Chương 63. Đánh dấu (Bản mới)
“Cởi áo mưa ra đi.”
Ngu Tiểu Văn cảm thấy chiếc áo mưa của đối phương thật vướng víu. Tay y vuốt nhẹ lên lưng áo mưa, chỉ kéo xuống được một hàng giọt nước, không chắc liệu nó có thực sự truyền đạt đến Lữ Không Quân hay không. Vì vậy y luồn tay vào trong, ôm lại một lần nữa. Bộ quân phục khô ráo, vừa vặn với cơ thể, mượt mà và mát lạnh. Hai bàn tay y từ phần eo thon hẹp của đối phương khẽ vuốt dọc lên, nhẹ nhàng mơn man, như một cái ôm dần dần siết chặt thêm.
Rồi sẽ ổn thôi.
“Cậu có ý gì đây? Muốn dùng tôi để giải quyết nhu cầu sinh lý, hay lại định lừa tôi một lần nữa?” Giọng người đang bị y ôm chẳng hề có chút cảm kích.
“…”
Không có gì đáng để tủi thân cả. Nhưng Ngu Tiểu Văn lại không kiềm chế được cảm giác ấy.
Ngực áp sát đối phương nóng hầm hập, bên trong như có sóng trào cuộn chảy.
“Lữ Không Quân, tôi chưa bao giờ có ý định lừa cậu cả. Thật đấy, nếu được chọn lại, tôi thà chưa từng bước vào cuộc đời cậu, chưa từng quấy rầy cậu.”
Y nói rất chân thành.
Nhưng đối phương lại ngẩn ra một thoáng, ánh mắt bỗng chốc bị mây đen che phủ, càng thêm u ám nặng nề.
Suốt một lúc lâu không phát ra bất kỳ âm thanh hay phản ứng nào. Ngu Tiểu Văn ngẩng đầu nhìn anh, lại càng đau lòng ôm chặt hơn một chút.
“Nhưng cậu đã quấy rầy rồi.” Lữ Không Quân nói.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Ngu Tiểu Văn: “… Xin lỗi.”
“Hối hận sao?” Lữ Không Quân chậm rãi nói, “Tôi không cần thứ áy náy thừa thãi của cậu. Bởi vì cái kẻ bị một Alpha ngốc nghếch, dễ bị lừa, lại không được yêu thích, cắn chặt không buông là cậu.”
Ngu Tiểu Văn ngẩn người: “… Tôi…”
Cổ y bị giữ chặt, đẩy mạnh ra sau áp lưng vào chiếc tủ lớn. Ngay lập tức tấm lưng cảm nhận rõ sự lạnh lẽo của cánh tủ, y hốt hoảng kêu một tiếng, liền bị Lữ Không Quân dùng môi chặn lại.
“Ưm…”
Ngu Tiểu Văn cảm nhận được sự xâm nhập mạnh mẽ của môi lưỡi đối phương, cùng hàm răng nanh sắc bén, gần như mang theo mùi máu của pheromone. Một nụ hôn điên cuồng cướp đoạt mà y chưa từng nếm trải.
Y bị động như con mồi trống rỗng đầu óc mà chịu đựng nụ hôn đau đớn ấy. Y bất lực đặt tay lên vai đối phương, nhưng lại bị coi là phản kháng, cổ tay bị kẹp chặt, kéo ngược lên, rồi bị ép đối diện tủ, phát ra một tiếng va chạm nặng nề.
Y nghiêng mặt sang một bên. Trong miệng tràn đầy mùi máu. Trên tấm kính phản chiếu ra hai bóng hình mờ ảo, thân thể chồng khít, không một khe hở, một bên theo bản năng vùng vẫy, một bên theo bản năng giam cầm.
Gáy y bỗng bị cơn đau nhói sắc bén ập đến.
“!”
Vết cắn quá sâu, khiến Ngu Tiểu Văn đau đến mức tai điếc mắt mờ, rồi rất nhanh tê dại, chỉ còn lại kh*** c*m cuồn cuộn như nhấn chìm. Pheromone của Alpha cấp cao tràn ngập khắp không khí và cơ thể, đang xâm chiếm và nuốt trọn y, như chất độc chí mạng mà kẻ săn dùng để làm tê liệt con mồi.
Điều đó khiến Ngu Tiểu Văn ngay lập tức sinh ra ảo giác được cần và được yêu thương, đến mức vượt quá liều chết người. Ngu Tiểu Văn bắt đầu mất kiểm soát rồi sa vào những ảo tưởng.
Y muốn dùng cả bản thân đáp lại khao khát của đối phương, muốn từ đây vĩnh viễn trở thành một phần thân thể và linh hồn của người mình yêu.
“Lữ Không Quân, tôi… yêu cậu…đjt tôi…” Y nhấc chân lên, ngửa người tìm kiếm, quên hết tất cả mà gọi tên đối phương.
“…”
Những lời nói nồng nàn ấy, lại chẳng ngờ trở thành liều thuốc giải cho sự mất trí. Chiếc xe quá tải đang lao dốc, phanh cháy xém tóe lửa, cuối cùng trước khi đổ nát diệt vong, từ từ dừng lại.
Mọi thứ ngưng lại, tĩnh lặng. Ngu Tiểu Văn dần khôi phục ý thức, chỉ nghe thấy bên tai là nhịp thở dồn dập nặng nề.
Vài giây sau, y được buông ra. Y quay người, thấy Lữ Không Quân đã bước đến bàn, chộp lấy hai chiếc vòng tay màu trắng, nhanh chóng đeo vào cổ tay mình, chỉnh hết cỡ lên mức cao nhất.
Ngu Tiểu Văn bối rối nhìn anh.
Lữ Không Quân quay lưng về phía y, bất động siết chặt nắm tay, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay, khớp xương cũng trắng bệch.
Ngu Tiểu Văn đã mất hết lý trí, hoàn toàn điên loạn. Sống mũi cay xè, y lao đến, xoay người anh lại rồi hôn ngấu nghiến. Bị xoay đầu né tránh, y liền hôn xuống tuyến thể. Y dính chặt lấy anh như miếng bánh dẻo, dốc toàn bộ sức lực để quấn lấy từng tấc, cọ xát từng tấc, tựa như dùng cả cơ thể đi hôn khắp thân thể đối phương.
Bị một cánh tay đẩy ra, y lại nhất quyết giữ lấy bàn tay đang đeo hai chiếc vòng, ép chặt vào người mình. Đối phương bất động, thì y tự mình cử động. Y cảm nhận rõ ràng điểm nhạy cảm của mình va chạm, lướt qua, rồi lại trùng khớp với kẽ tay đối phương.
Cuối cùng, hắn nghe thấy tiếng hít thở gấp gáp, theo sau là một tiếng rên khàn dài: “…Ừm…”. Rồi Ngu Tiểu Văn bỗng chốc mất trọng lực. Cảnh vật và ánh sáng nhanh chóng đảo lộn, y bị đặt xuống chiếc bàn kia.
Chiếc áo khoác quân phục nặng nề rơi xuống cạnh mình, chạm vào mặt bàn phát ra một tiếng nặng nề.
Khóa kim loại trên thắt lưng đối phương vang lên những tiếng leng keng giòn giã.
Rồi, y nghe thấy cả hai cùng bật ra tiếng gầm gào như dã thú được thỏa mãn.
Y cảm nhận được ánh mắt cuồng dã không chút kiêng dè từ trên cao trút xuống, theo bản năng chụp lấy áo để che thân.
Áo khoác bị giật xuống, ném ra xa.
Y không biết từ lúc nào mà chiến trường đã chuyển lên giường. Đối phương thành thạo vượt xa mọi tưởng tượng… Y bị dày vò đến không còn tỉnh táo, toàn thân cũng chẳng còn sức lực. Thế nhưng y vẫn cố gắng dốc hết mình để phối hợp.
Ngu Tiểu Văn thoáng nảy ra một suy nghĩ, trong đầu bác sĩ này chắc có sẵn một bản danh mục kiến thức, mỗi một mục đều phải đánh dấu hoàn thành cho bằng được.
Hình như so với hai năm trước càng dữ dội hơn rất nhiều. Là di chứng của căn bệnh kia sao?
Ngoài trời đã gần hửng sáng, Ngu Tiểu Văn mới phát hiện con chó đang thắt nút.
Ngu Tiểu Văn: “Ra trong đi đừng rút ra.”
Lữ Không Quân: “Không được. “
Ngu Tiểu Văn: “Tôi muốn!”
Bác sĩ Lữ bình tĩnh tiến lại gần, gạt mái tóc ướt mồ hôi của y: “Bây giờ cậu không chịu nổi.”
Ngu Tiểu Văn ghét nhất là cái kiểu lúc nào cũng lý trí hơn mình của tên này. Mỗi lần mình đơn phương tình nguyện, rối bòng bong, thì tên này lại ung dung kiểm soát, thành thạo điêu luyện.
Ngu Tiểu Văn: “Không cần bác sĩ Lữ phải cẩn thận vậy đâu, tôi cũng đâu bắt cậu chịu trách nhiệm, càng không vì chuyện này mà muốn làm bạn đời của cậu…”
Y lập tức như hạt bỏng ngô nổ bung ra. Linh hồn như thể chui qua từng khe xương sọ đang tê dại mà lao ra ngoài.
Y biến thành một quả khinh khí cầu đang bốc cháy, phồng lên rồi bay vút lên trời. Y buộc phải đặt tay lên vùng bụng mà x** n*n, để giảm bớt cảm giác dị vật kinh khủng.
Y thấy mình sắp nôn đến nơi, cong lưỡi lại, khẽ thở dài.
Ngu Tiểu Văn nhịn đau gắng gượng nhoẻn miệng cười với người ấy.
“…” Lữ Không Quân không chớp mắt nhìn y.
Rồi y bị anh ôm lấy hai vai đỡ ngồi thẳng dậy, sau gáy bị răng nanh sắc nhọn cắm sâu vào.
Y có thể cảm nhận được pheromone dữ dội như sóng thần tràn vào tuyến thể và mạch máu mình. Tuyến thể không hề có phản ứng đánh dấu giống như một Omega bình thường nên có, nhưng điều đó cũng không ngăn được việc y muốn thét mà không thét nổi, toàn thân co giật rồi ngất lịm đi.
Bí mật này… cuối cùng vẫn bị phát hiện.
…
Khi Ngu Tiểu Văn tỉnh lại thì đang truyền dịch. Đầu óc y tê dại một lúc, quay sang, thấy trên bàn cạnh giường có đặt một cái bát cơm. Y cố gắng nhấc cổ lên, bên trong vẫn còn nửa bát cháo trứng rau.
Y l**m môi một cái, còn vương mùi nước cháo. Là mình đã ăn, chỉ là không nhớ đã ăn lúc nào, ăn bằng cách nào. Y bò dậy, cầm lấy bát cháo ăn tiếp, đến khi thấy tận đáy bát sáng loáng.
Vừa nhai y vừa đặt bát xuống, rồi lại cầm bình giữ nhiệt bên cạnh lên, mở ra xem, sau đó uống cạn sạch nước ấm bên trong. Lúc này mới sực nhớ lẽ ra còn một người nữa phải có mặt ở đây. Lữ Không Quân đâu rồi?
Y nhìn xuống tay mình, thấy còn đeo một chiếc vòng y tế giống hệt loại của Lữ Không Quân. Xem ra là bệnh nhân kia đã chia cho mình một chiếc.
Y chống eo, bước từng bước nhỏ, tay nắm lấy dây truyền nước đi ra khỏi phòng ngủ. Trong phòng khách vẫn sáng đèn, nhưng không có ai. Trên bàn có một mảnh giấy ghi chú và một cục giấy vo tròn. Thế là y đi đến, trước tiên mở cục giấy ra xem.
Trên đó viết: Tôi đi đến thị trấn gần đây mua chút đồ ăn và thuốc.
Ngu Tiểu Văn đã ăn xong, truyền dịch cũng đã treo lên rồi. Cho nên tờ giấy này mới bị vo tròn lại. Lúc này y mới cầm tờ giấy trải thẳng còn lại lên xem.
Trên đó viết:
Hiện tại cơ thể cậu không thích hợp để chuẩn bị có chó con, nhưng thông thường khi một Alpha cấp cao nhất tiến vào khoang sinh sản rồi thắt nút thì tỷ lệ mang thai gần như là 100%. Dù cậu có vấn đề về chu kỳ sinh sản thì cũng không thể nói là hoàn toàn không có cơ hội. Hầu hết các loại thuốc trên thị trường dù nói là không có tác dụng phụ, nhưng cũng không thể chắc chắn là thật sự không có. Rất nhiều loại thuốc trong phần hướng dẫn đều bỏ qua hoặc che giấu sự khác biệt ở từng thể chất và hiệu quả. Vì vậy tôi cần quay lại Viện Sinh học, ở đó có loại thuốc chắc chắn không có tác dụng phụ, chỉ đánh lừa và ngăn cản hạt giống chó con, nhưng không thay đổi môi trường cơ thể.
Mặt Ngu Tiểu Văn nóng bừng đến mức không đọc nổi nữa, lúng túng lẩm bẩm: “… Viết chi tiết thế này để làm gì. Có cần đến mức vậy không.”
Đoạn tiếp theo chỉ có một câu: Cậu đừng tự ý dùng thuốc.
Và đoạn sau nữa: Tôi sẽ quay lại ngay.
Ngu Tiểu Văn cầm tờ giấy, cảm thấy cả cánh tay nóng lên. Trong lòng y gần như hiện lên những suy nghĩ mà chỉ cần vén lớp sương mỏng manh kia đi là có thể thấy rõ, nhưng y lại cố đè xuống. Trực giác mách bảo y, nếu lúc này tự mình đa tình mà nhìn thấu điều gì đó, e rằng không phải là chuyện tốt.
Thế nên, y tự ép bản thân chuyển hướng suy nghĩ, bắt đầu cân nhắc chuyện cần được ưu tiên nhất hiện giờ.
Ngu Tiểu Văn bắt đầu lần theo ký ức để ráp lại mốc thời gian hiện tại. Lúc đến căn nhà nhỏ là buổi chiều gần hoàng hôn. Sau đó bị Alpha thể lực dồi dào hành suốt một đêm, lúc thắt nút thì trời cũng gần sáng. Sau đó y mơ mơ màng màng, dường như tỉnh lại mấy lần, bác sĩ Lữ rất có đức tính của một Alpha, còn giúp y tắm rửa…
Khụ khụ.
Trong ấn tượng của Ngu Tiểu Văn, lần tỉnh táo cuối cùng dường như là khi hoàng hôn đang buông xuống, ánh sáng vàng óng hắt lên bức tường… Sau đó y ngủ liền một mạch không dậy nữa, trong khoảng đó không biết bác sĩ Lữ đã làm gì, như con ruồi cứ lượn lờ bên y, còn trở người cho y mấy lần, nhưng vì quá buồn ngủ, y không phản ứng gì, đối phương làm một lúc rồi cũng rời đi.
Mà bây giờ lại là một buổi hoàng hôn nữa.
Nói cách khác, đã trôi qua hai ngày.
Hai ngày, chính là ngày đã hẹn sẽ rời đi.
Ngu Tiểu Văn nhíu mày, nhìn dòng chữ “tôi sẽ quay lại ngay” trên tờ giấy, trong đầu dần kết nối và tái hiện lại sự thật của mọi chuyện. Dần dà, tất cả những suy nghĩ mơ mộng đều tan biến. Y bắt đầu bình tĩnh lại.
Y dằn vặt, đấu tranh một lúc lâu. Sau đó ánh mắt dời lên bức tường đối diện, thở dài.
Lòng Ngu Tiểu Văn đầy tâm sự lục trong tủ chọn bộ quần áo vẫn còn vương mùi long não, mặc vào, rồi lại rời đi lần nữa. Y bước ra khỏi căn nhà nhỏ, hít một hơi thật sâu. Ánh hoàng hôn trên núi, không hiểu sao lại khiến y nhớ đến hai năm trước, cái ngày y gặp mặt lũ tội phạm ở Sakya. Ngày cuối cùng Ngu Tiểu Văn còn là một cảnh sát hình sự tổ Trọng Án đường đường chính chính.
Y đứng đó một lúc, đưa mắt nhìn về phía xa, rồi quyết định rời khỏi căn nhà men theo con đường mòn sau núi. Y vào kho phía sau lục lọi một hồi, chọn lấy một bó dây thừng cũ rách, một cái xẻng hoen gỉ, rồi mang theo đi.
Y đeo bó dây sau lưng, băng qua đoạn đường núi gập ghềnh, hướng về núi Musa mà Đại Cảnh Hi đã hẹn gặp. Núi Musa rất rộng, địa hình cũng phức tạp che khuất. Nếu không có tọa độ hoặc định vị, rất khó để hai bên gặp nhau. Y đi rất lâu, đi đến khi hoàng hôn rọi ra ánh sáng vàng cuối cùng mới dừng lại. Sau khi quan sát xung quanh, y tiếp tục tiến lên, đứng lại ở bên một vách núi cao vừa phải.
Y thò đầu nhìn xuống vực. Dưới đó là một con sông giữa thung lũng, sau mưa nước dâng rất cao, hôm nay không mưa thì tương đối êm, mặt nước loang loáng, tiếng suối róc rách.
Ngu Tiểu Văn ngồi xổm xuống, tháo bó dây thừng sau lưng ra, buộc một đầu vào gốc cây, bắt đầu siết chặt nút.
Sau lưng truyền đến tiếng sột soạt.
Ngu Tiểu Văn lại bị bắt gặp. Nhưng lần này không nằm ngoài dự liệu, y đã sớm chú ý đến kẻ theo dõi phía sau. Thế nên chỉ ngẩng đầu nhìn bóng người đang từ ánh hoàng hôn đỏ ửng tiến lại gần, cất tiếng: “Không bằng cậu đi theo tôi luôn cho rồi, hai ta còn có thể trò chuyện.”
“…” Lữ Không Quân đứng cách y không xa, nhìn y tiếp tục buộc dây, “Cậu biết từ sớm rồi.”
——————–
Tác giả có lời muốn nói: Chào mọi người! Bài viết này được sửa đổi vào ngày 24 tháng 8 năm 2025, từ chương 47 trở đi là nội dung mới. Những bạn đọc trước ngày này có thể sẽ cần xem lại diễn biến trước đó. Xin lỗi vì sự bất tiện này!