Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J

Chương 59

Chương 59. Phòng thẩm vấn (Bản chỉnh sửa)

“Nóng lòng muốn chết đến vậy à.” Lữ Không Quân nói.

Đầu ngón tay của Ngu Tiểu Văn lại phát ra âm thanh cào cấu khó chịu. Y lập tức dùng giọng nói mang theo ý cười để che lấp tiếng động đó: “Thưa sĩ quan… cậu muốn đích thân ra tay sao? Vậy có nghĩa là tôi vẫn có thể gặp lại cậu thêm lần nữa à?”

Đối phương không trả lời.

Lúc nãy Ngu Tiểu Văn còn gọi anh là “ngài sĩ quan mới đến”. Bởi lẽ, thực ra điểm chạm nhau giữa tên cảnh sát phản quốc Ngu Tiểu Văn và sĩ quan thuộc Viện Sinh Học Lữ Không Quân, chỉ có duy nhất lần y đến Viện Sinh Học để điều tra vụ án rất lâu trước đó. Khi ấy Ngu Tiểu Văn đã hứa với đối phương, sẽ biến mất như chưa từng xuất hiện.

Nhưng Lữ Không Quân dường như không hề cảm kích điều đó, ánh mắt nhìn y rất thẳng thắn, không chút kiêng dè.

“Haha.” Lữ Kỳ Phong ngồi xuống một chiếc ghế khác, bắt chéo chân, như đang xem kịch, quan sát phản ứng của Lữ Không Quân trước câu nói đó, “Anh thấy đề nghị đó cũng hay đấy. Hay là em tự mình ra tay đi. Em làm điều em nên làm, còn hắn chết cũng coi như đáng.”

“Đừng nói mấy lời nhảm nhí vô nghĩa như thế.” Lữ Không Quân nói, “Tôi không phải tòa án, cũng không phải đao phủ.”

“Vậy thì giao cho đao phủ là được rồi.” Lữ Kỳ Phong hời hợt giơ tay lên, “Bất kể có tìm ra Diệp Nhất Tam hay không, tội phản quốc của hắn đã được định đoạt. Quân bộ đã phải gánh oan suốt hai năm, dù chỉ là con sâu cái kiến, cũng sẽ không bỏ qua.”

Anh ta chậm rãi nói, đồng thời quan sát nét mặt của Lữ Không Quân: “Em chắc chắn đang rất mong chờ, đúng không?”

… Mong chờ sao?

Ngu Tiểu Văn nhìn người đang ngồi ở đối diện.

Lữ Không Quân đứng dậy, âm thanh cứng rắn của đôi giày quân đội vang lên, từng bước tiến lại gần.

Cậu ấy đứng ngay trước mặt mình. Ngu Tiểu Văn cố gắng tập trung tinh thần để nhìn thằng vào anh.

Đối phương cụp mi mắt, nhìn Ngu Tiểu Văn. Ánh sáng đổ bóng rõ nét như điêu khắc lên sống mũi cao thẳng của anh.

“Muốn thuốc ức chế không?” Anh hỏi.

Ngu Tiểu Văn: “Tôi đã nói rồi, thưa sĩ quan.”

“Nói lại lần nữa.”

“… Muốn. “

“Muốn tôi, hay muốn thuốc ức chế?”

Im lìm.

Ngu Tiểu Văn: “Cậu nói gì…”

“Nói là cậu muốn tôi, hay muốn thuốc ức chế.” Đối phương hơi khom người xuống, tiến lại gần hỏi thêm một lần nữa.

“Tôi…muốn…” Cơ thể đang trong kỳ đ*ng d*c như con sói đói vồ lấy lấy mùi hương quen thuộc mà xa lạ của đối phương, chỉ cần đến gần thêm một chút thôi hơi thở ấy đã khiến y cảm thấy tràn đầy và hạnh phúc.

… Lữ Không Quân cố ý! Tên Alpha cấp cao nhất đáng ghét này!

Xong đời rồi. Y thật sự sắp lên thiên đường rồi. Y vừa cười r*n r* vừa run lên, đầu ngón tay siết chặt lại, giọng nói khàn đặc khó nghe đến cực độ: “… Mau đưa tôi… thuốc ức chế! Mệnh lệnh… không, tôi…”

Y biết điều, lại mềm giọng: “Cho tôi đi. Ừm nhất định phải bắt tôi, cầu xin cậu sao?”

“Vậy, so với tôi, cậu muốn thuốc ức chế hơn à?”

Đối phương dường như hoàn toàn không để tâm đến việc Ngu Tiểu Văn trước mặt mình đã mất kiểm soát, sụp đổ và nhục nhã đến mức nào, anh vẫn chỉ như một kẻ ngoài cuộc bình tĩnh, buộc y phải tự nói ra đáp án.

“… Chứ không thì… cậu còn muốn câu trả lời gì nữa? ‘Tôi muốn cậu’? ‘Muốn l*m t*nh với cậu’ à?” Ngu Tiểu Văn nghe thấy tiếng cười bị đè nén của mình khô khốc quái dị, như thể cả phòng thẩm vấn đều cần được trừ tà.

Ánh mắt của Lữ Không Quân vẫn lạnh lùng nhìn y như vậy.

“… Con mẹ nó cái câu hỏi gì vậy chứ. Thuốc ức chế sao mà so với con người được… Vậy giờ cậu có thể X tôi không?” Ngu Tiểu Văn ra sức lắc xiềng xích, như phát điên mà cười đầy quái gở, “Giờ cậu định c** q**n ra hả cậu ấm? Ông đây con mẹ nó sắp rỉ đến mất nước rồi đây này! Con mẹ nó Lữ Không Quân… cậu thù dai thật. Cậu sắp xấu xa như anh trai cậu rồi. Cậu muốn giết tôi… tôi thì đã… đã chết rồi! Cậu biến đi, để anh trai cậu thẩm vấn rồi đem tôi đi xử bắn nhanh lên có được không?!”

Cảm xúc của y dường như chẳng hề lay động được tên đại ác nhân vĩnh viễn giống như tử thần, luôn đứng ngoài mọi chuyện kia một chút nào.

Lữ Không Quân: “Vậy là, cậu muốn tôi X cậu hơn. Vì l*m t*nh với một Alpha cấp cao như tôi, đúng là còn hiệu quả hơn thuốc ức chế, phải không?”

Ngu Tiểu Văn: “.”

Lữ Kỳ Phong: “.”

Việc Lữ Không Quân có thể thốt ra những lời như vậy khiến cả hai người đều có phần kinh ngạc.

Bên ngoài phòng thẩm vấn, các nhân viên trong phòng giám sát bất giác ngồi thẳng dậy, mọi cuộc trò chuyện và sự xao nhãng đều dừng lại, đồng loạt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn vào màn hình giám sát.

“Ôi vãi… Nhà họ Lữ ai cũng thích chơi mấy trò kiểu này à…” Có người lẩm bẩm. Rồi vội im bặt.

Lữ Không Quân: “Alpha khác cũng không tệ.”

Tiếng xiềng xích lại vang lên. Đối mặt với sự chất vấn từ trên cao đầy áp lực của một Alpha cấp cao nhất như vậy, tù nhân bị trói tứ chi càng lúc càng rối loạn cả về cảm xúc lẫn sinh lý, hơi thở dồn dập từng đợt, hai mắt tối sầm.

Ngu Tiểu Văn nghĩ, mối quan hệ giữa Ngu Tiểu Văn và Hách Đại Lập, chỉ khi mình không nói ra, thì mới được xem là một bí mật. Nếu Ngu Tiểu Văn mở miệng, cả thế giới này đều sẽ bảo à quả nhiên là vậy. Những chuyện như thế, thật ra chẳng tính là bí mật gì.

Còn tình cảm mà bản thân luôn bày ra rõ ràng trước mắt mọi người, mới chính là bí mật thật sự. Bởi dù y có dốc hết sức mà thể hiện, nó vẫn mãi mãi là một bí mật.

Ngu Tiểu Văn muốn nó là bí mật, nhưng lại muốn nói ra.

Không hề giấu giếm, mà cũng chẳng ai biết. Cả hai điều đó, nó đều làm được.

Cho nên, nó là một bí mật rất hoàn mỹ.

Y không biết bây giờ nói ra điều này có ý nghĩa gì không, nhưng y vẫn run giọng, kiên trì thực hiện cái bí mật hoàn mỹ đó: “Ha ha, người khác à… Từ ngày tôi quen cậu, tôi chỉ yêu mình cậu thôi, cục cưng à. Nhìn thấy cậu lần đầu tiên là đã thích muốn chết rồi, nên không thể nào làm với người khác được… Sĩ quan Lữ, chuyện kia thôi bỏ đi, trước khi tôi đi hãy nhìn tôi thêm vài lần nữa nhé… Hahaha giờ thì mẹ nó mau đưa thuốc ức chế cho tôi! Không thì tôi làm ma làm quỷ quay lại chơi bố cậu đấy!!”

Khoảng vài giây sau.

Lữ Không Quân giơ tay lên, dùng ngón cái lau đi giọt nước trên mặt y.

Khuôn mặt y vốn đã bị nước mắt làm cay xè bấy lâu cuối cùng cũng được xoa dịu ít nhiều. Trong cơn mê man, Ngu Tiểu Văn khẽ rướn về phía bàn tay ấm áp đó, nhưng ngón tay kia chỉ vô tình lướt nhẹ qua môi y, rồi rời đi.

Trước mắt Ngu Tiểu Văn càng thêm tối đen. Thể lực vốn chỉ gắng gượng bằng ý chí cuối cùng cũng chống đỡ không nổi, kéo theo cả ý thức rời bỏ y.

Vì bị cố định trên ghế, Ngu Tiểu Văn đang ngất dưới ánh đèn chói chang vẫn giữ thẳng lưng như một bông lúa mì giữa trưa hè, chỉ có chiếc đầu nặng trĩu rũ xuống. Tuyến thể sau gáy y hằn rõ vết tím do chính mình bóp chặt, xương cổ gầy gò nhô lên, nổi bật trong bóng tối dưới làn mồ hôi ướt đẫm.

Ánh mắt Lữ Không Quân dừng lại nơi đó một lúc, rồi quay đầu nhìn về phía Lữ Kỳ Phong.

“Tình trạng tinh thần và thể chất của nghi phạm không thích hợp để tiếp tục thẩm vấn. Tôi sẽ đưa cậu ấy đi điều trị, cho đến khi cơ thể hồi phục về mức bình thường.”

“… Bớt diễn trò đi.” Lữ Kỳ Phong im lặng xem xong một vở kịch hoang đường, khoanh tay tạo thành hình tam giác, rồi chống cằm. Biểu cảm hung ác nham hiểm giằng co với Lữ Không Quân.

“Ở chỗ anh, cái câu “Tình trạng cơ thể thích hợp để tiếp tục thẩm vấn” chỉ là lời nói vớ vẩn. Vì kể cả có thích hợp, thì rất nhanh cũng sẽ thành “không thích hợp”. Em không biết Cục tình báo là nơi thế nào à?”

“Nếu không chấp nhận ý kiến giám sát từ thanh tra, thì anh cứ đợi bị đình chức đi.” Lữ Không Quân nói, “Đến lúc đó phải bàn giao hết vụ án đang xử lý, đừng nói là Ngu Tiểu Văn, đến cả tên gián điệp anh muốn bắt nhất cũng sẽ chẳng còn liên quan gì đến anh nữa.”

Im lặng.

Lữ Kỳ Phong đột nhiên đứng bật dậy, bước đến trước mặt anh, nghiến răng nói nhỏ: “Lữ Không Quân, cái đầu lợn của em vẫn chưa tỉnh ra sao? Vì một tên phản quốc mà muốn đối đầu với anh? Em bị bệnh xong là anh đã dung túng em quá lâu rồi đúng không? Em cũng quên mất Lữ Kỳ Phong anh là người thế nào rồi à?”

Anh ta bước tới, túm lấy tóc trên đầu bông lúa kia, bắt y ngửa mặt lên trời: “Giờ anh có thể chơi chết hắn ngay trước mặt em, em tin không?”

Lữ Không Quân nhíu mày nhìn chằm chằm anh ta: “Vậy thì tôi sẽ chơi chết anh.”

Lữ Kỳ Phong: “…”

Lữ Kỳ Phong buông lời với giọng điệu trầm bổng khó tin: “Cậu hai Lữ, em đang nói chuyện với anh trai mình đấy à?”

Ánh mắt Lữ Kỳ Phong kết một tầng băng giá, lại tiến thêm một bước, giọng nói cũng lạnh lẽo mang theo vẻ độc địa đầy đe dọa: “Em nói lại lần nữa xem? Hử?”

Lữ Không Quân: “Anh dám động vào Ngu Tiểu Văn, tôi sẽ chơi chết anh. Muốn nghe lần thứ ba không?”

Lữ Kỳ Phong siết chặt nắm tay ngay trước mặt anh: “Ha ha, ồ? Hắn chết chắc rồi. Nhất định sẽ chết dưới tay anh. Nghe rõ chưa? Anh chờ em đến chơi chết anh đấy.”

Lữ Không Quân suy nghĩ chốc lát, nói: “Tắt camera giám sát đi.”

Một lát sau, Lữ Kỳ Phong ra lệnh: “Tắt camera giám sát.”

Đây là thao tác quen thuộc của chỉ huy đặc vụ cậu cả Lữ. Nhân viên công tác bên ngoài lập tức tuân lệnh, chấm đỏ trên màn hình giám sát liền biến mất.

Nhưng Lữ Không Quân lại không hề làm điều gì bạo lực như người ta tưởng. Mà là lấy điện thoại ra, thao tác vài cái, rồi đưa màn hình hướng về phía Lữ Kỳ Phong.

Trong video, người bố quen thuộc của họ đang mồ hôi đầm đìa rong ruổi trên thân thể của một gã đàn ông râu quai nón bặm trợn.

“Đệt mẹ nó!!” Lữ Kỳ Phong bị tập kích bất ngờ, nhất thời không kìm được văng tục. Anh ta lập tức lùi lại, quay đầu, chớp mắt liên tục, rồi nhìn chằm chằm vào bức tường xa xa, cố gắng xóa sạch tàn ảnh trong mắt, bảo vệ đôi mắt suýt nữa bị thiêu cháy.

“Tắt ngay đi! Em có sở thích b*nh h**n gì mà lại lưu thứ bẩn thỉu đó trong điện thoại?”

Lữ Không Quân tắt màn hình.

Lữ Kỳ Phong phản ứng rất nhanh, lập tức nhận ra chỗ không đúng: “Sao em lại có cái này… Em định làm gì?” 

Lữ Không Quân: “Tôi muốn gửi nó cho Ủy viên Quân ủy Lữ. Có lẽ ông ấy sẽ cho rằng anh không còn phù hợp để làm trong ngành nữa.”

“Liên quan mẹ gì đến anh…” Lữ Kỳ Phong thoáng sững người, rồi gằn từng chữ: “Em định vu oan cho anh?”

Lữ Không Quân: “Ý anh là sao? Tôi là bác sĩ mà, đâu có bản lĩnh để lấy được thứ này. Đây chẳng phải do anh gửi cho tôi sao? Anh trai.”

Trong lúc hôn mê, Ngu Tiểu Văn lờ mờ cảm thấy đôi tay mình được tự do, sau một tràng âm thanh loảng xoảng vang lên, đôi chân nặng nề cũng nhẹ bẫng đi. Ngay sau đó, y như đang bồng bềnh trôi nổi giữa mây trời, bị bế bổng lên, rồi được một luồng hơi thở vừa khiến người ta ngứa ngáy, vừa khiến người ta an tâm bao bọc. Y vô thức lại gần hơi thở ấy, má tì lên một vật lạnh cứng có góc cạnh bằng kim loại, rồi cuối cùng an tâm dựa vào điểm tựa đã lâu không có.

Y cố hết sức, muốn mở hé mắt ra một khe nhỏ.

Thứ trước mặt quá gần, gần đến mức gần như chiếm trọn toàn bộ tầm nhìn mơ hồ của Ngu Tiểu Văn. Trên huân chương là họa tiết hoa hồng mai màu bạc đơn giản, những cánh hoa được khoét rỗng đính đá obsidian. Phía sau bông hoa hồng mai là hai thanh kiếm vàng bắt chéo nhau hình chữ thập, phía trên điểm nối với dải băng là một chiếc ốc biển nhỏ đính kim cương. Chiếc ốc biển kim cương nằm ngay phía trên chiếc cổ áo hơi nhô lên, nhấp nháy theo từng chuyển động của chủ nhân, khiến Ngu Tiểu Văn nhớ tới chiếc huân chương bằng đồng khắc hình ốc biển mà mình từng có, ký ức ấy khiến y chỉ muốn yên tâm mà ngủ thiếp đi.

Thế là y lại nhắm mắt. Y giơ bàn tay tạm thời được tự do lên, lần mò lên trên. Y mò mẫm một lúc, nơi vải áo phẳng phiu trơn mượt xuất hiện một chiếc tay nắm. Trên tay nắm còn có ba ngôi sao mát lạnh.

Y mò mẫm một lúc đến khi bắt đầu định hái sao, cuối cùng một giọng nói quen thuộc vang lên ngăn lại: “Đừng giật.”

Lữ Không Quân bế người cho chắc lại, nói: “Tôi quay về báo cáo công việc trước, thủ tục đưa người giao cho anh sau.”

Lữ Kỳ Phong không nói gì thêm, chỉ âm u nhìn Lữ Không Quân quay người đi ra cửa.

Lữ Không Quân bế người, khom lưng vụng về mở cửa. Dĩ nhiên Lữ Kỳ Phong chẳng có ý định giúp đỡ. 

“Cậu ấy chưa từng nói tôi là con cá nheo gỗ vô vị.” Trước khi bước ra cửa, Lữ Không Quân nói, “Anh đoán sai rồi.”

“… Gì cơ?”

Lữ Kỳ Phong nghĩ một lúc mới nhận ra đối phương đang phản bác lại câu mà mình từng nói với anh.

Anh ta nhìn bóng lưng đối phương, khóe mắt liếc thấy lọ thuốc nói thật rỗng nằm trên bàn. Bỗng nhiên anh ta như hiểu ra điều gì đó. Dường như mọi lời chất vấn kỳ quặc lúc nãy cuối cùng cũng có lời giải.

“Lữ Không Quân. Cái tính hiếu thắng nhàm chán của em đúng là có hơi giống một Alpha cấp cao. Nhưng mà…”

Anh ta gọi giật Lữ Không Quân lại, hừ lạnh một tiếng, giơ lên một ống tiêm đầy dung dịch thuốc.

Lữ Không Quân quay đầu, nhìn thấy ống tiêm đó, bước chân quả nhiên khựng lại ngay lập tức.

Lữ Kỳ Phong nhìn gương mặt như đang dần tái đi của anh, bỗng nhiên nảy sinh một cảm giác hả hê vì được trả thù, khóe môi nhếch lên: “Tiểu Quân à, chúc mừng em đạt được thành tựu bị lừa đến chết. Đừng hối hận đấy nhé.”

caphaos: Xưng hô trong chương này được thay đổi theo góc nhìn của mình về cảm xúc của Ngu Tiểu Văn nha. Mình rào cuối chứ không nỡ rào trước kkkk.

Bình Luận (0)
Comment