất Tam.
Y gửi tin nhắn cho Diệp Nhất Tam nhưng chưa nhận được hồi âm, nên quyết định tự đi tìm. Trực giác khác thường hôm nay khiến y càng thêm cẩn trọng. Y đổi phương tiện di chuyển vài lần, đến nhà Diệp Nhất Tam trên danh nghĩa nhưng không có ai. Thế là sau vài lần vòng vèo, y lại đi đến căn nhà bí mật nằm khuất trong khu vực hỗn tạp giữa thành thị và nông thôn.
Quả nhiên, Diệp Nhất Tam đang ở đó.
Y dùng ám hiệu gõ cửa, sau đó lật tấm xi măng lên, lấy chìa khóa giấu bên dưới, tự mở cửa vào.
Diệp Nhất Tam ngồi lù lù trong một góc tối của căn phòng thiếu sáng, ngay cả đèn cũng không bật.
Y bước vào, nhìn quanh rồi hỏi: “Có thể bật đèn không?”
Một lúc sau, Diệp Nhất Tam mới trả lời y: “Ừ.”
Ngọn đèn trắng trên trần được bật sáng. Diệp Nhất Tam ngồi ngẩn ngơ trên ghế, sắc mặt trắng bệch, thậm chí trên mu bàn tay còn hằn dấu răng.
Ngu Tiểu Văn bị dáng vẻ ấy của hắn làm giật mình: “… Anh sao thế?”
“Cậu tự đến à?” Diệp Nhất Tam ngẩng đầu hỏi.
“Tất nhiên.” Câu hỏi này vô cùng kỳ lạ, đây là nơi hẹn bí mật của hai người, đương nhiên chỉ có một mình Ngu Tiểu Văn đến.
Ngu Tiểu Văn rót cho hắn một ly nước: “Tôi còn nghĩ lần này tôi ra nước ngoài, anh có sợ tôi chạy mất mà ngày nào cũng gọi điện không, vậy mà đến khi tôi chủ động nhắn tin hỏi thăm lại không thấy anh trả lời.”
Một lúc sau, Diệp Nhất Tam mới lên tiếng.
“Người anh em cùng tôi ra ngoài làm nhiệm vụ đã chết rồi. Triệu Hà Biên. Cậu từng gặp cậu ấy.”
“…”
Nhiệm vụ của bọn họ luôn đầy rẫy nguy hiểm. Nghĩ đến việc Diệp Nhất Tam từng một mình xông vào vách núi trong cơn mưa bão diệt sạch nhóm Đinh Khải, lấy lại chiếc vali, còn cõng cả mình quay về, là đủ để thấy mạng sống của những người này luôn ở trên lưỡi dao.
Ngu Tiểu Văn vỗ nhẹ bả vai Diệp Nhất Tam, im lặng cùng hắn mặc niệm.
“Là do ngài Diệp ra tay.” Diệp Nhất Tam mím môi một lúc rồi nói.
Ngu Tiểu Văn: “… À.”
“Cậu ấy thất bại khi làm nhiệm vụ, lại sơ sẩy để lộ thân phận nên ngài Diệp đã “xử lý” cậu ấy.” Diệp Nhất Tam nhìn Ngu Tiểu Văn, giọng hơi khàn khàn, “Lẽ ra tôi phải quen rồi. Mạng của chúng tôi đều thuộc về ngài Diệp, ngay từ khi bán mình cho ngài tôi đã chấp nhận điều này. Nhưng tôi vẫn rất khó chịu.”
Chuyện như thế này Ngu Tiểu Văn đã nghe không chỉ lần một lần hai, y không thể hiểu được môi trường sinh tồn của nước M, nhưng có vẻ như mọi người ở đây đã quen với quy tắc này, bởi vì đó chính là pháp luật ở nơi đây.
Y càng ấn mạnh lên vai Diệp Nhất Tam: “Cậu ấy là anh em của anh, anh đau lòng là chuyện bình thường.”
Diệp Nhất Tam xoa mặt.
“Bị ngài Diệp xử lý thì tức là chết.” Hắn nói, “Nhưng bây giờ tôi gặp phải chuyện còn tệ hơn cả cái chết.”
Sắc mặt của hắn càng thêm hoảng hốt, muốn tỏ ra trấn tĩnh nhưng lại không sao giữ được. Ngu Tiểu Văn quan sát vẻ mặt hắn. Thật sự quá khác thường, hoàn toàn không giống Diệp Nhất Tam mà y quen thuộc bấy lâu nay, mà lại giống hệt trạng thái chim sợ cành cong lần đầu gặp ở nước S.
“Hách Đại Lập, lúc ở trên tàu, cậu có đi cùng người nhà họ Lữ không?”
“Có.” Vốn dĩ chuyện này Ngu Tiểu Văn cũng định báo cáo với Diệp Nhất Tam, nhưng vì đối phương mãi không phản hồi nên mình mới trì hoãn, bây giờ mới nói: “Con trai thứ hai nhà họ Lữ, Lữ Không Quân, trước đây xem như có quen biết tôi, nhưng không thân lắm. Cậu ấy cho rằng tôi là anh em sinh đôi của Ngu Tiểu Văn…”
Thực ra chuyện này có chút nghi ngờ, nhưng y vẫn tạm thời nói với Diệp Nhất Tam như vậy: “Dù sao đi nữa, ba ngày sau cậu ấy sẽ về nước. Anh không cần quá căng thẳng. À, Đại Lam Sơn và anh trai của cậu ta cũng đến, có thể sẽ gây phiền toái cho anh.”
Diệp Nhất Tam nghe y nói xong, sắc mặt càng khó coi hơn.
“Hồ sơ nhập cảnh cho thấy Lữ Kỳ Phong của Cục Tình báo nước S đã đến nước M. Hắn ta bỏ dở một vụ án lớn để tới đây, chuyện này không thể là trùng hợp. Tôi đoán rằng cậu đã bị lộ thân phận trên thuyền, có lẽ cậu hai Lữ đã tiết lộ cho Lữ Kỳ Phong.”
“Không thể nào.” Sống lưng Ngu Tiểu Văn ngay lập tức cứng đờ, bật thốt ra ba chữ này. “Cậu ấy sẽ không…”
Trên tàu, thái độ bất thường của Lữ Không Quân với mình vẫn luôn tồn tại, chỉ là bản thân vẫn luôn đắm chìm trong giấc mộng mà không nhận ra. Y bỗng nhiên im lặng, nhìn chằm chằm Diệp Nhất Tam, chờ hắn nói ra lý do suy luận của mình.
Diệp Nhất Tam nói: “Cậu có mang theo vòng tay của nước S lên tàu không?”
“Có.” Ngu Tiểu Văn đáp, “Nhưng tôi chưa hề bật nó lên.”
Y lại im bặt.
Y có một linh cảm.
“Vòng tay từng bị mở.” Diệp Nhất Tam nói, “Trước khi tôi trả lại vòng tay cho cậu, tôi đã từng mở nó lên ở nơi có thể chắn sóng tín hiệu để kiểm tra, đồng thời sao chép toàn bộ chương trình và tín hiệu vào máy làm việc của tôi. Xin lỗi. Bởi lúc đó tôi chưa thật sự tin cậu.”
Diệp Nhất Tam: “Đúng là sau đó nó chưa từng được khởi động lại. Nhưng lúc cậu ở trên tàu, nó đã mở lên khoảng một phút rưỡi, đồng thời đăng nhập thông tin người dùng.”
Không sai, tối qua…
(Ngu Tiểu Văn. Cậu chết chắc rồi…)
Ngu Tiểu Văn cảm thấy một luồng lạnh buốt từ đỉnh đầu dội thẳng xuống dọc xương sống.
…
Lữ Không Quân quan sát căn phòng kín đáo hoàn hảo này. Tầng áp mái, cửa hai lớp cách âm. Đây là nơi anh cố ý chọn. Chẳng bao lâu, Lữ Kỳ Phong đã đến.
Người chỉ huy đặc vụ vội vàng, Lữ Không Quân rất hiếm khi thấy anh ta trong trạng thái hưng phấn thế này.
Lữ Không Quân rót trà, đẩy đến trước mặt anh ta: “Uống nước đi.”
Lữ Kỳ Phong ngồi phịch xuống ghế, uống hơn nửa chén trà rồi đặt xuống: “Phá án rồi. Muốn nghe không?”
Cậu cả Lữ hôm nay hoàn toàn không còn vẻ cà lơ phất phơ, hung dữ lạnh lùng như thường lệ, mà đầy đắc ý, hân hoan lộ rõ trên mặt, khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
Lữ Không Quân nhìn anh ta một lúc, nói: “Vụ án này đáng để anh vui vậy sao?”
“Anh chẳng quan tâm đến cảnh sát quèn của em.” Lữ Kỳ Phong hừ một tiếng. “Diệp Nhất Tam. Em đã nghe qua chưa?”
Lữ Không Quân đáp: “Có nghe nói trên tàu.”
Lữ Kỳ Phong: “Diệp Nhất Tam chính là tên gián điệp mà anh đã để sổng hai năm trước.”
Thông tin này thực sự quá bất ngờ. Lữ Không Quân sững sờ mất vài giây.
“… Ý anh là, Diệp Nhất Tam chính là tên gián điệp mà anh từng đưa đến chỗ Cao Vũ Đinh rồi sau đó trốn thoát?”
“Đúng.” Lữ Kỳ Phong nói, “Ngay sau khi hắn chạy trốn, gần như cùng thời điểm đó, Ngu Tiểu Văn cũng rơi xuống vách núi và mất tích trong vụ án của Đinh Khải, cùng biến mất với hắn còn có chiếc vali thuốc màu đen. Bây giờ tên Diệp Nhất Tam này đã quay về nước M, bên cạnh lại xuất hiện một người tên Hách Đại Lập, bộ dạng giống Ngu Tiểu Văn như đúc.”
“…”
Nhìn sắc mặt em trai không kìm được mà mỗi lúc một khó coi, Lữ Kỳ Phong lại càng vui vẻ.
“Được rồi, nhìn bộ mặt này của em, ít ra cũng chưa đến mức ngu hết thuốc chữa, chắc anh không cần phải giải thích thêm nữa. Em còn dám nói Bộ An ninh Quốc gia bôi nhọ liệt sĩ nữa không? Hai năm qua em sống cứ như thằng đần ấy…”
Anh ta nhìn yết hầu của em trai khẽ động nhưng mãi vẫn không lên tiếng, rồi lại liếc sang cổ tay đối phương, chỉ thấy mỗi một chiếc vòng tay. Thế là anh ta chậc một tiếng: “Đeo lại vòng hỗ trợ y tế vào. Ai bảo em tháo ra?”
Lữ Không Quân không động đậy, giọng điệu cứng ngắc: “Y với tế gì chứ. Chết thì chết thôi.”
“Nhìn cái bản lĩnh của em kìa.” Lữ Kỳ Phong nhìn đồng hồ, hỏi: “Ngu Tiểu Văn bây giờ đang ở đâu?”
“Cậu ấy nói về ký túc xá để cất đồ.” Lữ Không Quân nói.
“Tên đó chắc đi báo tin cho Diệp Nhất Tam rồi.” Lữ Kỳ Phong cười lạnh một tiếng, “Diệp Nhất Tam, Diệp Nhất Tam… Một cái tên thật thiếu thốn tình cảm, đúng là kẻ bị vứt bỏ đáng thương. Con rùa trong hũ. Để tôi xem xem, rốt cuộc cậu trốn ở đâu đây.”
Đôi mắt anh ta sáng rực đến lạ, trạng thái hưng phấn đến mức khiến người ta thấy như não anh ta có vấn đề. Anh ta định đứng dậy nhưng bỗng choáng váng, toàn thân mềm nhũn, đột ngột ngồi phịch trở lại ghế.
.
Vài giây sau, anh ta mới phản ứng lại, tức quá hóa cười: “Lữ Không Quân, anh vừa khen em chưa đến nỗi ngu hết thuốc chữa thì em lập tức chứng minh cho anh thấy điều ngược lại đúng không? Em không đi lừa gã cảnh sát quèn kia mà lại ra tay với cán bộ nhà nước đang thi hành công vụ như anh sao?”
“Vì anh ồn quá. Em muốn anh yên lặng một chút. Anh ra tay quá tàn nhẫn nên em cần anh bình tĩnh lại.” Lữ Không Quân nói, “Chuyện này giao cho em, được không?”
…
Ngu Tiểu Văn lần theo ký ức trên con tàu.
Y không cho rằng một người như Lữ Không Quân sẽ bày ra lời nói dối hoang đường để làm mình mất cảnh giác, rồi lặng lẽ tìm chứng cứ, sau đó bí mật báo tin để bắt mình. Nhưng y cũng không thấy hành vi đó là sai. Bởi vì nếu Ngu Tiểu Văn còn sống, thì tức là phản quốc. Mà Lữ Không Quân lại là một sĩ quan cấp cao của nước S, cậu ấy làm vậy cũng chẳng có gì đáng trách.
Dù mình có là ai… cậu ấy thực sự có cần phải để tâm đến vậy không?
“Nếu ngài Diệp biết được chuyện tôi âm thầm đổi thân phận cho cậu, tôi sẽ bị “xử lý”, và cậu cũng vậy. Còn nếu bị Lữ Kỳ Phong bắt thì còn tệ hơn cả cái chết.” Diệp Nhất Tam nghiêm túc hạ giọng: “Chúng ta phải rời khỏi đây. Càng sớm càng tốt.”
Ngu Tiểu Văn dừng lại dòng suy nghĩ hỗn loạn.
Tình hình bây giờ, quan trọng nhất là xác định xem liệu họ có thực sự đến mức phải bỏ trốn hay chưa. Y không thể để Diệp Nhất Tam – người có ơn cứu mạng bị liên lụy chỉ vì chuyện cá nhân của mình, thế nên giờ nghĩ gì khác cũng trở nên vô nghĩa.
“Anh bình tĩnh lại trước đã. Chúng ta phải xác nhận xem quan hệ giữa hai ta có thực sự bị lộ chưa. Dù Lữ Kỳ Phong có muốn bắt tôi thì cũng chưa chắc đã liên quan đến anh.” Ngu Tiểu Văn nói.
Diệp Nhất Tam ôm mặt: “Không. Tôi đã bị lộ rồi. Chuyện giữa chúng ta rất nhanh sẽ bị điều tra rõ ràng.”
Ngu Tiểu Văn kinh ngạc nhận ra ngay cả ngón tay của hắn cũng đang run rẩy. Diệp Nhất Tam rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì? Một đặc công suốt ngày đơn độc xông pha nơi hang hùm miệng sói, l**m máu trên lưỡi dao.
Chỉ huy đặc vụ – Lữ Kỳ Phong rất bận rộn, chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ đến nước M. Thực ra chỉ vì một vụ án cũ của mình mà tự thân đến tận đây đúng là chuyện bé xé ra to. Ngu Tiểu Văn suy nghĩ một lúc, rồi nói với Diệp Nhất Tam: “Anh đừng căng thẳng như vậy. Chúng ta phân tích lại đã, đừng tự dọa mình. Biết đâu Lữ Kỳ Phong đến đây là vì chuyện khác, hơn nữa Lữ Không Quân không phải loại người sẽ âm thầm tố giác ai.”
Một lúc sau, Diệp Nhất Tam như thể đã hạ quyết tâm, bật điện thoại lên, bấm vài cái rồi ném cho Ngu Tiểu Văn.
Ngu Tiểu Văn đón lấy, nhìn vào màn hình.
Trên màn hình có bốn chữ: Lâu rồi không gặp.
Đây không phải tin nhắn, mà là ảnh chụp màn hình. Biểu tượng tín hiệu cho thấy Diệp Nhất Tam đã tháo SIM. Xem ra đống tro nhỏ khét lẹt trên bàn trà chính là tàn dư của thẻ SIM đó.
Ngu Tiểu Văn nhìn bốn chữ trên ảnh chụp màn hình, rồi lại nhìn Diệp Nhất Tam. Biểu cảm của Diệp Nhất Tam khiến bốn chữ này như có sinh mệnh và ma lực, khác hẳn với bất kỳ dòng chữ tương tự nào khác, vô cùng đơn giản nhưng lại khiến người ta rợn cả da gà.
“Vừa nhận được, hôm nay.” Diệp Nhất Tam nói, “Chính vào lúc máy bay của Lữ Kỳ Phong hạ cánh. Chắc chắn là hắn.”
“… Hai người quen nhau à?” Ngu Tiểu Văn hỏi.
Nhưng đối phương mím chặt môi, không nói tiếp. Một lúc sau mới mở miệng: “Chúng ta phải đi ngay. Không chỉ Lữ Kỳ Phong, một khi chuyện của chúng ta bại lộ, ngài Diệp cũng sẽ phát lệnh truy sát ở Hải Giác. Không còn thời gian để chần chừ nữa.”
Ngu Tiểu Văn cau mày. Nếu Lữ Kỳ Phong đã tìm thấy Diệp Nhất Tam, vậy thì thân phận của chính mình ắt hẳn đã là quân bài lật ngửa rồi.
Điện thoại của Ngu Tiểu Văn rung lên. Y lấy ra xem, là một số từ nước S. Y vừa nhìn đã biết, là Lữ Không Quân.
“… Lữ Không Quân. Chắc là hỏi khi nào tôi về.” Ngu Tiểu Văn nhìn Diệp Nhất Tam, “Có nên nghe không?”
Diệp Nhất Tam suy nghĩ một chút, lấy ra một bộ thiết bị, bật lên, điều chỉnh. Nói: “Cậu nghe xem hắn nói gì. Trong vòng ba mươi giây phải cúp máy.”
Sau khi Diệp Nhất Tam hoàn tất các thao tác, y bắt máy.
“… Alo.”
“Alo.” Đầu bên kia rất yên tĩnh, “Cậu đang ở đâu?”
Ngu Tiểu Văn không trả lời câu hỏi ấy. Hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Một lúc sau, Lữ Không Quân hỏi: “Cậu đi tìm anh Diệp rồi phải không?”
Diệp Nhất Tam cũng nghe rõ giọng trong ống nghe, ánh mắt chăm chú dõi theo Ngu Tiểu Văn.
Ngu Tiểu Văn vẫn không trả lời câu hỏi đó.
Đối phương khẽ thở ra một hơi.
Sau đó bình tĩnh nói: “Bao giờ cậu về?”
Ngu Tiểu Văn liếc nhìn Diệp Nhất Tam: “… Một lát nữa tôi về.”
Lữ Không Quân: “Có nhớ những gì tôi từng nói với cậu không?”
Lúc này, Ngu Tiểu Văn dường như đã lĩnh hội được điều gì đó từ câu nói ấy, thậm chí rất nhiều chuyện khác cũng như sắp sáng tỏ. Nhưng giờ đây khi nguy hiểm cận kề, cổ họng y nghẹn chặt, chỉ có thể nói: “… Ừm. Cậu bảo tôi chỉ cần đi theo cậu là được.”
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu.
Sau đó thấp giọng nói: “Vậy thì mau quay về. Tôi chờ cậu.”
Cuộc gọi kết thúc. Ánh mắt Diệp Nhất Tam nhìn Ngu Tiểu Văn dần trở nên kỳ lạ. Hắn tắt thiết bị: “Hiện tại hắn không ở gần đây.”
Diệp Nhất Tam lấy lại điện thoại của mình, tắt nguồn, tháo rời: “Nhưng bọn chúng rất dễ dàng lần theo dấu vết của chúng ta. Không thể mang theo thứ gì, phải đi ngay.”
“… Bây giờ?” Ngu Tiểu Văn do dự, “Nhưng tôi vừa mới đồng ý với cậu ấy…”
Diệp Nhất Tam quan sát biểu cảm của y một lần nữa.
Rồi đột nhiên hỏi: “Lữ Không Quân cũng thích cậu sao?”
Cũng. Bất ngờ bị vạch trần, Ngu Tiểu Văn lúng túng thu mình lại.
“… Làm gì có chuyện đó.” Ngu Tiểu Văn không nghĩ gì đã lập tức phủ nhận.
“Vậy cậu có biết mình quay về sẽ phải đối mặt với tình huống gì không?” Diệp Nhất Tam hỏi.
Không biết. Chỉ là…vừa rồi Ngu Tiểu Văn đã nói sẽ quay về.
Thật quá ngu ngốc. Với thân phận hiện tại, Ngu Tiểu Văn không có tư cách để làm chuyện ngu ngốc như vậy. Chính y cũng biết.
Lữ Không Quân, rốt cuộc đang nghĩ gì? Biết rõ mình là ai, vậy mà không nói thẳng ra. Thật sự chỉ để trấn an mình chờ Lữ Kỳ Phong đến sao? Hay là muốn mình chính miệng thừa nhận sự thật, thừa nhận mình là Ngu Tiểu Văn, tự giác đầu thú hoặc tự bào chữa?
Nhưng mà, về công thì mình là một kẻ phản quốc đang chờ phán định, về tư thì là một tên hạ lưu chuyên đi tống tiền. Dù Lữ Không Quân nghĩ thế nào, làm thế nào, cậu ấy cũng không hề sai.
Ngu Tiểu Văn biết Diệp Nhất Tam sống trong môi trường khắc nghiệt tột cùng, tiền bạc, tình cảm, chưa bao giờ dám mơ ước, mục tiêu lớn nhất cũng chỉ là sống sót qua từng nhiệm vụ. Một con người như thế, lại vì thương hại mình mà mạo hiểm cứu lấy một mạng, Ngu Tiểu Văn tuyệt đối không thể kéo hắn xuống nước.
Ngu Tiểu Văn kìm nén hồi lâu, chỉ có thể chắc chắn nói với Diệp Nhất Tam: “Chúng ta chắc chắn đã bại lộ rồi. Là lỗi của tôi. Xin lỗi. Tôi không giấu kỹ được bí mật của mình, đã đánh giá thấp mức độ nghiêm trọng, còn mang theo thứ không nên mang lên tàu. Tôi sẽ không để anh phải chết.”
“Chính cậu cũng không được chết. Chúng ta đều phải sống.” Diệp Nhất Tam lấy điện thoại của y, tắt nguồn, tháo sim ra, rồi kẹp bằng nhíp, bật lửa đốt.
Hai người lặng lẽ nhìn thẻ sim cháy đen, hóa thành tro than, sau đó bị Diệp Nhất Tam vứt xuống bàn, dùng dùi nhọn nghiền thành những mảnh vụn méo mó.
“Đi thôi. Sống mới là quan trọng nhất. Cậu đã chết một lần, chắc hẳn còn hiểu rõ hơn tôi.” Diệp Nhất Tam nhìn đống tro vụn vẫn còn bốc khói, nói.
Ngu Tiểu Văn nhìn thứ đó, nghĩ rằng lần này có lẽ thật sự là vĩnh biệt. Thân thể và linh hồn đều như bị trói chặt đá nặng, ném xuống đáy vực sâu, vùng vẫy chìm mãi không lên được.
…
Lữ Không Quân đợi rất lâu. Đến khi Lữ Kỳ Phong lại có dấu hiệu muốn đứng dậy, anh liền lấy ra một ống thuốc mới, bước đến bên cạnh, tiêm lại cho Lữ Kỳ Phong.
Lữ Kỳ Phong nhìn ngón tay bình thản ấn kim của anh, nở nụ cười âm u: “Lữ Không Quân, em thật bản lĩnh, ngay cả anh ruột cũng dám tính kế.”
“Bớt nói vài câu đi. Giờ tâm trạng em không ổn, còn anh thì chẳng có khả năng phản kháng.” Lữ Không Quân đáp. Tiêm xong, anh gỡ kim, đặt trên bàn.
“Đồ ngu. Hắn sẽ không quay về đâu. Trên tàu không có cách nào khác nên mới tạm ứng phó với em, xuống mặt đất rồi thì mẹ nó ai thèm để ý đến em nữa? Chắc chắn đã chạy xa từ lâu rồi. Nếu em để gián điệp của anh chạy thoát, thì dù có là anh em, anh cũng trở mặt.” Lữ Kỳ Phong nói.
Lữ Không Quân: “Nếu anh thực sự phân biệt được thế nào là “của anh” và “của em”, thì chuyện đã không đến nước này. Là anh động vào “của em” trước.”
Lữ Kỳ Phong: “Em thật đúng là ngu như lợn? Người ta đã đồng ý làm “của em” chưa?”
Lữ Không Quân: “Ồ. Gián điệp “của anh” đã đồng ý làm gián điệp cho anh chưa?”
Lữ Kỳ Phong: “Em tranh thủ liên với trạm vệ tinh trên sao Hỏa đi, hỏi người ngoài hành tinh xem có tên lửa nào vừa bay ngang qua không. Anh còn phải điều hệ thống vệ tinh quốc an hướng về phía tên lửa mà gọi loa, dù sao Thượng tá Lữ của chúng ta cũng từng mạnh miệng nói “Em muốn để Bộ An ninh Quốc gia xin lỗi cậu ấy~” mà.”
Lữ Không Quân đi đến bên cửa sổ. Bầu trời đã nhuốm ánh đỏ hồng, cái nắng gắt ban trưa đã hóa thành ráng chiều.
Anh nghĩ ngợi một lát, rồi bấm số gọi.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Giọng máy trong điện thoại không lớn, nhưng đủ để Lữ Kỳ Phong nghe thấy. Anh ta thoải mái cười phá lên, giọng điệu tràn đầy sự châm biếm: “Lữ Không Quân, em nói xem em có phải ngu như lợn không?”
Bóng người bên cửa sổ quay lưng lại với Lữ Kỳ Phong không hề nhúc nhích. Đôi vai vẫn rất thẳng tắp, nhưng lại khiến người ta cảm thấy mất đi điểm tựa, trống rỗng và bất lực. Bàn tay cầm điện thoại từ từ buông thõng xuống, bóng người khẽ run lên.
Lữ Kỳ Phong nhìn anh, cười một hồi, rồi cũng dần thu lại tiếng cười.
“Đúng vậy.” Giọng của Lữ Không Quân nghe như vọng lại từ nơi xa xăm. “Anh nói đúng.”
Nhìn thấy Lữ Không Quân như vậy, nhớ lại hai năm qua anh đã sống ra sao, dù có cay nghiệt như Lữ Kỳ Phong, dù phải chịu nỗi nhục nhã thế này, cũng không nỡ nói ra những lời tàn nhẫn hơn với tên ngốc đó.