Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J

Chương 62

Chương 62. Dừng ở đây đi (Bản chỉnh sửa)

Càng đến gần, âm thanh “radio” càng trở nên rõ ràng.

“Cậu rất tốt bụng, dịu dàng, lại đẹp trai…”

Y dừng chân trước phòng khách.

“Cậu là tốt nhất.”

Lời còn chưa dứt, ngoài cửa sổ đã lóe lên một tia chớp, vì ở rất gần, nên tiếng sấm xé toạc bầu trời cũng vang rền đến rợn người. Ánh chớp chói lóa chiếu sáng bóng người màu đen giữa phòng. Bóng người ấy tuy toàn thân đen ngòm, nhưng gương mặt lại trắng bệch như giấy; trong khung cảnh u ám ẩm ướt, người đó vừa giống như Thần Chết nắm giữ số mệnh, lại vừa như hồn ma chết đuối.

Ngu Tiểu Văn tê dại từ da đầu đến tận chân ngay lập tức. Phản xạ đầu tiên là vội vàng s* s**ng tường, tìm được công tắc thì “tách” một tiếng bật đèn lên. Bóng người đen kịt kia cũng lập tức lộ ra dưới ánh đèn.

… Là cậu ấy.

Bóng người trông đen kịt là bởi Lữ Không Quân đang mặc chiếc áo mưa chống nước màu đen tuyền. Anh ngồi trên chiếc ghế gỗ giữa phòng khách, nước mưa đã đọng thành vũng lớn dưới chân, chảy vòng qua đôi giày quân đội, rồi lan rộng ra xung quanh. Anh cứ thế ngồi đó trong áo mưa, dường như không hề cảm nhận được cái lạnh buốt hay sự khó chịu, hoặc có lẽ là hoàn toàn không quan tâm. Cổ tay anh buông thõng xuống, lộ ra hai chiếc vòng tay y tế màu trắng bên trong.

Lữ Không Quân ngẩng đầu lên, đôi mắt dưới bóng mũ áo mưa nheo lại vì ánh sáng đột ngột.

Hai người nhìn thẳng vào nhau, còn “radio” vẫn tiếp tục vang lên.

“… Cậu có WeChat của tôi, nên sẽ không bao giờ có chuyện không gặp lại nữa.” Giọng nói trầm ổn và dò xét của Lữ Không Quân vang lên từ chiếc điện thoại trong tay anh.

“Nhanh như vậy đã gặp lại rồi.” Lữ Không Quân ngoài đời thực nhìn y rồi nói.

Ngay sau đó, Ngu Tiểu Văn trong bản ghi âm lại nói ra những lời ngượng ngùng đến mức khó tin: “… Tôi. Tôi giúp cậu nhé? Dù sao, tỉnh dậy rồi cũng sẽ quên hết, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.”

Lữ Không Quân ngoài đời thực nghe đến đây, bỗng nhiên bật cười một tiếng không rõ lý do.

Còn Ngu Tiểu Văn thì hoang mang. Y biết tình huống này… vì y đã luôn âm thầm nhớ lại từng chi tiết nhỏ trong những lần chung đụng với người mình thầm yêu, đêm hôm đó đương nhiên là ký ức quan trọng nhất. Nhưng tại sao y lại không hề có ấn tượng về đoạn ghi âm này? Sao lại có thứ này?! Ai đã ghi âm?! Chẳng lẽ lúc đó Lữ Không Quân đã ghi lại rồi? Cậu ấy luôn…

Không đúng.

Trong đầu Ngu Tiểu Văn chợt lóe lên một cảnh tượng:

“Cậu không sợ tôi giữ lại bằng chứng cậu tấn công cảnh sát à.”

.

Là mình.

Rồi sau đó, Ngu Tiểu Văn cùng nạn nhân lăn lộn trên giường, lăn đến đầu óc quay cuồng, sức cùng lực kiệt; đến khi kết thúc y chỉ lo dọn dẹp “hiện trường phạm tội” mà hoàn toàn quên sạch chuyện đã từng bật ghi âm.

Sau đó, y vừa sạc chiếc điện thoại đã tự động tắt nguồn vừa ngủ… ngủ ngay trên ghế sô pha trong phòng khách. Cơ thể bệnh tật kiệt quệ, mệt đến mức ngủ say như chết, chẳng còn để ý gì nữa.

Sau khi tìm lại được mảnh ký ức đã mất, y vô cùng kinh ngạc trước bằng chứng tội lỗi này.

Lữ Không Quân trước mặt y đang đồng thời lặp lại những lời của “Ngu Tiểu Văn” trong bản ghi âm: “Tôi có thể giúp cậu, giải quyết kỳ dịch cảm.”

Dừng lại, rồi lại đồng bộ theo ghi âm nói tiếp: “Chỉ đơn thuần là giúp thôi.”

Ngu Tiểu Văn nghe vị Thần Chết quái dị này nói trùng khớp với bản ghi âm của mình, liền dựng hết cả gai ốc.

Âm thanh trong bản ghi âm im lặng một lúc, rất yên tĩnh. Ngu Tiểu Văn nhớ rằng, chỗ này đối phương hẳn là đang âm thầm từ chối mình.

Khoảng trống trong đoạn ghi âm này kéo dài vô cùng ngẫu nhiên, trong hoàn cảnh căng thẳng hiện tại lại càng trở nên dài dằng dặc. Bởi vậy, khi Ngu Tiểu Văn đang nghĩ liệu mình có nên làm gì đó, thì Lữ Không Quân ở phía đối diện đột nhiên mở miệng, vang lên cùng lúc với giọng của Ngu Tiểu Văn trong bản ghi âm: “Không phải cậu nói thuốc nói thật có thể tăng cường khả năng phục tùng à, sao mẹ nó vẫn cứng đầu thế này.”

Ghi âm và hiện thực, hai giọng nói vang lên đồng thời, không lệch một giây nào. Câu chửi kia được thốt ra hơi nhanh, là tốc độ đặc trưng của một từ đệm quen miệng mà cán bộ Ngu hay dùng, cũng chuẩn xác đến từng ly. Vậy nên, hai giọng nói vang lên cùng lúc, cũng kết thúc cùng lúc.

Cánh tay Ngu Tiểu Văn lạnh toát, hít vào một hơi, còn chưa kịp nói gì, thì Lữ Không Quân đã lại tiếp tục đồng bộ với đoạn ghi âm, nói: “Vậy nếu, là mệnh lệnh thì sao? Có muốn thử không?”

Âm thanh trong bản ghi âm lại ngừng. Sau một loạt tiếng động sột soạt, hai giọng nói lại tiếp tục khớp chính xác: “Cậu không muốn khôi phục bình thường à? Cậu xem mình giờ ngốc chưa này, hình tượng lạnh lùng sụp đổ hết rồi, trong mũi còn cắm cây hành to đùng, mình dùng thuốc rồi tự mình chịu…”

Cảnh tượng này thực sự quái lạ. Trong căn nhà âm u giữa cơn mưa lớn trên núi, Lữ Không Quân trông như một Thần Chết, lại như một cỗ máy trí tuệ nhân tạo, đồng bộ chính xác với những lời mà mình từng nói hai năm trước. Dù Ngu Tiểu Văn có to gan thế nào, lúc này cũng không kìm được mà răng va lập cập. Giọng nói của y cũng siết chặt lại, cao vút lên“Lữ…”

Đối phương dừng việc đồng bộ, nhìn y.

“Suỵt – đừng nói chuyện.”

Giọng nói của anh rất khẽ, nhưng cũng đầy áp lực.

Khuôn mặt Thần Chết trắng bệch đứng dậy, từng bước từng bước tiến đến gần Ngu Tiểu Văn, sau đó cúi đầu nhìn y.

Ngu Tiểu Văn theo phản xạ mím chặt môi.

Có rất nhiều điều Ngu Tiểu Văn muốn nói. Đặc biệt là muốn giải thích rằng lần này mình thật sự không có ý định bỏ trốn, không muốn làm liên lụy đến Lữ Không Quân. Cũng muốn hỏi tại sao Lữ Không Quân lại có đoạn ghi âm này, tại sao lại…

“Từ giờ trở đi, tôi không cho phép, không được lên tiếng. Không được nói dối.” Người trước mặt nói.

Đối diện với người đáng yêu mà y luôn yêu thương, lúc này Ngu Tiểu Văn lại sinh ra một cảm giác lạnh lẽo thấu xương. Y như chấp hành mệnh lệnh, lặng lẽ siết chặt lưng mình lại.

Dù Ngu Tiểu Văn không hổ thẹn với sự nghiệp cảnh sát hình sự của mình, nhưng với Lữ Không Quân, y thực sự đã đối xử không ra gì. Y đã lừa dối anh quá nhiều lần. Đây là sự thật.

Cơn mưa ngoài cửa sổ dường như càng lúc càng lớn, thỉnh thoảng kèm theo những tiếng tiếng sấm xa xôi, trầm đục và kéo dài.

Đoạn ghi âm vẫn tiếp tục, thậm chí đã bắt đầu đi vào phần nhạy cảm không thể diễn tả bằng lời.

Ngu Tiểu Văn như ngồi trên đống lửa, đưa tay định giật lấy chiếc điện thoại trong tay đối phương. Nhưng đối phương nhấc tay, tránh đi. 

Rồi anh cúi đầu tới gần y, nhẹ giọng lặp lại một lần nữa: “Ngu Tiểu Văn. Từ giờ trở đi, cậu phải nghe theo mệnh lệnh của tôi. Tôi không cho phép, cậu không được lên tiếng.”

Ngu Tiểu Văn muốn lùi ra sau. Nhưng cơ thể y đang bị kỳ đ*ng d*c hành hạ, hoàn toàn không dễ dàng nghe theo lý trí. Y nhấc mắt lên, đôi mắt hơi lờ đờ nhìn vào gương mặt đối phương.

“… Hửm?”

Lữ Không Quân: “Tôi đôi khi, rất dễ bị lừa sao?”

… Đó chính là câu mà Ngu Tiểu Văn vừa mới nói với Đại Cảnh Hi trên xe!

Ngu Tiểu Văn lập tức tự kiểm tra người mình, cố tìm thiết bị định vị hay máy nghe lén. Cũng quên mất ngay mệnh lệnh không được lên tiếng: “Lữ Không Quân, là cậu đã gắn nó lên tôi khi cậu làm những việc bằng tay cho tôi trên xe phải không? Tôi đã thấy lạ sao lúc đó cậu đột nhiên…”

Lữ Không Quân: “Chắc chắn là tôi làm sao? Biết đâu có một số người không đáng để cậu tin tưởng đến vậy.”

Tay Ngu Tiểu Văn khựng lại. Ánh mắt y trở nên kinh ngạc xen lẫn lo lắng.

Lữ Không Quân âm thầm quan sát biểu cảm của y.

Sau đó nói: “Cậu đã vi phạm mệnh lệnh.”

Lữ Không Quân giơ tay lên, tháo chiếc vòng tay của mình. Ngay khoảnh khắc cả hai chiếc vòng tay được tháo ra rồi cầm trên tay, Ngu Tiểu Văn lập tức cảm thấy pheromone A cấp cao nhất như thuỷ triều trào tới, nhấn chìm y.

… Khác hoàn toàn với những lần trước Lữ Không Quân từng thả cho y.

Không còn là hương vị hạnh phúc, mà giống như động cơ vượt ngưỡng kiểm soát, điên cuồng rồi quá tải, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ. Lữ Không Quân đang làm sao vậy?

Đầu óc y rối loạn, theo bản năng con mồi của một Omega, y vô thức muốn quay đầu bỏ chạy.

Nhưng người phía sau lại nói: “Không phải vừa nãy cậu còn nói, thích tôi chỉ vì pheromone của Alpha cấp cao, ngửi thấy là muốn bay lên trời sao. Bây giờ cho cậu rồi đấy. Không cần nữa à?”

“Không, không phải… Tôi nói vậy chỉ vì…” Ngu Tiểu Văn cảm thấy mình bắt đầu nói năng cũng khó khăn, mồm miệng cứng hết cả lại.

Y linh cảm rằng hôm nay, có khi mình sẽ chết ở đây.

“Cậu lại vi phạm mệnh lệnh.”

Ngu Tiểu Văn bỗng cảm thấy cổ mình bị siết lại, y đưa tay lên sờ, là một sợi dây đai, hoặc thứ gì đó như vòng cổ. Y không nhìn thấy, chỉ cảm nhận được đối phương đang khóa chốt sau gáy y. Ngay sau đó, giọng nói của Lữ Không Quân lại vang lên bên tai: “Tôi biết. Những lời cậu nói khi nãy, chỉ là vì muốn bảo vệ Diệp Nhất Tam, nên mới lấy tôi ra làm cái cớ. Thực tế, cậu căn bản không hề thích tôi. Tôi đối với cậu chỉ là một thằng Alpha ngốc nghếch, đầu óc chỉ biết công việc, rất dễ bị lừa.”

“…” Cậu đánh rắm! Ngu Tiểu Văn mím môi. Y cảm nhận được chiếc vòng cổ đang phát huy tác dụng. Dòng điện nhẹ như răng chó liên tục cắn vào sau gáy y, khiến cơ thể vốn đã rơi vào kỳ đ*ng d*c càng trở nên nhạy cảm hơn. Thật đáng sợ… Từng giác quan của y đều bị đẩy lên mức cực hạn, gần như có thể chạm vào, thậm chí nghe và nhìn thấy pheromone trong không khí hóa thành thực thể, đang vây lấy, bao phủ, giày vò y.

Y không rõ hình phạt cho lần vi phạm mệnh lệnh thứ ba sẽ là gì, liệu có nghiêm trọng hơn nữa không. Y chỉ có thể tạm thời im lặng, co người lại, nuốt nước bọt liên tục, dùng đôi mắt mơ hồ, mang theo tức giận mà nhìn thẳng Lữ Không Quân.

Cậu nói bậy!

Những tiếng va chạm quấn quýt kịch liệt trong bản ghi âm, lúc trầm lúc bổng, lúc này đã trở thành nhạc nền cho cuộc đối đầu giữa hai người, dường như chẳng còn ai để ý đến nữa. Bây giờ, trong khoảnh khắc im lặng đối đầu, tiếng th* d*c say sưa của Ngu Tiểu Văn lại vang lên: “Cục cưng, tôi… tôi thực sự rất thích cậu. Cậu hôn tôi thêm lần nữa đi…”

Ghi âm đến đây, ngừng lại.

Một lúc sau, Lữ Không Quân nói: “Những lời tỏ tình trong đoạn ghi âm này, đều là giả sao?”

“Muốn cùng “người yêu nhất” đến Giang Thành, là giả sao?”

“Biết mình sắp chết, nên mới lấy hết can đảm đến bên tôi, chỉ muốn cùng người yêu nhất trải qua quãng thời gian cuối cùng, cũng là giả sao?”

Mỗi lần dừng lại, anh đều không nhận được câu trả lời nào. Chỉ còn tiếng mưa gió và sấm sét ngoài cửa sổ lấp đầy khoảng lặng.

Ngu Tiểu Văn: “…”

Sự dao động cảm xúc quá mạnh, dường như càng khuếch đại tác động của chiếc vòng cổ lên mình. Cơ thể động vật thấp hèn đến cực điểm của y bị k*ch th*ch đến mức hoàn toàn mất kiểm soát, thậm chí ngay cả linh hồn vốn luôn kiên cường cũng không còn chống đỡ nổi. Y ngã quỵ xuống đất, toàn thân run rẩy. Đầu óc trống rỗng, không thể suy nghĩ, cũng chẳng thể phản bác hay trả lời. Chỉ có thể ngọ nguậy như một con sâu bọ, tỏa ra mùi đ*ng d*c đáng ghét.

Ngu Tiểu Văn vô vọng dùng ngón tay kéo chiếc vòng trên cổ mình.

Lữ Không Quân ngồi xổm xuống, nhìn y.

“Chiếc vòng cổ này là thiết bị hỗ trợ phục hồi cảm giác sau khi tôi thực hiện điều trị đóng kín năm giác quan ở bệnh viện. Sau điều trị, nếu không đeo nó, tôi hầu như không cảm nhận được bất cứ thứ gì. Để đảm bảo an toàn, cứ mỗi chu kỳ năm phút, vòng cổ sẽ tạm dừng tác dụng trong ba mươi giây. Trong ba mươi giây ấy cảm giác sẽ đột ngột biến mất, thật sự giống như chết đi vậy. Nhưng đau đớn nhất, chính là mỗi lần sống lại…”

Anh dừng lại tại đây, không nói tiếp.

Ngu Tiểu Văn: “…”

“Liệu pháp này tôi đã làm liên tục suốt nửa năm, vậy nên mỗi ngày đều phải đeo nó vài tiếng đồng hồ.” Lữ Không Quân chuyển chủ đề, “Bác sĩ của tôi bảo, nếu không thể kiểm soát những lợi thế tự nhiên ban cho vượt xa người thường, thì sẽ phải gánh chịu hậu quả gấp bội. Giống như một kẻ phế vật đột nhiên leo l*n đ*nh quyền lực, khi biến cố xảy ra, kết cục sẽ còn thảm hơn cả người thường.”

… Sao cậu lại mắc bệnh nặng đến thế này? Ngu Tiểu Văn trong cơn choáng váng buông lỏng tay đang kéo vòng cổ, muốn kéo ngón tay của đối phương. Sao cậu lại mắc bệnh nặng thế này?

Lữ Không Quân: “Tôi luôn cố gắng chỉ để làm một con người, cuối cùng vẫn biến thành con chó của pheromone.”

Ngu Tiểu Văn chạm vào ngón tay đối phương. Y cảm thấy nơi đầu ngón tay tiếp xúc như bị dìm vào nước lạnh, đau buốt thấu xương. Có lẽ do cảm giác bị khuếch đại, cái lạnh ấy nhanh chóng truyền thẳng vào trái tim y, đột nhiên trở nên đau đớn dữ dội. Cậu đáng ra phải bình an, cả đời phải hạnh phúc viên mãn nhất, sao lại mắc bệnh nặng thế này???

Lữ Không Quân rút ngón tay về. Một lúc sau, nói: “Tôi đã đeo nửa năm, cậu chỉ cần đeo một ngày thôi.”

“Chúng ta có thể xem như đã thanh toán sòng phẳng.” Anh nhẹ giọng nói, sau đó ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên điện thoại, rồi tiếp: “Sắp đến giờ rồi.”

Cảm giác nhạy cảm bị khuếch đại của Ngu Tiểu Văn bỗng nhiên biến mất.

Tiếng mưa, tạp âm, tất cả đều biến mất. Cơ thể mất kiểm soát không còn là gánh nặng, trước mắt chỉ là một mảng tối đen. Chỉ còn lại ý thức của y còn sống, sống trong một khoảng chân không chẳng có không khí. Khi tách rời khỏi các giác quan, nó không còn ranh giới, trở nên cực kỳ sinh động, không gian và thời gian cũng không thể ngăn cản được nó.

Y quay trở lại cái ngày mình mất người thân, trở lại ngày biết tin mình mắc bệnh, trở lại đêm mưa chịu chết tại Sakya, cũng quay về những giấc mơ hỗn độn lạ kỳ. Dòng suy nghĩ và tưởng tượng như vũ trụ vật chất đặc quánh tích tụ đến điểm kỳ dị trong đầu y, cuối cùng phát nổ, khiến y phát điên. Ba mươi giây… Lữ Không Quân đã nói với y rồi. Y âm thầm đếm số giây. Trong lúc điều trị, cách đếm thời gian này cũng là từng giây một sao? Ngu Tiểu Văn không biết. Y thật sự không biết.

Cái chết, đối với chủ thể, thực ra chẳng có gì để cảm nhận cả. Nó là sự rời đi một cách bình thản, điều đó ai ai cũng biết.

Nhưng Thần Chết có lẽ sẽ đặt nó ngay trước mặt bạn. Giống như cách hắn từng đối xử với Ngu Tiểu Văn khi y đau đớn chờ chết vào hai năm trước. Hoặc đặt nó phía sau lưng bạn, như với những người từng cận kề cái chết mà sống sót trở về. Hoặc đặt ngay bên cạnh bạn… Những điều bạn yêu nhất, áy náy nhất, xem như tín ngưỡng, một ngày nào đó chúng sẽ trở về với cát bụi và đất vàng, những thứ từng sống động trong lòng bạn, biết hoặc không biết đã cùng bạn sinh tồn, rồi sẽ bị nhổ tận gốc và xé toạc đi, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại.

Thần Chết ở quanh bạn, đó mới là điều đáng sợ của cái chết.

Nếu bạn từng đến gần “cái chết”, bạn sẽ cảm nhận rõ hơn khái niệm “sống”, từ đó càng thấm thía sâu sắc rằng: sống chính là sự chia ly không bao giờ gặp lại, và là sự tiêu vong. Nó buộc bạn phải nắm chặt lấy ý nghĩa của sự sống trong nỗi sợ hãi.

… Hoặc là, tuyệt vọng.

“Nhưng đau đớn nhất, chính là mỗi lần sống lại……”

Mỗi lần, mỗi lần, lặp đi lặp lại.

Mỗi lần “sống” lại, cậu đã nhìn thấy ai?

Khi Ngu Tiểu Văn hồi phục thần trí, y nghe thấy mình đang liên tục gào tên Lữ Không Quân, tay thì nắm chặt lấy áo đối phương không buông.

Ánh mắt Lữ Không Quân nhìn y đầy cảm xúc sâu kín và mâu thuẫn. Anh thở một hơi thật dài, rồi thỏa hiệp.

Sau đó, một bàn tay lạnh lẽo nhanh chóng chạm vào sau gáy nóng bừng của y, cảm giác bị siết trên cổ Ngu Tiểu Văn biến mất.

Giọng nói của đối phương khàn khàn bất lực: “Thôi. Nên dừng ở đây đi.”

Bàn tay lạnh lẽo vừa định rút về, y lại cứ liên tục dụi vào. Lữ Không Quân đứng dậy, y cũng đứng dậy theo. Có lẽ Lữ Không Quân thật lòng muốn kết thúc mọi chuyện ở đây. Nhưng tên tống tiền tồi tệ này lại cảm thấy không đúng. Vốn dĩ chuyện này còn chưa thật sự bắt đầu, sao lại dừng ở đây? Cơ thể y như đang bốc cháy. Một Omega thấp kém đã hỏng nát, như muốn đốt cháy cạn kiệt thứ nhiên liệu cuối cùng trong người mình, không chút do dự. Y bắt đầu c** q**n áo.

Lữ Không Quân hơi mở to mắt quan sát y một lúc, rồi giơ tay sờ lên má và trán y, giọng điệu hơi cao lên: “Cậu thấy sao rồi?”

Ngu Tiểu Văn: Cậu muốn tôi lại vi phạm mệnh lệnh à? Tôi sẽ không mắc lừa đâu. Tôi sẽ không nói gì hết.”

Sau một lúc im lặng, Lữ Không Quân bỗng chụp lấy khuôn mặt y, lớn tiếng gọi tên y: “Ngu Tiểu Văn!”

Ngu Tiểu Văn dừng động tác lại, nhìn anh.

Mắt nhìn mắt.

Ngu Tiểu Văn: “Cậu đang đùa giỡn tôi đúng không? Cậu thả pheromone ra dụ tôi, dùng công cụ k*ch th*ch tôi, rồi lại nói dừng ở đây đi. Cậu là bác sĩ, cái gì cũng biết rõ. Cậu muốn ngủ với tôi.”

Môi của đối phương mở ra rồi lại khép chặt, vẻ mặt lạnh lùng trở lại, định rút tay về.

Ngu Tiểu Văn liền nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo đó, tiếp tục ép lên khuôn mặt nóng bừng của mình.

Lữ Không Quân khựng lại, nói: “Không phải, tôi không có.”

Ngu Tiểu Văn dụi môi vào lòng bàn tay đối phương, rồi lập tức siết chặt lấy. Y lại rúc mũi vào cổ tay không phòng bị ở tay áo. Chóp mũi chạm đến mặt trong cổ tay Lữ Không Quân, nơi đó tỏa ra một mùi pheromone dịu nhẹ, khác với mùi trong không khí. Thế là y từ từ trượt mũi vào trong ống tay áo, mê muội hít lấy.

Y lầm bầm phà hơi thở nóng bỏng: “Vậy có nghĩa là cậu thích tôi.”

Ngu Tiểu Văn hỏng mất rồi, y có lẽ đã buột miệng nói ra mấy câu vớ vẩn mà lúc tỉnh táo chắc chắn sẽ lập tức dừng lại, tuyệt đối không nghĩ đến chứ đừng nói là thốt ra. Hiện giờ y không tỉnh táo, nhưng y chỉ muốn ôm người kia mà không có bất kỳ sự cản trở nào. Thì ra, bác sĩ Lữ cũng sẽ bị bệnh, cũng cần được xoa dịu.

Bác sĩ Lữ lại lần nữa trở thành nạn nhân căng cứng cơ tay, rồi định rút tay về. Nhưng đối phương yếu ớt lại bám chặt lấy anh, theo đà ngã về phía trước. Lữ Không Quân loạng choạng lùi lại, va mạnh vào chiếc bàn phía sau.

Anh dùng tay kia đỡ lấy cơ thể của Ngu Tiểu Văn.

Dù lúc này y rất gầy, nhưng do công việc thể lực kéo dài và rèn luyện, cơ ngực và cơ bụng của Ngu Tiểu Văn vẫn rắn chắc và đàn hồi hơn nhiều so với Omega bình thường. Làn da mềm mại vì đang trong kỳ đ*ng d*c nên trở nên ẩm ướt và trơn trượt, khiến động tác chống đỡ kia gần như biến thành một cái v**t v* thô bạo. Lữ Không Quân cảm nhận được nơi mình vừa chạm vào trên người Ngu Tiểu Văn run rẩy như bị điện giật, bật mạnh lên.

Anh biết, trong bản ghi âm mình đã từng chạm vào chỗ này. Nhưng trong ký ức, đây là lần đầu tiên.

Lữ Không Quân buông tay đang đỡ đối phương ra, lập tức vội vã với lấy chiếc vòng tay mình để trên bàn.

Nhưng Ngu Tiểu Văn lại ôm lấy anh.

Cái ôm của Ngu Tiểu Văn không chặt, những ngón tay nhẹ nhàng v**t v* lưng anh như để an ủi.

Sẽ ổn cả thôi, y nghĩ.

“Để tôi đeo vòng tay,” Lữ Không Quân nói.

Giọng điệu của anh gấp gáp, đè nén, đôi mắt đen như bầu trời dần bị những đám mây đen cuồn cuộn trong cơn cuồng phong nhuộm đẫm. Chỉ là Ngu Tiểu Văn bị phơi nhiễm trong bức xạ pheromone đậm đặc quá lâu, đã không còn nhận ra được điều đó nữa.

Bình Luận (0)
Comment