Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J

Chương 75

Chương 75. Phiên tòa

Rất nhanh, ngày mở phiên tòa cũng đã đến. Người bạn quản giáo của Ngu Tiểu Văn chuẩn bị cho y một bộ quần áo mới, bảo y mặc bên trong áo tù. Anh ta nói: “Nếu cậu được tuyên vô tội thả ngay tại tòa, chẳng lẽ lại mặc đồ tù ra ngoài sao?”

Người bạn vừa nói vừa giũ bộ quần áo.

Ngu Tiểu Văn xúc động đến sống mũi cay cay, nói: “Cảm ơn nhé. Đến lúc đó tôi chỉ cần cởi cái này ra, tặc! Chẳng khác gì Siêu Nhân biến hình luôn!”

Người bạn quản giáo gật gù: “Ha ha, đúng thế!”

Ngu Tiểu Văn sờ vào quần áo: “Bao nhiêu tiền thế? Nhìn chất vải cũng tốt đấy.”

“Rẻ lắm, mua ở chợ bán sỉ thôi. Cậu đừng khách sáo nữa.” Người bạn đẩy y một cái, “Đi tắm rửa rồi hãy mặc.”

“Được, được. Tôi đi ngay.” Ngu Tiểu Văn nhặt cái chậu dưới đất, quay người bước vào phòng tắm đơn sơ.

Người bạn dựa vào cửa, hai tay bấm điện thoại, gửi tin vào nhóm ‘Quan sát cuộc sống Đội trưởng Ngu trong trại giam’: “Xong rồi.” [ok]

Từ Kiệt: [Hê ha]

Hôm nay còn sống chứ: [Vỗ tay] [Vỗ tay] [Vỗ tay]

Lão Vương: Vất vả rồi, vất vả rồi.

Trần Tử Hàn: [Chắp tay]

Ánh sáng của Tổ trọng án: [Hoa hồng]

Cục tọa: Thay đồ xong thì chụp tấm ảnh gửi đây nào.

Chiều hôm đó, tại Tòa án Nhân dân khu S thành phố Mạn Kinh, phiên tòa sơ thẩm vụ án của Ngu Tiểu Văn diễn ra.

Ngu Tiểu Văn ngồi ở ghế bị cáo, thấy đồng nghiệp từ Sở cảnh sát đều đến, còn giơ tay chào y. Lữ Không Quân cũng có mặt, ngồi cùng vài người của Cục Tình báo và Trung tá Giả, ánh mắt dõi theo y.

Ngay cả Đại Lam Sơn cũng đến, bởi anh vợ của hắn Đại Cảnh Hi sẽ phải ra tòa với tư cách nhân chứng.

Sau khi hai bên đưa ra lời trình bày, kiểm sát viên bắt đầu đặt câu hỏi cho bị cáo Ngu Tiểu Văn.

Kiểm sát viên: “Trong lời khai của bị cáo thể hiện rằng, bị cáo rời khỏi nước S khi vụ buôn lậu thuốc xuyên quốc gia vẫn còn nghi vấn chưa kết thúc.”

Ngu Tiểu Văn: “Phải.”

Kiểm sát viên: “Bị cáo có biết đồng nghiệp của bị cáo đều cho rằng bị cáo đã tử vong, và đã bỏ ra rất nhiều thời gian, nhân lực, vật lực để tìm kiếm bị cáo không?”

Ngu Tiểu Văn im lặng một lát, rồi trả lời: “Có biết.”

Trong phòng xử vang lên những tiếng xì xào.

Kiểm sát viên: “Sau khi bị cáo sống sót, bị cáo lại lấy danh tính khác để sống ẩn dật ở nước ngoài suốt hai năm. Xin hỏi bị cáo, tại sao bị cáo phải đổi tên đổi họ?”

Ngu Tiểu Văn: “Bởi vì với thân phận nhạy cảm là một nhân viên chấp pháp của nước S, tuyệt đối không thể nhận được điều trị thử nghiệm y học tại nước M.”

Kiểm sát viên: “Vậy tức là bị cáo cũng biết, với thân phận là một nhân viên chấp pháp nước S, hành động của bị cáo là không được phép, là sự phản bội với Tổ quốc và thân phận của mình. Có đúng không?”

Ngu Tiểu Văn: “… Tôi chỉ là muốn sống tiếp.”

Kiểm sát viên: “Muốn sống tiếp, vượt lên trên nghĩa vụ và trách nhiệm của bị cáo với tư cách một cảnh sát nước S sao?”

Ngu Tiểu Văn: “Tất nhiên là không! Nhưng khi đó tôi đã không còn lựa chọn nào khác…”

Kiểm sát viên cắt ngang lời y: “Khát vọng sinh tồn là bản năng tự nhiên của con người, tôi có thể hiểu hành vi của bị cáo. Nhưng không phải là bị cáo không có lựa chọn. Trong lời khai bị cáo rõ ràng từng đề cập, người đưa bị cáo rời khỏi nước S đã cho bị cáo một cơ hội lựa chọn, chỉ là khi trách nhiệm và tính mạng xung đột, bị cáo đã chọn thứ mà bị cáo cho là quan trọng hơn.”

Ngu Tiểu Văn không nói gì.

Kiểm sát viên: “Trong lời tuyên thệ khi nhận chức, có một câu ‘An toàn tính mạng và tài sản của nhân dân cao hơn bản thân, trách nhiệm của cảnh sát hình sự cao hơn tất cả.’ Bị cáo có còn nhớ không?”

Ngu Tiểu Văn: “Nhớ.”

Kiểm sát viên: “Thế nhưng với tư cách là một nhân viên chấp pháp, bị cáo lại bỏ mặc những sự thật có thể dẫn đến nghi vấn trong vụ án, cũng như toàn bộ nhân lực, vật lực  mà quốc gia đã bỏ ra, tự ý rời khỏi vị trí và đất nước của mình trong lúc thực hiện nhiệm vụ. Bị cáo đã đặt lợi ích bản thân lên trên trách nhiệm rồi.”

“…” Ngu Tiểu Văn hít sâu một hơi, rồi nói: “Không phải như vậy.”

Luật sư Hạ: “Phản đối. Kiểm sát viên đang chủ quan suy đoán tư tưởng của thân chủ tôi, đồng thời tự ý định tội.”

Kiểm sát viên lập tức nói: “Xin lỗi, tôi thu hồi lời vừa rồi.”

Kiểm sát viên hỏi tiếp: “Vậy thì, tôi đổi cách hỏi khác. Trong quá trình làm nhiệm vụ, khi đưa ra một số quyết định, bị cáo có từng nhớ đến câu nói này không – hay nói cách khác, có nhớ đến trách nhiệm của mình không? Tất cả những gì bị cáo làm, liệu có hoàn toàn lấy trách nhiệm mà quốc gia giao phó làm chuẩn mực hành động hay không? Xin hãy nhìn vào quốc huy và trả lời trung thực.”

Ngu Tiểu Văn liếc nhìn quốc huy ngay chính giữa phòng xử, mím môi một lúc, rồi trả lời: “Không.”

Trong phòng xử vang lên những tiếng bàn tán.

Ngu Tiểu Văn: “Trong lúc thi hành nhiệm vụ, trong đầu tôi chỉ có một điều: bằng mọi giá phải hoàn thành mục tiêu của mình, phân rõ ai là kẻ địch, tìm được mục tiêu của tôi. Nếu tôi phải chết, thì trước khi chết tôi có thể làm được gì. Có lẽ giống như một thợ săn đang săn mồi, hoặc một con thú không còn đường lui. Tôi không nghĩ ra những điều cao cả ấy. Chỉ có thắng thua.”

Tiếng bàn tán càng lúc càng lớn.

Kiểm sát viên bật cười: “Vị cựu cán bộ này. Xưa nay bị cáo vẫn luôn thi hành nhiệm vụ theo cách đó sao?”

Ngu Tiểu Văn liếc nhìn luật sư Hạ, thấy vẻ mặt cô rất nghiêm nghị. Vì vậy y không trả lời câu hỏi này.

Kiểm sát viên không truy ép đến cùng, mà lùi một bước: “Vậy nên việc bị cáo rời đi cũng xuât phát từ bản năng, chứ không phải vì niềm tin. Điều này phù hợp với suy đoán vừa rồi của tôi về hành vi của bị cáo, đúng không?”

Ngu Tiểu Văn giải thích: “Tôi đã làm hết sưc, ở lại cũng không thay đổi được gì. Nếu… nếu tình hình vụ án thực sự cần tôi ở lại, thì cho dù mất mạng, tôi cũng tuyệt đối sẽ không rời đi.”

Kiểm sát viên: “Nếu? Nhưng sự thật là bị cáo đã bỏ đi. Đó mới là sự thật.”

Ngu Tiểu Văn lại rơi vào im lặng.

Kiểm sát viên: “Tôi hỏi xong rồi.”

Luật sư bào chữa tiếp tục đặt câu hỏi cho Ngu Tiểu Văn.

Luật sư Hạ: “Nếu khi đó anh chọn ở lại trong nước thay vì đi chữa trị, thì có ảnh hưởng gì đến vụ án không?”

Ngu Tiểu Văn: “Chắc là… không có ảnh hưởng gì. Ngoài trừ với chính bản thân tôi.”

Dáng vẻ do dự ấy lọt hết vào mắt luật sư Hạ, cô lập tức dùng ánh mắt kiên định ra hiệu cho y, rồi truy hỏi: “Xin hãy nói rõ.”

Ngu Tiểu Văn cụp mắt xuống: “… Vì người cứu tôi đã nói rất rõ ràng rằng anh ta tuyệt đối sẽ không cung cấp chứng cứ để tôi chỉ đích danh Đinh Khải. Tôi không thể giải thích được nguyên nhân Đinh Khải xuất hiện ở đó và chết đi, nên chắc chắn sẽ bị điều tra. Trước khi tôi kịp chứng minh sự trong sạch của mình, thì đã chết bệnh trong tù. Rồi vụ việc sẽ rơi vào im lặng.”

“Phản đối.” Kiểm sát viên lên tiếng, “Luật sư đang dẫn dắt bị cáo đưa ra suy đoán mang tính thiên vị và có lợi cho bản thân, không dựa trên sự thật.”

Thẩm phán: “Phản đối có hiệu lực.”

Có người khẽ xì xào bàn tán.

Luật sư Hạ: “Vậy tại sao người đã cứu anh, bây giờ lại thay đổi ý định, giao chứng cứ hiện trường cho anh?”

Ngu Tiểu Văn: “Anh ta bí mật giúp tôi che giấu thân phận để được tiếp nhận điều trị thí nghiệm, chuyện này vốn đã vi phạm nguyên tắc hành động của bọn họ. Nên khi thân phận của tôi bị bại lộ, ân nhân cứu mạng tôi cũng bị chủ nhân của anh ta truy sát và trừ khử. Sự việc đã tới nước này, anh ta cảm thấy không cần giấu giếm nữa, bởi vậy mới giao chứng cứ lại cho tôi.”

Luật sư Hạ: “Vậy nghĩa là, trước khi đồng nghiệp ở Sở cảnh sát thông báo về nội dung chứng cứ then chốt này, suốt hai năm qua, anh hoàn toàn không hề biết có sự tồn tại của nó.”

Ngu Tiểu Văn: “Đúng. Tôi hoàn toàn không biết.”

Nghỉ xử án.

Trong phòng nghỉ, luật sư Hạ gặp mặt Ngu Tiểu Văn. Ngu Tiểu Văn vô cùng ủ rũ: “Xin lỗi luật sư Hạ, tôi thể hiện không được tốt lắm. Tôi cảm thấy mình không thể phản bác được những chất vấn của kiểm sát viên.”

“Vì trong thâm tâm anh thật sự nghĩ rằng mình đã thất trách.” Luật sư Hạ nói, “Anh phải thay đổi thái độ ấy đi. Nếu ngay chính anh còn mang mặc cảm tội lỗi, thì làm sao thuyết phục được mọi người? Ngu Tiểu Văn, anh là một cảnh sát xuất sắc, không ai được phép bôi nhọ anh như thế. Anh vốn dĩ không nên bị đặt vào vị trí đó. Anh đang giành lại công lý và lẽ phải vốn thuộc về mình. Hiểu không?”

Ngu Tiểu Văn chà xát hai tay, thở dài: “Xin lỗi… tôi hiểu rồi.”

“Anh đừng lo, chúng ta vẫn còn rất nhiều chứng cứ thực tế và nhân chứng có sức nặng.” Luật sư Hạ nói, “Nếu vụ án cần lên phúc thẩm, tôi sẽ bàn kỹ với anh hơn về mặt này. Trước mắt anh cứ thả lỏng tâm lý, đừng lại ngồi trên ghế bị cáo với cái dáng vẻ ‘tôi có tội’ nữa.”

Ngu Tiểu Văn: “… Vâng.”

Luật sư Hạ nhìn dáng vẻ ủ rũ của y, khẽ nghiêng người lại gần, nói: “Anh có biết vì sao tôi nhận vụ án này không?”

Ngu Tiểu Văn lắc đầu, nhưng luật sư Hạ hiểu rõ trong lòng y đang nghĩ gì. Đơn giản là vì tiền, vì danh, vì muốn bám vào nhà họ Lữ.

“Là vì cô Trần ở Sở Quân vụ. Anh quen chứ?” luật sư Hạ nói.

Ngu Tiểu Văn hết sức kinh ngạc, y cũng hơi nghiêng người về phía trước, gật đầu: “Ừ.”

“Tôi thích cô ấy. Nhưng nhà cô ấy cứ bắt đi xem mắt, lại toàn phải gặp con cháu các nhà quan lớn. Thực ra thường thì cô ấy cũng chỉ lấy lệ cho xong, không ngờ hồi đó lại thật lòng thích cậu Hai Lữ.” Luật sư Hạ nói, “Tôi nhận vụ án này là để tiếp cận cậu Hai Lữ, nhằm dò la tin tức rồi tìm cách chia rẽ họ.”

Ngu Tiểu Văn: “…”

Luật sư Hạ: “Biết anh còn sống, tôi thật sự rất phấn khởi. Vì hạnh phúc chung của hai ta, anh tuyệt đối không được ngồi tù, không thể mang tội. Anh phải ra ngoài, rồi ở bên cậu Hai Lữ. Hiểu không?”

Nói vậy thì ít nhất cũng hai năm rồi mà cô vẫn chưa thành công. Ngu Tiểu Văn nghĩ đến điều đó, không khỏi cảm thấy có chút lo lắng cho đối phương.

“Cô Trần là người rất tốt.” Ngu Tiểu Văn nói, “Cô có mắt nhìn đấy. Mong cô sẽ được như ý nguyện.”

“Cảm ơn.” Luật sư Hạ cười cười, “Chỉ cần anh bình yên ra ngoài, sau này có thể công khai với cậu Hai Lữ, thì tôi sẽ có hy vọng. Hạnh phúc của tôi trông cậy cả vào anh đấy.”

Ngu Tiểu Văn không muốn để đối phương ôm hy vọng hão, cho dù lúc này chẳng hợp thời, y vẫn nhìn quanh một lượt, rồi hạ giọng nói: “Luật sư Hạ, tôi phải nói trước với cô, tôi chưa chắc có thể đáp ứng kỳ vọng của cô, tức là công khai chính thức quan hệ với Lữ Không Quân.”

Luật sư Hạ: “Chưa chắc nghĩa là sao? Anh không thích cậu Hai Lữ à?”

Ngu Tiểu Văn: “Không phải, dĩ nhiên là tôi thích cậu ấy, chỉ là…”

Luật sư Hạ nhìn y, vẻ mặt đầy nghi hoặc chờ câu trả lời.

Ngu Tiểu Văn cúi đầu, lấy vạt áo tù kéo qua vòng sắt giữa hai cổ tay bị còng rồi xoắn trong tay.

Y im lặng rất lâu, như có điều khó nói, cuối cùng chỉ bảo: “Haiz… Chuyện của tôi… nói ra dài dòng lắm. Nói chung là xin lỗi, luật sư Hạ.”

Luật sư Hạ nhìn Ngu Tiểu Văn một lúc, nói: “Tôi không rõ giữa hai người đã xảy ra chuyện gì. Nhưng tôi có thể khẳng định, theo những gì tôi biết, tình cảm của ngài ấy dành cho anh chắc chắn vượt xa những gì anh tưởng tượng. Có lẽ cho dù anh không muốn, thì ngài ấy cũng sẽ không buông tha anh đâu.”

“Không đâu. Cậu ấy không phải kiểu người như thế.” Trên mặt Ngu Tiểu Văn hiện lên vẻ bối rối, luật sư Hạ liền nói: “Thời gian gần hết rồi, đi thôi.”

Phiên tòa tiếp tục. 

Trước đó, phần thể hiện của Ngu Tiểu Văn không được tốt, nên bạn bè đồng nghiệp từ Sở cảnh sát ngồi ở hàng ghế dự thính trông đều có vẻ căng thẳng. Ngu Tiểu Văn mỉm cười, giơ tay chào họ.

Luật sư Hạ lập tức khẽ nhắc: “Nghiêm túc nào!”

Ngu Tiểu Văn lập tức ngồi ngay ngắn lại.

Luật sư bào chữa gọi nhân chứng đầu tiên lên tòa. Người này là bác sĩ chủ trị của Ngu Tiểu Văn khi y phát bệnh hai năm trước.

Luật sư Hạ: “Hai năm trước, bị cáo mắc bệnh gì?”

Bác sĩ: “Một khối u tế bào hiếm gặp ở phổi.”

Luật sư Hạ: “Hồ sơ cho thấy ông đã hành nghề hơn hai mươi năm, chuyên môn chính là khối u phổi. Với kinh nghiệm của ông, bệnh tình của thân chủ tôi khi đó có khả năng chữa khỏi không?”

Bác sĩ lắc đầu: “Với trình độ y học của nước S lúc bấy giờ thì hoàn toàn không thể. Thuốc nhắm mục tiêu hiện tại chỉ có thể điều trị rất ít loại khối u phổi, mà loại hiếm này thì ngay cả việc khống chế cũng vô cùng khó khăn.”

Luật sư Hạ: “Thông thường thì thời gian sống sót mang bệnh là bao lâu?”

Bác sĩ: “Trong các ca bệnh tôi biết, nếu phát hiện sớm thì có thể sống chung với bệnh từ 3 đến 8 năm. Còn như trường hợp của cán bộ Ngu… Ngu Tiểu Văn, phát hiện muộn, cơ bản chỉ còn sống được trong vòng một năm.”

Luật sư Hạ: “Vậy tôi có thể kết luận rằng, nếu anh ấy không sang nước M để tham gia thử nghiệm điều trị, mà ở lại nước S, thì hai năm trước anh ấy chắc chắn đã chết vì bệnh?”

Bác sĩ: “Đúng vậy. “

Tòa chiếu một đoạn video. 

Trong video, Ngu Tiểu Văn lao vào xưởng nhỏ, chống tay lên bàn ôm ngực, trông vô cùng đau đớn. Nhưng ngay sau đó y hạ tay xuống, bắt đầu nhanh chóng lắp ráp điện thoại trên bàn, rồi cầm lấy điện thoại lao ra khỏi xưởng.

Một lúc sau, y bị kéo trở lại, toàn thân bê bết máu. Tên tội phạm trước mặt y đổ hết thứ trong hộp nhỏ trên bàn xuống đất, rồi dùng chân nghiền nát.

Trong phòng xử vang lên những tiếng xì xào trao đổi.

Đoạn video tạm dừng, tua ngược lại, dừng ở khoảnh khắc Ngu Tiểu Văn đang lắp ráp điện thoại, rồi phóng to một phần hình ảnh.

Bên cạnh chiếc điện thoại là một lọ thuốc. Cũng chính là hộp nhỏ sau đó bị tội phạm đổ ra và giẫm nát.

Luật sư Hạ: “Xin hỏi bác sĩ, ông có nhận ra loại thuốc này không?”

Bác sĩ: “Có. Đó là viên nén morphin, loại thuốc giảm đau thường dùng cho bệnh nhân ung thư.”

*Morphine là thuốc giảm đau opioid cực mạnh, được sử dụng để điều trị các cơn đau dữ dội như sau phẫu thuật, chấn thương nghiêm trọng, đau do ung thư, hoặc đau tim, khi các thuốc giảm đau thông thường không hiệu quả.

Luật sư Hạ: “Đây có phải là thuốc ông đã kê cho thân chủ của tôi không?”

Bác sĩ: “Không chắc. Nhưng thuốc này phải có đơn mới mua được, chỉ phát ở bệnh viện chính quy. Tôi là bác sĩ điều trị chính của cậu ấy, khả năng lớn là do tôi kê.”

Luật sư Hạ: “Bệnh tình của anh ấy khi đó đã tiến triển đến mức bắt buộc phải dùng thuốc giảm đau định kỳ sao?”

Bác sĩ: “Đúng vậy. Nếu không sẽ rất đau đớn.”

Luật sư Hạ: “Một bệnh nhân ung thư trong cơn đau phát tác, không chọn cách cầm thuốc giảm đau để chạy trốn, mà lại lắp ráp điện thoại, gửi tin nhắn báo tin cho đồng đội. Với kinh nghiệm của ông, ông đánh giá hành vi này thế nào?”

Bác sĩ suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Là người có niềm tin và nghị lực phi thường… hoặc là đã chuẩn bị hi sinh.”

Trong phòng xử lại vang lên tiếng bàn tán rì rầm.

Nhân chứng thứ hai, tổng giám đốc Tập đoàn Dược Đại Thị Đại Cảnh Hi.

Luật sư Hạ: “Anh nói đối tác của mình là một thương nhân người nước M, tên Nguyễn Đại Chí, có quan hệ hợp tác công khai với Tập đoàn Dược Đại Thị. Vậy việc anh ta nắm giữ loại thuốc đặc hiệu điều trị ung thư, anh có hay biết gì không?”

Đại Cảnh Hi: “Hoàn toàn không. Nếu tôi biết thì tuyệt đối đã không để hắn ta đi rồi.”

Trong phòng xử hiếm hoi vang lên vài tiếng cười nhẹ.

Luật sư Hạ: “Vậy khi anh thấy đối tác của mình đưa bị cáo Ngu Tiểu Văn đến phòng khám riêng của anh, tình trạng cơ thể của anh ấy khi đó thế nào?”

Đại Cảnh Hi: “Cậu ta trông gần như đã chết rồi, nhưng tôi vẫn tiến hành kiểm tra. Tôi phát hiện cậu ta không chỉ có vết thương ngoài mà còn mắc bệnh nan y. Tôi cho rằng cậu ta chắc chắn không qua nổi đêm đó, nên chỉ vì nhân đạo mà đơn giản xử lý vết thương. Kết quả là cậu ta không chết, thậm chí ổ bệnh nan y còn ngày càng chuyển biến tốt hơn. Vì biết nước M là cường quốc y dược, tôi nghi ngờ đối tác của mình lén dùng biện pháp đặc hiệu nào đó, nên mới giữ họ lại chỗ tôi để quan sát thêm. Nhưng tiếc là tôi chẳng thu được thông tin hữu ích nào. Đối tác của tôi rất kín miệng, chờ Ngu Tiểu Văn tiến triển tốt hơn thì liền đưa cậu ta rời đi. Về sau thế nào tôi hoàn toàn không rõ.”

Luật sư Hạ: “Anh cũng là chuyên gia y dược. Anh có thể xác định rằng anh đã tận mắt chứng kiến một bệnh nhân mang trọng thương, sắp chết vì bệnh nan y, nhưng lại hồi phục nhờ một phương thuốc hay phương pháp đặc biệt mà anh không biếtđây là hiện tượng cực kỳ hiếm gặp đúng không?”

Đại Cảnh Hi: “Không chỉ hiếm gặp, ít nhất theo trình độ y dược mà tôi biết trên thế giới, có thể nói đó là một kỳ tích. Tôi dám khẳng định, chính vì vậy mà đối tác của tôi mới kín miệng không tiết lộ gì, và quyết định đưa người về nước M.”

Luật sư Hạ: “Anh có biết thân phận của bị cáo Ngu Tiểu Văn không?”

Đại Cảnh Hi: “Tôi không nhớ rõ tình huống khi ấy, nhưng nhớ rất rõ câu đầu tiên cậu ta nói sau khi tỉnh lại. Chính điều này khiến tôi ghi nhớ cậu ta.”

Luật sư Hạ: “Là câu gì?”

Đại Cảnh Hi: “Câu đầu tiên cậu ta nói là muốn đồng đội của mình bắt Đinh Khải. Bởi vì người tên Đinh Khải này có liên quan đến bọn tội phạm trong vụ án của họ.”

Cả phòng xử bùng nổ xôn xao.

“Giữ trật tự.” Thẩm phán gõ búa.

Luật sư Hạ: “Có thể nói, bị cáo rất chấp nhất với vụ án này, đúng không?”

Đại Cảnh Hi: “Đúng. Tôi cho rằng nếu Đinh Khải chưa chết, Ngu Tiểu Văn nhất định sẽ quay về Sở cảnh sát báo cáo tình hình. Nhưng Đinh Khải đã chết, không còn đối chứng, vậy thì bản thân mình sống sót dĩ nhiên vẫn tốt hơn. Tôi làm trong ngành y dược nhiều năm, đã gặp không ít bệnh nhân dù vô vọng vẫn cố thử những phương pháp có lẽ chẳng có tác dụng, nhưng chưa từng thấy ai khi cơ hội sống đặt ngay trước mắt, lại chủ động chọn cái chết. Tôi cho rằng đưa ra yêu cầu như thế là phản nhân tính.”

“Phản đối.” Kiểm sát viên nói, “Nhân chứng đang đưa ra định nghĩa mang tính chủ quan cá nhân.”

“Phản đối hợp lệ.” Thẩm phán nói, “Nhân chứng không cần suy đoán về hành vi của bị cáo, cũng không cần định nghĩa hành vi đó.”

Nhân chứng thứ ba: Cục trưởng Sở cảnh sát, Lý Minh.

Trong phần này, luật sư Hạ mời Cục trưởng Lý kể lại việc Ngu Tiểu Văn chủ động thay thế đội viên Lão Vương sắp kết hôn để thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm. Ngoài ra, còn có cuộc trò chuyện cuối cùng giữa hai người trong văn phòng của Cục trưởng Lý, nơi Ngu Tiểu Văn đã để lại những lời dặn dò như di ngôn.

Không khí tại hiện trường trở nên yên lặng.

Luật sư Hạ: “Xin hỏi Cục trưởng Lý, nhiệm vụ của Ngu Tiểu Văn khi đó là gì?”

Cục trưởng Lý: “Nhận diện chân thân của nhân vật đầu não quan trọng X, đồng thời phối hợp với Tổ trọng án và Đội phòng chống m* t**, tóm gọn toàn bộ tàn dư của tổ chức tội phạm xuyên quốc gia đang chuẩn bị rời khỏi lãnh thổ nước ta.”

Luật sư Hạ: “Anh ấy có hoàn thành không?”

Cục trưởng Lý: “Không nghi ngờ gì, đã hoàn thành.”

Sau đó, luật sư Hạ đưa ra bằng chứng chứng minh Đinh Khải có liên hệ mật thiết với tổ chức tội phạm, đồng thời phát đoạn video Đinh Khải bắn chết X rồi tra tấn Ngu Tiểu Văn.

Trong phòng xử, tiếng bàn tán xôn xao không ngớt. Khi chiếu đến những đoạn khiến mọi người không thể chấp nhận, đồng loạt tránh né ánh nhìn, thì cụ ông nhà họ Đinh cũng đứng dậy bỏ đi.

Sau đó, phía kiểm sát chỉ tiến hành các phần trình bày và chất vấn dựa trên sự thật một cách bình thường, và khi bằng chứng xác thực ngày càng nhiều, bọn họ cũng càng im lặng hơn.

Có vẻ như trong tình thế này, nhà họ Đinh không còn cần phải cố níu lấy một kẻ đã chết nữa. Bỏ xe giữ tướng mới là lựa chọn khôn ngoan.

Cuối phiên, luật sư Hạ thực hiện phần luận cứ.

“Thân chủ tôi, Ngu Tiểu Văn, hai năm trước vẫn còn là một bệnh nhân mắc bệnh nan y. Thân thể bị cơn đau dày vò, nhưng vẫn thay đồng đội chấp hành nhiệm vụ chín chết một sống, kiên trì đối đầu với tội phạm, từ bỏ cơ hội sống sót của bản thân chỉ để gửi tin báo. Anh ấy đã dùng toàn bộ nỗ lực của mình để hoàn thành mệnh lệnh cấp trên giao phó. Chính anh ấy đã nhận diện được thân phận thật của X, đồng thời trợ giúp đồng đội tóm gọn toàn bộ tàn dư chuẩn bị trốn ra khỏi lãnh thổ nước ta. Với những gì anh ấy đã làm, đã hoàn toàn thực hiện trọn vẹn nghĩa vụ của một cảnh sát hình sự trong vụ án này. Như vậy, anh ấy có nhất thiết phải dùng một cách thức không cần thiết, là từ bỏ mạng sống của mình, để chứng minh lòng trung thành không?”

Luật sư Hạ: “Xin mọi người hãy nhìn anh ấy.”

Mọi người đồng loạt quay sang nhìn Ngu Tiểu Văn trên ghế bị cáo.

Ngu Tiểu Văn xấu hổ cào tay.

Luật sư Hạ: “Anh ấy vẫn còn sống, sống khỏe mạnh. Có lẽ, sắp tới, anh ấy sẽ còn có nhiều cơ hội hơn nữa, để dùng trí tuệ, dũng khí và tinh thần cống hiến của mình phục vụ cho nhiều người dân hơn, chứ không phải tuổi còn trẻ đã phải yên nghỉ nơi nghĩa trang. ‘An toàn tính mạng và tài sản của nhân dân cao hơn bản thân, trách nhiệm của cảnh sát hình sự cao hơn tất cả.’ Tôi tin rằng thân chủ của tôi không thẹn với lời tuyên thệ đó, và đất nước cùng pháp luật của chúng ta, cũng nên đáp lại một cảnh sát như vậy bằng sự công bằng của pháp trị và sự tôn trọng về nhân đạo.”

Sau khi tạm nghỉ, bồi thẩm đoàn đưa ra phán quyết. Mười hai người đồng ý vô tội, không người đồng ý có tội.

Thẩm phán lập tức tuyên bố kết quả xét xử:

“Bị cáo Ngu Tiểu Văn, cựu thành viên Tổ trọng án Sở cảnh sát Thành phố Mạn Kinh. Trong vụ án buôn lậu thuốc xuyên quốc gia do Sở cảnh sát thụ lý, không cấu thành hành vi thất trách. Sự thật rõ ràng, chứng cứ xác thực, tội danh thất trách không thành lập, tuyên bố vô tội và được trả tự do ngay tại tòa. Đối với vụ án tổ chức tội phạm do Đinh Khải cầm đầu câu kết với tổ chức tội phạm xuyên quốc gia sẽ được chuyển sang tòa án quân sự để khởi tố, chọn ngày xét xử sau.

Trên ghế dự thính lập tức vang lên tiếng vỗ tay và reo hò nồng nhiệt. Từ Kiệt và Lão Vương ôm chầm lấy nhau nhảy cẫng lên.

Mà Ngu Tiểu Văn vừa nghe kết quả, theo bản năng liền nhìn về phía Lữ Không Quân trong hàng ghế dự thính. Lữ Không Quân đang nở một nụ cười không chút vướng bận, vui mừng xuất phát từ tận đáy lòng.

Nụ cười trong tiếng hoan hô ấy khiến Ngu Tiểu Văn nhớ lại rất nhiều năm trước trên sân tennis. Khi đó chỉ cần nhìn thấy Lữ Không Quân mỉm cười về phía này trong chốc lát, y đã mơ suốt bao đêm. Trong mơ, người Lữ Không Quân mỉm cười nhất định là mình. Và chỉ mình mà thôi.

Y kìm nén tình cảm dâng trào trong lòng, chỉ làm một khẩu hình đơn giản hướng về phía đối phương: “Cảm ơn.”

Hình như đối phương nhìn hiểu, nụ cười lập tức trở nên lạnh nhạt.

… Đối phương đã từng nói, không muốn nghe điều đó nữa.

Vì thế Ngu Tiểu Văn đổi khẩu hình, hai lòng bàn tay chồng lên nhau, hai ngón cái cố gắng bẻ cong ra phía sau làm đôi mắt, mấy ngón còn lại làm càng cua, gãi gãi rồi đưa ngang trước mặt.

Lại mấp máy môi: Hải sản.

Lữ Không Quân nhìn y với vẻ khó hiểu.

Y đành lại nhắc bằng khẩu hình: “Mời tôi ăn cua. Hải sản.”

Rồi hai tay y đưa lên, nhấp nhô như sóng biển.

Lần này tuy đối phương không cười, nhưng khóe môi đã cong lên. Chắc là đã hiểu rồi.

Bình Luận (0)
Comment