Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J

Chương 58

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 58. Khoảng trống thông tin (Giữ nguyên)

Hơn một tháng sau.

Cuộc họp đánh giá và báo cáo thường niên của các sĩ quan quân đội trẻ được tổ chức tại một sân huấn luyện quân sự ở ngoại ô Mạn Kinh.

Buổi sáng là bài kiểm tra thể lực. Một nhóm người lác đác chạy trên đường đua. Một số sĩ quan văn phòng lết từng bước một, lúc thì ngửa mặt lên trời chạy, lúc thì cúi gập người xuống đất chạy. Từ xa nhìn lại trông chẳng khác gì đang than trời trách đất.

Lục Nhân Giả không phải sĩ quan văn phòng nhưng cũng chẳng khá hơn là bao. Khả năng chiến đấu của gã không tệ nhưng lại không giỏi các bài kiểm tra về sức bền, chạy xong liền ngã vật ra bãi cỏ th* d*c.

Đại Lam Sơn đã chạy xong từ lâu, vừa nhìn ảnh trong điện thoại vừa nhàn nhã châm chọc: “Trung tá Lục, thể lực của Alpha mà kém thế? Đời sống hôn nhân có hạnh phúc được không vậy?”

“Tôi… đại khái biết chạy bao nhiêu để đạt tiêu chuẩn, không muốn chạy, quá nhanh, mệt mỏi vô ích.” Lục Nhân Giả liếc nhìn hắn nói, “Dù sao ở nhà còn có nơi thực sự cần hao sức. Không như cậu, suốt ngày chỉ xem ảnh, chẳng tốn chút sức lực nào.”

“…” Đại Lam Sơn nhếch mép cười lạnh: “Ồ? Anh vất vả lắm sao? Người vợ thần bí của anh luôn cấm anh tiếp xúc với Alpha, tôi còn tưởng anh là người nằm dưới tận hưởng cơ đấy.”

Mặt Lục Nhân Giả cũng cứng lại, chống người ngồi dậy nhìn về phía xa rồi chuyển chủ đề: “Vị bác sĩ kia bị làm sao thế?”

Đại Lam Sơn cũng nhìn theo.

Các sĩ quan vừa chạy xong vòng đều đang nghỉ ngơi, chờ bài kiểm tra sử dụng vũ khí và kỹ thuật bắn súng diễn ra sau nửa tiếng. Nhưng thượng tá Lữ đã tự động đi thẳng đến bãi bắn, điên cuồng nã đạn vào bia ngắm trước mặt.

Bãi bắn nằm ở phía bên kia sân huấn luyện nên tầm nhìn không rõ lắm, nhưng dựa vào số tiếng súng từ khẩu súng trường M16, hai người đoán rằng anh đã thay hai băng đạn.

“Sáng nay lúc đấu đối kháng tự do đã thấy lạ rồi.” Đại Lam Sơn nói, “Anh không phát hiện ra à?”

“Ừm.” Lục Nhân Giả nheo mắt nhìn bóng người đang nổ súng ở bãi bắn, “Lần trước Đinh Khai bảo cậu ta đánh thế, cũng coi như có mục đích rõ ràng là để trả thù. Còn lần này, ánh mắt cậu ta giống như chẳng có thù oán gì mà chỉ đơn thuần muốn tấn công đối phương, chỉ đang cố gắng kìm chế bản thân.”

Gã nhớ lại ánh mắt đó, lại một lần nữa rùng mình thay cho đối thủ khi ấy.

Đại Lam Sơn tỏ ý đồng tình: “Thế nên xuống sàn xong suýt nữa đấm rách luôn bao cát bên cạnh. Đây là do bước vào kỳ dịch cảm à?”

“Thật ra tôi thấy cậu ta không phải bây giờ mới trở nên kỳ lạ.”

Lục Nhân Giả đã lấy lại chút sức lực, ngồi dậy, nhìn quanh một lượt rồi nói: “Cậu không thấy từ sau khi cậu ta trở về từ nước M thì đã không bình thường rồi sao? Tháng trước quân bộ có một cuộc họp công khai, có phóng viên hỏi cậu ta có dự định kết hôn hay có đối tượng trong lòng chưa. Cậu ta nói ‘Đây là cuộc họp quân bộ, anh tưởng là bàn ăn trong bữa họp mặt họ hàng nhà anh chắc?’ Lữ Không Quân trước đây có ăn nói kiểu ngạo mạn như thế không?”

“Nhưng cậu ta nói đúng mà. Bây giờ có vài phóng viên đáng bị mắng thật.” Nghe đến nước M, Đại Lam Sơn chớp mắt, tỉnh bơ ngồi xuống bên cạnh Lục Nhân Giả.

“Nhắc đến nước M, vụ án bên các anh sao rồi? Kết thúc chưa?”

“Chưa, vẫn chưa bắt hết người.” Lục Nhân Giả lắc đầu, liếc mắt nhìn quanh rồi trả lời: “Ban đầu chỉ định bắt một tên phản quốc chạy trốn, kết quả chỉ huy chúng tôi còn muốn bắt thêm cả gián điệp nước ngoài nữa. Không hiểu kiểu gì.”

Đại Lam Sơn không nói gì.

Lục Nhân Giả nói tiếp: “Phạm nhân của nước mình thì còn dẫn độ theo hiệp ước hoặc bí mật đưa về nước được. Nhưng kẻ kia lại là gián điệp nước ngoài, vậy mà một quan chức cấp cao của Bộ An ninh Quốc gia lại đích thân ra nước ngoài bắt hắn, thực ra không hợp lý, vượt quá giới hạn. Không biết sếp nghĩ gì nữa.”

“Hừ. Lữ Kỳ Phong làm việc từ trước đến nay vốn đã không theo quy tắc gì rồi. Thế nên bị hắn để mắt đến mới đáng sợ.” Đại Lam Sơn cầm lấy chai nước, uống một ngụm, “Tên gián điệp đó cũng ghê gớm thật. Đến cả đặc vụ Lữ lớn cũng không bắt được.”

Lục Nhân Giả phản bác: “Cũng không hẳn. Nếu không phải sếp vô duyên vô cơ bị người ta chơi xỏ ở nước M, làm lỡ mất thời cơ, thì hắn ta căn bản chẳng có cơ hội chạy trốn đâu.”

“Nhưng kẻ chủ mưu mà chúng tôi muốn bắt thì đã tìm thấy rồi.” Lục Nhân Giả nói tiếp, “Hiện giờ đang thẩm vấn bí mật.” 

Động tác uống nước của Đại Lam Sơn khựng lại: “Ồ? Tìm thấy ở đâu?”

Lục Nhân Giả hạ thấp giọng: “Thằng nhóc này thật sự tinh ranh. Chắc là nghe phong thanh, nên không đi theo tuyến đường mà chúng tôi dự đoán để trốn sang nước L. Cậu đoán xem hắn đi đâu?”

Đại Lam Sơn: “Sao tôi biết được.”

“Hắn quay về nước S.” Lục Nhân Giả cười khẽ, “Gan cũng lớn đấy, biết nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Một thân một mình chẳng hiểu sao hắn có thể về được. Nhưng ai mà ngờ hắn dám trở về chứ? Hại chúng tôi lục soát suốt gần hai tháng, may mà có một nguồn tin tình cờ báo về nên mới tìm thấy hắn. Nếu không thì chỉ vài ngày nữa thôi là hắn đã chuồn ra nước ngoài từ hướng này, và có thể sẽ không bao giờ tìm thấy nữa.”

“Về nước à… Vậy tìm thấy ở đâu?” Lòng bàn tay Đại Lam Sơn hơi toát mồ hôi, tùy tiện hỏi: “Chỉ có một mình hắn thôi, đúng không?”

“Một mình hắn thôi, ở trong một túp lều tồi tàn giữa vùng hoang vu. Đến kỳ đ*ng d*c mà chẳng có lấy một viên thuốc, toàn phải chịu đựng bằng bản năng.” Lục Nhân Giả cười đầy ẩn ý, chán chường nhổ hai cọng cỏ trên mặt đất rồi vứt đi. 

“Tôi thấy một Omega có cấp bậc pheromone thấp như hắn, thà làm Beta còn hơn.”

“Lữ Kỳ Phong không truy đến đầu tôi à?” Đại Lam Sơn hỏi, “Dù gì một số tài liệu là do tôi đưa cho anh.”

Lục Nhân Giả tỏ vẻ đương nhiên: “Tôi đâu có nói là cậu đưa cho tôi. Dù sao thì dù cậu có cho tôi tài liệu đi nữa, nhưng nếu tôi không tổng hợp lại thì nó cũng chỉ là thông tin vô dụng thôi, đúng chưa?”

Hèn gì. Hóa ra là mang đi lập công. Đại Lam Sơn cười nặng nềRồi hỏi tiếp: “Vụ án của các anh là gì thế? Nghiêm trọng lắm à?”

“Haha. Câu này thì không hỏi được đâu.” Lục Nhân Giả nhìn hắn, “Nói thêm nữa là tôi vi phạm quy định đấy.”

Đại Lam Sơn nghĩ ngợi. Giữa Diệp Nhất Tam và Đại Cảnh Hi có một số mối liên hệ nhất định, rõ ràng trước đó không lâu, sau khi nghe phong thanh thì Đại Cảnh Hi đã tự mình xử lý. Còn tên Hách Đại Lập này thì lại không có bất kỳ mối quan hệ trực tiếp nào với Đại Cảnh Hi, nên dù có điều tra cũng khó tìm được bằng chứng xác thực liên quan. Vì vậy, chỉ cần Diệp Nhất Tam không bị bắt, Đại Cảnh Hi vẫn sẽ an toàn.

Đại Lam Sơn lại cảm thấy Hách Đại Lập quá ngu ngốc. Nghĩ rằng dựa vào Lữ Không Quân sẽ an toàn hơn nên không đi theo Diệp Nhất Tam. Giờ nước cờ này sai rồi, cậu hai Lữ căn bản chẳng bao giờ để ý đến y.

Buổi kiểm tra sáng kết thúc, buổi chiều sẽ diễn ra hội nghị báo cáo công tác dành cho các sĩ quan đã vượt qua giai đoạn đánh giá. Sau khi ăn trưa xong, Đại Lam Sơn trở về ký túc xá để thay quân phục chính thức.

Lữ Không Quân đang chuẩn bị trong ký túc xá. Anh đã đeo đầy đủ dải băng, huân chương, huy hiệu ngực và phù hiệu thâm niên. Đứng trước gương, gương mặt vẫn lạnh lùng như không, anh cầm lấy mũ, đội lên rồi ấn nhẹ vành mũ xuống.

Đại Lam Sơn ném áo khoác tác chiến lên ghế: “Gấp gáp gì thế? Cả bữa trưa cũng không ăn à?”

“Không đói.” Lữ Không Quân đáp.

“Không đói? Vật lộn cả buổi sáng mà không đói? Mặt mày tái mét thế kia, không phải bị bệnh gì đấy chứ?” Đại Lam Sơn cũng lấy bộ quân phục treo trên giá xuống, nghĩ ngợi một lúc, hắn lại hỏi: “Lữ Không Quân, anh trai cậu sang nước M rốt cuộc vì vụ án gì thế?”

Động tác chỉnh tay áo của Lữ Không Quân khựng lại.

“Cậu hỏi chuyện đó làm gì?”

“… Không có gì. Hỏi vu vơ thôi.” Đại Lam Sơn mặc áo khoác quân phục lên, “Tôi tưởng cậu sẽ quan tâm một chút.”

“Chẳng quan tâm chút nào.” Lữ Không Quân trả lời dứt khoát.

“Ồ. Trước đây trên con tàu ở nước M, cậu từng qua lại với cậu bảo vệ đó, giờ bị anh trai cậu bắt rồi, hiện đang bị thẩm vấn đấy. Tôi còn tưởng cậu biết chút chuyện…”

“Cậu nói gì?” Hắn bị ngắt lời.

Đại Lam Sơn quay lại nhìn anh: “Gì mà gì. Chính là Hách Đại Lập đấy. Móa, chẳng lẽ cậu quên cả tên cậu ta rồi à… Hử?”

Đại Lam Sơn: “Lữ Không Quân?”

Đại Lam Sơn: “Ê, người đâu rồi?”

Ngu Tiểu Văn lắc lắc đầu. Y đang trong kỳ đ*ng d*c, mà vòng tay ức chế cũng hỏng từ lúc mình rơi xuống biển. Trên người không có tiền, nơi ẩn náu cũng chẳng có thuốc hay miếng dán ức chế. Suốt quãng đường y đã gắng gượng chịu đựng nhiều lần.

Chỉ là bây giờ… Hai tay y bị cố định trên tay vịn ghế, chân còn bị xiềng xích nặng nề cùm lại. Ngay cả muốn lau những giọt nước mắt sinh lý trên mặt cũng chẳng thể làm được.

Đối diện y là Lữ Kỳ Phong.

Từ lâu đã nghe danh thủ đoạn thẩm vấn của tên chỉ huy đặc vụ này đáng sợ đến mức nào, nhưng khi thực sự rơi vào tay anh ta đến giờ, đã hai ngày trôi qua, ngoại trừ việc không cho y thuốc ức chế, thì ít nhất Ngu Tiểu Văn vẫn chưa phải chịu tra tấn thể xác. Lữ Kỳ Phong hỏi y có quan hệ gì với Diệp Nhất Tam, tên gián điệp đó đã đi đâu, tại sao hai người lại tách ra để chạy trốn. Hai năm trước đào tẩu có phải đã hẹn trước với Diệp Nhất Tam không, Diệp Nhất Tam đến nước S có phải để đợi y không. Ngu  Tiểu Văn vẫn không trả lời lấy một câu.

Mình bị bắt ở nước S, cho dù Lữ Kỳ Phong có thể biết mình là Ngu Tiểu Văn qua kết quả kiểm tra vài ngày sau, nhưng trong tay anh ta không có bằng chứng chứng minh Hách Đại Lập chính là Ngu Tiểu Văn, và Ngu Tiểu Văn chính là Hách Đại Lập. Nói một cách chuyên nghiệp, chuỗi bằng chứng của anh ta chưa hoàn chỉnh. Ngu Tiểu Văn không cần phải mở miệng. Chỉ cần cố gắng kéo dài thời gian là được.

Đã có mấy lần y cảm thấy đối phương muốn dùng thủ đoạn khác hoặc trực tiếp đánh y, nhưng cuối cùng lại không làm, dường như đang kiêng dè điều gì đó.

Hôm nay, có vẻ như sự kiên nhẫn của tên chỉ huy đặc vụ này đã đến giới hạn. Anh ta trộn lẫn dung dịch thuốc với bột thuốc, sau đó cầm lấy một ống tiêm, rút thuốc vào ống.

“Ngu Tiểu Văn. Biết Ts-4 là gì không?” Lữ Kỳ Phong đặt lọ thuốc rỗng lên bàn, ngón cái đẩy nhẹ ống tiêm, “Lúc còn làm cảnh sát chắc cậu chưa từng dùng qua đâu nhỉ? Cấp bậc của các cậu không đủ, chẳng thể tiếp cận thứ này. Cần tôi phổ cập kiến thức cho không?”

Ngu Tiểu Văn cắn chặt môi. Song vẫn không lên tiếng.

“Cậu thật sự là phạm nhân được tôi ưu ái nhất đấy. Không cần trải qua bất kỳ quy trình nào, trực tiếp dùng thuốc luôn. Loại này không rẻ đâu, mỗi lần dùng đều phải xin phê duyệt.” Lữ Kỳ Phong bước đến trước mặt y, lật cánh tay y lên.

Sau đó anh ta nhíu mày, hít hít mũi: “Một Omega cấp thấp như cậu, rốt cuộc đã quyến rũ Lữ Không Quân bằng cách nào?”

Gì cơ?

Nghe thấy cái tên quen thuộc, Ngu Tiểu Văn ngẩng đầu lên, cố gắng mở to mắt để nhìn đối phương.

Lữ Kỳ Phong quan sát y từ trên cao xuống: “Vì gương mặt này à?”

…Một Alpha cấp cao nhất tới gần khiến cơ thể Ngu Tiểu Văn càng thêm khó chịu. Y co chân lại, cả người căng cứng như một cây cung bị kéo hết mức.

Lữ Kỳ Phong nhận ra tình trạng của y, khinh bỉ cười một tiếng: “Nhìn cái bộ dạng rẻ mạt này của cậu xem, chẳng ra cái đéo gì.”

Anh ta cầm ống tiêm, chuẩn bị tiêm thuốc cho Ngu Tiểu Văn.

Cánh cửa đột nhiên bị đạp tung.

Cả hai đồng thời quay đầu nhìn về phía đó. Khi thấy người kia, Lữ Kỳ Phong bật ra một câu chửi thề. Còn Ngu Tiểu Văn thì không nhìn rõ, y cố gắng chớp mắt thật mạnh, ép hết nước mắt trong mắt ra ngoài.

… Đây là lần đầu tiên Ngu Tiểu Văn thấy anh mặc quân phục chính thức. Tại sao lại ăn mặc như vậy?

Y rất muốn nhìn rõ hơn, nhưng không thể. Trên mặt Ngu Tiểu Văn bị rọi đèn sáng chói, chỉ có thể thấy người nọ mặc quân phục đứng ở khung cửa tối đen như mực, chiếc huân chương kim loại đeo dưới cổ áo lấp lánh theo từng chuyển động mạnh mẽ.

“Lữ Kỳ Phong.” Một lúc lâu sau, bóng người đứng ở cửa mới cất giọng, “Anh đang làm gì thế?”

“… Làm việc chứ làm gì?” Lữ Kỳ Phong nói, “Còn em thì sao, chẳng phải nên ở quân bộ à? Chạy đến đây làm gì? Nghiện vi phạm kỷ luật rồi chắc?”

Bóng người ở cửa bước đến gần hơn, Ngu Tiểu Văn mới nhìn rõ một chút. Lữ Không Quân mím chặt môi, khóe mắt cũng hơi nhếch lên.

Nhẹ nhàng hít sâu một hơi, rồi mím chặt môi hơn nữa.

“Hắn đ*ng d*c đâu phải tại anh. Lúc đến đã như vậy rồi.” Lữ Kỳ Phong hừ lạnh, “Bản thân hắn vốn dĩ là loại thể chất hạ đẳng, gặp ai cũng đ*ng d*c, bác sĩ Lữ chắc phải biết rõ rồi chứ?”

Lữ Không Quân nhìn thoáng qua còng tay và xích chân của Ngu Tiểu Văn, nhưng không nhìn mặt Ngu Tiểu Văn. Anh bước đến bên bàn. Khoảng cách giữa ghế và bàn khá gần, nên anh liền nhấc chân mang giày quân đội, đạp mạnh vào bàn.

Chiếc bàn sắt phát ra âm thanh chói tai, bị đá bay ra xa.

Lữ Không Quân quay người lại, ngồi xuống, nhìn liếc qua lọ thuốc Ts-4 rỗng trên bàn, sau đó đột nhiên ném mạnh tập tài liệu trong tay xuống mặt bàn sắt.

Lữ Không Quân: “Lữ Kỳ Phong. Có bằng chứng cho thấy anh đã nhiều lần lạm dụng thuốc đối với nghi phạm, vi phạm quy định sử dụng thuốc cũng như luật nhân quyền. Tôi được ủy quyền thay mặt tổ kiểm sát đạo đức dược phẩm của Viện Sinh học để tiến hành kiểm tra, giám sát. Đây là văn bản chính thức.”

Lữ Kỳ Phong sững người.

“Đệt, con mẹ nó… Em đang giở trò văn vẻ với anh à? Định diễn tuồng đấy hả?”

Anh ta chống tay lên trán, rồi thả tay xuống, nụ cười trên mặt méo mó như đang chịu đựng đàn kiến bò lổm ngổm dưới da: “Em vẫn chưa hết bệnh à? Vẫn còn mù quáng ngu ngốc thế sao? Em còn nhớ mình đã nói gì không?”

Lữ Không Quân im lặng một lúc, cầm lấy tập hồ sơ trên bàn, mở ra, cúi đầu nhìn.

“Chỉ là nội dung công việc của tôi. Có ý kiến thì báo lên cấp trên. Đừng có gào lên với tôi.”

… Hóa ra lúc làm việc, Lữ Không Quân lại có cái kiểu công chức già đời như thế vậy.

Ngu Tiểu Văn chưa từng thấy, khẽ bật cười.

Đáng yêu ghê.

Khoảng thời gian này y gần như chưa ăn được bữa nào tử tế, không ngủ được giấc nào ngon, tinh thần luôn căng thẳng, còn phải lăn lộn ở những nơi hỗn loạn, bị bao vây bởi đủ loại pheromone mà chẳng có lấy một viên thuốc ức chế. Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy người này, tinh thần y bất giác thả lỏng, rồi không thể nào tập trung lại được nữa.

Y cảm giác ánh đèn chói lòa trước mắt dần trở nên rời rạc, như một thiên thần ánh sáng đón mình lên thiên đường, đôi cánh vỗ phành phạch.

Y không thể kiểm soát bản thân, xiềng xích dưới chân phát ra tiếng loảng xoảng. Sau đó cả hai người kia đều nhìn về phía y.

Biểu cảm trên mặt Lữ Kỳ Phong là sự khinh bỉ rõ ràng, còn Lữ Không Quân thì không thể hiểu được. Nhưng Ngu Tiểu Văn biết rõ bây giờ trông mình chắc chắn rất thảm hại, rất đáng xấu hổ. Y bấu chặt tay vào tay vịn ghế, giọng khàn đặc cất lên. Sau một thời gian dài trốn chạy, y đã rất lâu không nói chuyện, cổ họng khô khốc như rỉ sét.

“Ngài… sĩ quan mới đến, trước khi giết tôi, tôi không cần, bữa cơm cuối cùng. Cho tôi một liều, thuốc ức chế là được rồi.”

Vợ ơi anh tới đâyyyyyyyyyyyyyy
Bình Luận (0)
Comment