Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J

Chương 74

Chương 74. Tại sao

Ngu Tiểu Văn vốn tưởng rằng ở đây sẽ rất khó chịu, nhưng kết quả lại không phải thế. Y không cảm thấy quá vất vả, cũng không thấy thời gian trôi chậm đi vì sự mệt mỏi. Bởi trong đầu y luôn bị một vấn đề to lớn chiếm giữ.

Tại sao

Chỉ có đúng hai chữ đó. Y giống như một bệnh nhân yên lặng thất thần ngẩn ngơ trong viện tâm thần. Trong đầu y liên tục mọc lên những cây nấm sau mưa. Những cây nấm đó trông giống hệt nhau, chỉ có khác biệt rất nhỏ giữa từng cây.

Tại sao.

Tại sao…

Tại sao?

Tại sao!

Tại sao ^^

Tại sao = =

Không biết đã trôi qua bao nhiêu ngày như vậy, y bỗng nhiên được thông báo sẽ bị đưa đến Bộ An ninh Quốc gia để tiến hành hỏi cung lại.

Chuyện này kể ra cũng lạ. Trước hết, đó là hỏi cung, chứ không phải thẩm vấn. Thứ hai, theo lý mà nói thì đã giao cho tòa án tức là phải chờ mở phiên tòa công khai xét xử, tại sao lại giao cho Bộ An ninh Quốc gia để hỏi lại?

Không biết là tốt hay xấu.

Ngu Tiểu Văn như vừa bừng tỉnh, cuối cùng cũng trở lại với hoàn cảnh thực tế trước mắt. Y theo thói quen mà nảy sinh một dự cảm chẳng lành, bởi vậy trong lòng vô cùng thấp thỏm.

Ngu Tiểu Văn bị áp giải đến Cục Tình báo thuộc Bộ An ninh Quốc gia.

Y không bị đưa thẳng vào phòng thẩm vấn, mà được sắp xếp ở trong một phòng tạm giam đơn giản. Y kéo lê sợi xích loảng xoảng, tìm một góc tường rồi ngồi xuống. Chiếc ghế dài bằng sắt hàn sát tường vừa hẹp vừa vuông góc với bức tường, cực kỳ phản nhân tính, kém xa độ ổn định tuyệt vời của một góc tường tam giác tự nhiên.

Những ngày qua Ngu Tiểu Văn đã trở thành một tín đồ góc tường. Y thu mình vào đó rất tự nhiên, cho đến khi cánh cửa mở ra, nhiều đồng nghiệp từ Sở cảnh sát bước vào.

Sắc mặt ai nấy đều cực kỳ nghiêm trọng.

Y lập tức đứng dậy khỏi góc tường, vừa vui mừng vừa nghi hoặc: “Cục trưởng Lý, tổ trưởng… sao mọi người đều tới đây?”

Lần này Từ Kiệt không cướp lời, mà chính Cục trưởng Lý đi lên trước, ôm chầm lấy Ngu Tiểu Văn như một con gấu, vỗ lưng y đến mức phát ra tiếng cộng hưởng.

“A Khụ khụ! … Ơ? Cục trưởng Lý. Có chuyện gì vậy?” Y cảm thấy nghẹt thở, cố sức đẩy ra mà không đẩy nổi.

Mắt ai ai cũng đỏ, ánh mắt trang nghiêm nhìn y, hệt như đang chiêm ngưỡng di ảnh.

“Vụ án có biến à?” Ngu Tiểu Văn đoán, rồi nói tiếp, “Chẳng lẽ vụ án của tôi dính líu đến quân đội, nên phải chuyển sang cho Quân Bộ để xét xử tại tòa án quân sự?”

Trần Tử Hàn lắc đầu, há miệng, nhưng không nói thành lời.

Ngu Tiểu Văn cảm thấy khung cảnh này chẳng khác nào mình đã bị xử từ nặng đến nhanh* và bắn xong rồi. Y mù mịt, trong lòng còn dấy lên chút bực bội bất an. Ngu Tiểu Văn thoát khỏi vòng ôm gấu của Cục trưởng Lý, rồi ra vẻ thoải mái cười nhẹ: “Rốt cuộc có chuyện gì thế? Có cần tôi nằm xuống đất phối hợp với các anh không?”

Rời khỏi phòng họp của Cục Tình báo, Lữ Không Quân đi vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt rất lâu.

Anh nhìn mình qua gương. Sắc mặt khác thường, tay cũng đang run rẩy. Anh tiếp tục vặn vòng đeo tay lên cao thêm một chút.

Bộ nhớ của Diệp Nhất Tam đã được khôi phục xong. Bản cứng đang trên đường gửi về Mạn Kinh, còn nội dung thì nhanh chóng được gửi lại trước qua mạng, làm bằng chứng cho vụ án. Đó là một đoạn video, trong đó ghi lại cảnh Ngu Tiểu Văn ở xưởng nhỏ giằng co với nhóm X thuộc tổ chức buôn bán thuốc phi pháp xuyên quốc gia, cũng như cảnh y chạm trán với nhóm người của Đinh Khải.

Nội dung video rất dài, thể hiện đầy đủ Ngu Tiểu Văn đã làm thế nào để phát hiện ra tên cầm đầu X đang ngụy trang, rồi dùng kế điệu hổ ly sơn để nhắn tin cho đồng đội, rồi lại bị bắt và tra tấn, thậm chí còn có đoạn tiêm thuốc mà đến binh lính dưới quyền Đinh Khải khai lại cũng cũng không dám xem lại…

Cho đến khi y bất động, không còn dấu hiệu sự sống, mềm oặt bị người ta lôi ra khỏi phòng.

Mặc dù trước đó đã dựa vào lời khai mà tưởng tượng đi tưởng tượng lại quá trình này vô số lần, nhưng khi thật sự tận mắt nhìn thấy cảnh tượng ấy, xác nhận rằng tất cả đều thực sự đã xảy ra, thì không thể khống chế nổi cảm xúc.

Lữ Không Quân chống tay lên bồn rửa, nhìn chằm chằm vào đôi mắt mình trong gương, không biết đang nghĩ gì.

Đinh Khai cũng bước vào nhà vệ sinh. Sắc mặt gã cũng vô cùng khó coi. Nhưng so với cảm xúc cuồn cuộn, gã trông giống đang hoảng sợ và bất an hơn. Thấy Lữ Không Quân, gã khựng lại, đang nghĩ có nên xoay người rời đi thì Lữ Không Quân gọi gã lại: “Đinh Khai.”

Đinh Khai chỉ có thể đứng lại.

Lữ Không Quân bước đến, nhìn gã, nói: “Trốn làm gì.”

Đinh Khai nhịn một lúc mới nói: “Cậu muốn làm gì? Đinh Khải không có nghĩa là nhà họ Đinh. Tôi hoàn toàn không hay biết gì cả.”

“Đã bắt đầu phủi quan hệ rồi à.” Lữ Không Quân cúi đầu, dùng giấy lau khô kẽ ngón tay, “Vậy tôi muốn đào Đinh Khải ra khỏi mộ phần nhà họ Đinh, ném xuống thung lũng Sakya. Được không?”

Mặt Đinh Khai đỏ bừng, cơ mặt giật giật một hồi rồi nói: “Người chết rồi, còn cần thiết nữa sao? Tuy… tuy Đinh Khải không đồng nghĩa với nhà họ Đinh, nhưng tôi có thể thay hắn xin lỗi viên cảnh sát đó.”

Lữ Không Quân không nói gì.

Đinh Khai liếc ra ngoài, nơi đó rất yên tĩnh. Thế rồi gã lại hạ giọng: “Cậu nên biết, chuyện này không chỉ liên quan đến nhà họ Đinh. Mà nó còn dính đến danh dự quân đội, Quân bộ cũng không muốn làm lớn chuyện. Huống hồ chuyện của Đinh Khải hoàn toàn là do hắn tự gây ra, thật sự chẳng liên quan gì đến nhà họ Đinh. Nếu viên cảnh sát kia cần bồi thường, chúng ta có thể thương lượng.”

“Chuyện bồi thường để tòa án xử lý, tôi không có thời gian.” Lữ Không Quân nói, “Ngoài ra, phải là Lữ Kỳ Phong thay mặt Bộ An ninh Quốc gia xin lỗi, chứ cậu không có tư cách. Tiếp theo nhà họ Đinh sẽ bị điều tra, cậu chỉ là một nghi phạm chờ xử lý.”

Nhìn thấy nắm tay đối phương siết chặt dưới ống tay áo, Lữ Không Quân nói: “Ở đây không có camera giám sát.”

Đinh Khai nhìn tên điên nhà họ Lữ. So với khiêu khích trên mặt đối phương, thì lại giống mong chờ hơn.

Gã mím chặt môi, hồi lâu mới cắn răng, cúi đầu nói nhỏ: “Thượng tá Lữ. Thật lòng hy vọng cậu có thể cân nhắc đề nghị của tôi. Như vậy thì cả nhà họ Lữ và nhà họ Đinh cũng đều…”

“Không cân nhắc.” Lữ Không Quân nói.

Sau buổi lễ tưởng niệm trang nghiêm, mọi người đã nói cho Ngu Tiểu Văn biết nguyên do. Thì ra là chuyên gia của một công ty công nghệ thông tin ở nước C đã khôi phục thành công dữ liệu. Các đồng nghiệp ở Sở cảnh sát của Ngu Tiểu Văn được thông báo đến Cục Tình báo, cùng nhau xem chứng cứ này, đồng thời cũng được hỏi sơ lược về quá khứ của Ngu Tiểu Văn.

Mọi người kể cho Ngu Tiểu Văn nghe nội dung trong video là gì. Chẳng bao lâu, bầu không khí trong phòng tạm giam đã trở nên rộn ràng hẳn lên.

Cục trưởng Lý và Tổ trưởng Trần ngồi trên ghế, còn Từ Kiệt, Lão Vương và các đội viên nguyên tiểu đội Ba thì ngồi thành một hàng trên băng ghế sắt, giống hệt mấy tên lưu manh bị họ bắt về sở trước kia.

Sĩ quan của Cục Tình báo Lục Nhân Giả còn mang đến một túi hạt dưa và cái thùng rác, rồi bảo binh sĩ rót nước cho mọi người. Ban đầu ai nấy đều nghi ngờ, tưởng người của Cục Tình báo bày bẫy muốn làm họ mất mặt như đám thiếu văn hóa, nhưng Ngu Tiểu Văn ấp úng nói, đây là bạn của Thượng tá Lữ.

Lục Nhân Giả dựa vào cửa, mỉm cười gật đầu xác nhận. Vẫy tay chào xong thì đi luôn.

Mọi người thả lỏng, bắt đầu bốc hạt dưa, vừa nói vừa cắn.

Lão Vương cảm khái: “Đội trưởng Ngu, cậu mới thật sự là anh hùng. Đừng nói là chúng tôi, ngay cả ở phòng họp, binh lính tại hiện trường lúc xem video cũng không kìm nổi.”

Ông nức nở nói: “Đội trưởng Ngu, hai năm trước sau khi cậu rơi xuống vực, ngày nào trong lòng tôi cũng như đè một tảng đá. Cậu đi thay tôi, vậy thì tôi làm sao cưới vợ được? Đến giờ hôn sự của tôi vẫn chưa thành. Hôm nay tôi mới có thể buông xuống. Tôi lại có thể đi xem mắt được rồi.”

Ngu Tiểu Văn bật cười: “Cái gì? Ông già độc thân nhà anh đến giờ vẫn chưa lấy vợ à? Đúng là mẹ nó lãng phí tình cảm. Sớm biết vậy tôi đã chẳng đi thay anh rồi.”

“Nói đến kết hôn,” Ngu Tiểu Văn nhìn sang Cục trưởng Lý, “Cháu còn nợ ngài mười bảy vạn tám đó. Đợi cháu ra ngoài rồi sẽ đi làm kiếm tiền trả ngài.”

Lão Vương: “Cậu này, nếu còn làm cảnh sát thì để dành được mười bảy vạn tám đâu dễ, để tôi góp cho cậu chút! Tôi độc thân nhiều năm, chẳng có gì hay ho, chỉ là có chút tiền tiết kiệm thôi.”

Từ Kiệt: “Em cũng độc thân! Em có tiền mà chẳng biết tiêu vào đâu.”

Cục trưởng Lý xua tay: “Trả cái gì mà trả, người về là tốt rồi.”

Ngu Tiểu Văn im lặng một lúc: “… Cháu còn có thể làm cảnh sát nữa không?”

Tổ trưởng Trần nhìn sang Cục trưởng Lý, rồi quay lại nói với Ngu Tiểu Văn: “Bây giờ bên Quân bộ đang họp, cũng chưa rõ tình hình thế nào. Sau này cũng chưa chắc có thể phục chức.”

Cục trưởng Lý: “Phải đợi thông báo xử lý. Xem tình hình hiện giờ, có lẽ sẽ có một số tội danh được rút truy tố, còn những gì đã khởi tố thì phải chờ phán quyết. Chỉ cần kết quả tốt, thả Tiểu Văn ra trước, những việc khác đều là chuyện nhỏ.”

Từ Kiệt phấn khởi: “Vậy sau này em còn có thể chung tổ với sư phụ không?”

Trần Tử Hàn: “Cậu cứ phải dính chết lấy một người à?”

Mọi người trò chuyện rôm rả, nhưng suy nghĩ của Ngu Tiểu Văn lại trôi dạt đi nơi khác.

Ý của Cục trưởng Lý là, nếu mình được tuyên vô tội, hẳn là vẫn có thể quay lại làm cảnh sát.

Vậy thì, chỉ cần mua lại một chiếc vòng tay giống như trước, vẫn có thể kết nối với cái tên “Cán bộ Tiểu Ngu”.

Chẳng bao lâu, Lục Nhân Giả xuất hiện ở cửa: “Người tôi phải mang đi.”

Ngu Tiểu Văn lập tức đứng dậy, bước ra phía cửa. Xiềng xích lại vang lên leng keng.

Với tư cách là cán bộ Ngu Tiểu Văn không tống tiền.

Còn có thể cùng nhau ăn cua dưới mưa nữa hay không đây.

Một thời gian sau, Ngu Tiểu Văn nhận được thông báo: tội danh giết người và phản quốc sẽ được rút truy tố, nhưng tội cảnh sát tắc trách sẽ sớm bị khởi tố và đưa ra xét xử.

Lại vài ngày trôi qua, Ngu Tiểu Văn nghe người bạn làm quản giáo trong trại giam nói có một luật sư hẹn gặp y vào buổi chiều. Người bạn ấy bảo, luật sư này là ngôi sao hàng đầu của hãng luật Hồng Quyển ở Mạn Kinh, không phải bỏ tiền là mời được, chắc chắn là cậu hai Lữ đã ra mặt tìm giúp y. Thế này thì Ngu Tiểu Văn yên tâm rồi.

Y lại thấy hơi ngại ngùng.

Trong ấn tượng của y, những luật sư hàng đầu kia không thật sự bảo vệ quyền lợi của kẻ yếu, mà là giúp kẻ có quyền thế tìm kẽ hở luật pháp để thoát tội. Trước kia ở Sở cảnh sát, mọi người vào sinh ra tử, cực khổ mới đưa được một ông trùm m* t** ra tòa, kết quả là gã kia thuê được một luật sư hình sự cứng tay, loại người như thế mà cuối cùng cũng chỉ bị tuyên tử hình hoãn thi hành, đến phiên phúc thẩm thì giảm còn chung thân, chắc chục năm nữa là lại ra ngoài. Từ đó Ngu Tiểu Văn đối với bọn họ vừa kính vừa xa lánh.

Y chẳng hề muốn có một luật sư danh tiếng nào cả. Nếu bản thân mình vô tội, tại sao lại cần những kẻ chuyên đảo lộn trắng đen, làm như mình cũng chẳng thật sự trong sạch, mà lại giống hệt bọn quyền quý và gian hùng chuyên lợi dụng kẽ hở để thoát tội.

Chiều hôm đó, trong phòng gặp mặt Ngu Tiểu Văn đã gặp vị luật sư nổi danh này. Cô là một Alpha nữ mạnh mẽ, dứt khoát. 

Alpha tự giới thiệu: “Tôi họ Hạ, anh cứ gọi tôi là Luật sư Hạ là được.”

Luật sư Hạ đặt chiếc túi xách lên bàn, mở ra: “Bình thường tôi quen nói chuyện khá thận trọng với thân chủ, nhưng với vụ án này thì tôi có thể khẳng định chắc chắn, chỉ cần ra tòa, xuất trình chuỗi chứng cứ, thì vụ án của anh không có vấn đề lớn. Bây giờ, tôi cần xác nhận với anh một số việc đơn giản, xin anh ký ủy nhiệm thư và vài văn bản khác.”

Luật sư Hạ nhìn sang thân chủ của mình, nhưng Ngu Tiểu Văn lại có vẻ hơi do dự.

Một lúc sau, y nói: “Nếu chứng cứ đã đầy đủ, vậy thì tôi dùng luật sư trợ giúp pháp lý cũng được mà? Chỉ cần mang sự thật ra tòa, để thẩm phán xét xử là được rồi. Không cần phải mời luật sư cao cấp thế này. Tôi không có… nhiều tiền.”

Luật sư Hạ quan sát vẻ mặt gượng gạo che giấu sự kháng cự của y, bảo: “Tôi là người quen thuộc nhất với vụ án của anh. Vì suốt hai năm nay, ngài Lữ vẫn luôn cung cấp cho tôi đủ loại chứng cứ, chỉ chờ đến ngày lật lại bản án cho anh. Cuối cùng cũng đến hôm nay, nhất định phải tính toán thật chắc chắn, đổi luật sư vào phút chót thì thế nào cũng không phải lựa chọn khôn ngoan.”

Ánh mắt Ngu Tiểu Văn lộ vẻ ngoài ý muốn: “Lữ Không Quân… hai năm trước đã tìm cô giúp tôi…”

“Đúng vậy.” Luật sư Hạ gật đầu, “Cho nên chuyện tiền nong anh đừng lo.”

Cô hơi nghiêng người về phía trước, chân thành nói với Ngu Tiểu Văn: “Thật ra cái gọi là chứng cứ thép cũng không phải hoàn toàn không có kẽ hở, quá trình tranh tụng tại tòa luôn tràn ngập biến số. Anh không biết nhà họ Đinh có vì lợi ích mà giở thủ đoạn gì không, đúng chứ? Nếu luật sư của anh không có sự chuẩn bị chu toàn và khả năng ứng biến tại chỗ, cục diện phiên tòa rất có thể sẽ xoay chuyển trong chớp mắt, dẫn đến kết quả bất lợi.”

Ngu Tiểu Văn hiểu điều này, y cũng từng xem vài phiên xử, những vụ án chứng cứ rành rành, vậy mà chỉ vì luật sư phía bị cáo nêu ra mấy điểm then chốt mà kiểm sát viên không ứng đối kịp, tình thế lập tức đảo ngược, tội phạm tội lại chiếm ưu thế, ảnh hưởng đến kết quả phán quyết.

Y mím môi dưới. Nghĩ đến đó, trong lòng vẫn thấy khó chịu. Nhưng y buộc phải thừa nhận lời đối phương rất có lý, với nhân cách của Đinh Khải và gia đình hắn ta, vì danh dự gia tộc mà làm ra chuyện gì cũng chẳng có gì lạ.

Luật sư Hạ: “Ngài Lữ dặn rằng, nếu anh rất muốn đổi luật sư thì cũng được, tùy anh quyết định. Nhưng tôi khuyên anh đừng đổi. Ra tòa rồi, bất kể chứng cứ, đối thủ, thẩm phán, bồi thẩm đoàn, tất cả đều có thể thay đổi, chỉ có luật sư của anh mới tuyệt đối đứng về phía anh. Vụ án của anh đặc biệt, lại liên quan đến một gia tộc có thế lực, tốt nhất đừng giao cho người không rõ gốc gác.”

Ngu Tiểu Văn nghĩ ngợi một lúc, đôi tay đặt dưới gầm bàn phát ra chút âm thanh loạt soạt, rồi nói: “Tôi hiểu rồi. Hai năm qua mọi người đã làm nhiều như vậy, luôn cố gắng hết sức vì tôi, vậy mà tôi còn nói ra mấy điều này. Thật ngại quá.”

Luật sư Hạ lập tức đáp: “Tôi hiểu lập trường nghề nghiệp và thói quen của anh. Nhưng thật ra trong hệ thống tư pháp, mỗi người chỉ làm đúng chức trách, không có phân biệt về nhân tính. Nếu không có kẻ phản bội trong đội cảnh sát, đồng nghiệp nằm vùng chống m* t** của anh cũng sẽ không chết. Vì danh tiếng hay lợi ích mà đưa người tốt vào ngục oan, những kiểm sát viên kiểu đó cũng chẳng phải ít, đúng không? Và những luật sư có năng lực giúp người vô tội lật lại bản án cũng có rất nhiều.”

Một lúc sau, Ngu Tiểu Văn nói: “Ừm, đúng là như vậy.”

Luật sư Hạ thầm thở phào, bởi vì khi cậu Hai Lữ nói “nếu cậu ấy muốn đổi luật sư thì cứ để cậu ấy đổi” thì sắc mặt thật sự chẳng mấy dễ coi.

Cô đẩy tập tài liệu và một cây bút về phía Ngu Tiểu Văn: “Anh yên tâm, tôi luôn chỉ dùng những chứng cứ có lợi để tối đa hóa lợi ích cho thân chủ của mình, tuyệt đối sẽ không làm cái trò chỉ hươu bảo ngựa*, bôi nhọ nghề luật sư. Anh có thể tin vào đạo đức nghề nghiệp của tôi.”

*“Chỉ hươu bảo ngựa” là một câu thành ngữ của Trung Quốc, ý là chỉ vào con hươu nhưng lại gọi nó là con ngựa. Thành ngữ này ví von việc đổi trắng thay đen, lẫn lộn phải trái. Câu thành ngữ này bắt nguồn từ một điển cố xảy ra vào thời nhà Tần khoảng hơn hai ngàn năm trước.

Ngu Tiểu Văn ngẩng đầu lên, nói: “Xin lỗi, là tôi cứ cố chấp quá. Tôi sẽ phối hợp thật tốt. Cảm ơn cô, Luật sư Hạ. Tôi đã cảm nhận được cô là một luật sư rất giỏi rồi.”

Ngu Tiểu Văn ký tên xong thì được quản giáo đưa rời khỏi phòng gặp mặt.

Đến cửa, vai y cứng lại đứng yên một lúc, rồi quay đầu nói: “Luật sư Hạ, Lữ Không Quân đang ở bên ngoài, không vào trong đúng không?”

Luật sư Hạ hơi sững người, không ngờ y đoán được điều này, một lúc sau cô mới trả lời: “Đúng vậy. Anh có điều gì cần tôi nhắn lại cho ngài ấy không?”

Ngu Tiểu Văn: “Ồ… Không có gì, chỉ là… chỉ là muốn nói lời cảm ơn. Nhưng cậu ấy bảo nghe nhiều rồi, không muốn nghe nữa. Thế thì thôi, khỏi nhắn.”

Thân chủ của cô nói xong, lúng túng bước ra khỏi phòng.

Luật sư Hạ đi ra từ cánh cửa phía bên kia của phòng gặp.

Cậu Hai Lữ đang lặng lẽ dựa vào tường ngoài hành lang, ánh mắt đặt lên người cô ngay lúc cô bước ra, như thể đã chờ cánh cửa kia mở ra từ lâu.

Anh hỏi: “Sao rồi?”

Luật sư Hạ làm dấu tay ok: “Anh ấy đã chấp nhận.”

Lữ Không Quân nhẹ nhàng thở ra một hơi, cơ thể rời khỏi bức tường, đứng thẳng dậy.

“Đi thôi.”

Ghi chú:

“Từ nặng đên nhanh” là một phương châm tư pháp hình sự được Trung Quốc thiết lập trong một giai đoạn lịch sử nhất định nhằm duy trì trật tự trị an xã hội. Cốt lõi của phương châm này là thông qua việc trừng trị nghiêm khắc, theo pháp luật, đối với những tội phạm gây nguy hại nghiêm trọng đến trật tự xã hội để đạt hiệu quả răn đe. Phương châm này có thể truy nguyên sớm nhất từ năm 1981 do Bành Chân đề xuất, và đến năm 1983 được Ủy ban Thường vụ Đại hội Đại biểu Nhân dân Toàn quốc quyết định trở thành nguyên tắc chỉ đạo ở cấp độ pháp luật.

Nội hàm của nó bao gồm:

“Theo pháp luật mà xử nặng”: tức trong khung hình phạt cho phép của pháp luật, áp dụng mức trừng phạt nghiêm khắc hơn.“Theo pháp luật mà xử nhanh”: tức trong thời hạn xét xử luật định, đẩy nhanh tiến độ giải quyết vụ án.
Bình Luận (0)
Comment