Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J

Chương 76

Chương 76. Được thả vô tội

Sau phiên tòa, Ngu Tiểu Văn cởi bỏ bộ đồ tù trong phòng nghỉ nội bộ, giao lại cho cảnh sát tư pháp, rồi chân thành cảm ơn luật sư Hạ: “Cô thật sự là một luật sư cực kỳ xuất sắc. Cô nên mời cô Trần đến dự phiên tòa để cảm nhận sức hút chuyên nghiệp của cô. Tôi đảm bảo cô ấy sẽ càng dễ động lòng với cô hơn.”

“…Ồ.” Luật sư Hạ như vừa ngộ ra điều gì đó, trầm ngâm nói: “Anh nói rất có lý.”

Ngu Tiểu Văn: “Ừ, cô giỏi như vậy thì nên chủ động hơn chút, có gì cần tìm hiểu thì cứ hỏi tôi. Tôi rất có kinh nghiệm trong chuyện theo đuổi và tỏ tình.”

Luật sư Hạ kinh ngạc: “Ồ? Thật sao? Nhìn chẳng ra đấy. Tôi còn tưởng anh chậm chạp đến mức phải đợi người ta theo đuổi đến phát bực, phải trèo lên mái nhà châm lửa thì anh mới hiểu cơ.”

Ngu Tiểu Văn: “…Có à?”

“Thấy chưa, còn hỏi nữa.”

Làm xong thủ tục, hai người cùng bước ra khỏi cổng tòa án.

Ở cổng vẫn còn vài nhân viên đang rời đi. Trong đó có hai ba thành viên bồi thẩm đoàn đã quen mặt, mỉm cười chào y, y cũng cười vẫy tay đáp lại.

Lúc này, Mạn Kinh nhiều mưa lại bắt đầu lất phất những cơn mưa phùn. Y khẽ hít một hơi, không khí ẩm ướt, thật quen thuộc.

“Có cần tôi lái xe đưa anh về nhà không?” Luật sư Hạ nói, “Anh chẳng mang theo gì, cũng khó mà tự về được. Nhà anh ở đâu?”

“Nhà tôi.” Ngu Tiểu Văn lặp lại hai chữ ấy, trong đầu hiện lên căn phòng nhỏ quen thuộc, đơn sơ ở hẻm Liên Vụ.

Đột nhiên một chiếc xe dừng ngay trước mặt y. Người lái là Từ Kiệt, ghế phụ là Trần Tử Hàn, hắn hạ kính xe xuống, vẫy tay:

“Tiểu Văn, ra nhanh thế? Thủ tục xong cả rồi à? Bọn anh còn nghĩ phải chờ cậu một lúc nữa cơ.”

Nhìn thấy hai người vẫn lái chiếc xe cũ của sở cảnh sát, tự nhiên gọi mình như thường lệ, Ngu Tiểu Văn bỗng thoáng ngẩn ngơ.

Y đột nhiên cảm thấy một sự tự do và chân thực đã lâu không có, như thể hôm nay mình mới thực sự trở về.

Ngu Tiểu Văn khẽ gọi: “Tổ trưởng, Kiệt.”

Trần Tử Hàn lại nhìn sang người bên cạnh y, ánh mắt lập tức trở nên cung kính nể phục: “Luật sư Hạ, ngưỡng mộ đã lâu, quả nhiên danh bất hư truyền. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi được nghe chữ ‘được thả vô tội’ trong tòa án mà lại thấy sảng khoái đến thế! Cảm ơn cô đã giúp Tiểu Văn của chúng tôi.”

Luật sư Hạ bật cười: “Đúng là cơ hội hiếm có, tôi rất vinh hạnh.”

Từ Kiệt lúc này đã từ trên xe bước xuống, cả người toát ra vẻ vui mừng như khỉ vàng đón xuân: “Anh, đi thôi, bọn em đưa anh về nhà. Luật sư Hạ, có cần bọn em đưa chị về luôn không?”

“Không cần, tôi lái xe tới.” Luật sư Hạ trước khi đi còn ôm Ngu Tiểu Văn một cái: “Chúc mừng anh được tự do trở lại.”

Ngu Tiểu Văn: “Cảm ơn! Chờ tin tốt từ cô.”

Sau khi mấy người cùng tiễn mắt nhìn Luật sư Hạ rời đi, Ngu Tiểu Văn được Từ Kiệt nhiệt tình kéo tay dìu tới ghế sau. Từ Kiệt lẩm bẩm liên hồi: “Hôm nay anh về nghỉ ngơi cho thật tốt. Trên đường tiện thể ghé bái Kim Quang Phật, rồi mua ít lá bưởi. Sáng mai đến sở thắp hương cho Nhị gia, ba ba gặp chín. Trưa mai tụi em mở tiệc đón gió xua xui cho anh, ở nhà hàng Cát Lợi, lão Vương với mọi người đặt bàn xong hết cả rồi.”

Ngu Tiểu Văn: “Cậu sắp lịch cho anh còn bận hơn lúc đi tù nữa đấy.”

Từ Kiệt: “Xì xì xì!”

Cậu nhổ ba tiếng, rồi vỗ mạnh lên vai Ngu Tiểu Văn bảy lần.

“Ai u ôi đệt! Nhẹ thôi.”

Trước khi mở cửa xe, y chợt thấy chiếc xe màu đen đối diện cũng rất quen. Bởi vậy y nhìn thêm vài lần, lúc này cửa kính ghế lái hạ xuống, lộ ra nửa gương mặt của Lữ Không Quân  đang nhìn về phía này.

Ngu Tiểu Văn theo phản xạ giơ tay chào, thế là Từ Kiệt và Trần Tử Hàn cũng nhìn sang: “Ồ, chẳng phải là Thượng tá Lữ đó sao?”

Ba người cùng lặng đi một lúc, Ngu Tiểu Văn nói: “Hai người đợi tôi chút, tôi qua chào hỏi.”

Y bước sang đó hai bước, phía sau liền vang lên tiếng đóng cửa xe. Quay đầu lại thì thấy Từ Kiệt đã ngồi lên xe. Hai người hạ kính xe xuống, cười híp mắt nhìn y: “Ngày mai gặp nhé, sư phụ!”

Ngu Tiểu Văn: “Ơ? Khoan đã…”

Chiếc xe vút đi mất, Từ Kiệt còn đưa tay ra khỏi cửa kính làm dấu cố lên với y.

Ngu Tiểu Văn nhìn bóng xe dần xa mà ngẩn ra vài giây. Đầu ngón chân chần chừ một thoáng rồi xoay người, sải bước băng qua bên kia đường. Y đứng bên cạnh ghế lái, cúi người xuống trước ô cửa kính đang hé mở, để lộ đôi mắt nhìn vào bên trong.

“…Lữ Không Quân.” Ngu Tiểu Văn thở gấp, từng nhịp hơi thở để lại những vệt hơi mờ nhòe trên cửa kính.

Nhưng giọng y thì đầy khí thế: “Từ lúc tôi bị đưa vào trại tạm giam, sao cậu không lại đến thăm tôi nữa?”

Đối phương dường như bất ngờ khi y nói điều này, ngẩn ra một chút.

Một lúc sau mới trả lời: “Không biết phải nói gì khi gặp.”

Ngu Tiểu Văn cụp mắt xuống, khẽ mím môi.

Lữ Không Quân nói: “Chúc mừng cậu thắng kiện.”

Anh ngồi ngay ngắn lại, làm động tác chuẩn bị lái xe. Rồi quay đầu hỏi: “Cậu về nhà bằng cách nào?”

“…Hai người kia bảo sẽ đưa tôi về, nhưng rồi lại chạy mất.” Ngu Tiểu Văn chỉ về hướng chiếc xe vừa chạy.

Một chiếc xe khác lao vút qua bên cạnh. Thế là Ngu Tiểu Văn liền vòng ra đầu xe, đứng sang phía an toàn bên ghế phụ. Một chân đứng thẳng, một chân co gác lên vỉa hè, một tay chống hông, một tay che mưa.

Cửa xe phát ra tiếng tách mở khóa.

Ngu Tiểu Văn lập tức bước lên hai bước, vuốt những giọt nước lấm tấm trên tóc và cánh tay, kéo cửa ghế phụ rồi ngồi vào. Lữ Không Quân liếc y một cái, theo phản xạ định điều chỉnh điều hòa.

Ngu Tiểu Văn đưa tay ngăn lại: “Sau này không cần chỉnh nữa. Giờ tôi không còn sợ lạnh, ngược lại còn thấy rất nóng.”

Lữ Không Quân nhìn y, không hiểu sao vì câu nói ấy mà nhìn y rất lâu.

Ngu Tiểu Văn: “… Sao thế?”

Y chỉnh lại mấy lọn tóc ướt bên tai, rồi khịt mũi hít thử mùi trên người mình.

Ngu Tiểu Văn không ngửi được mùi của bản thân, nhưng lại ngửi thấy mùi khác. Y hít mạnh hơn, rồi quay đầu nhìn về ghế sau. Ngu Tiểu Văn thấy ở đó có một bó lá bưởi, thậm chí còn được tỉa gọn, buộc lại thành một cây chổi nhỏ.

Cây chổi nhỏ xanh mơn mởn, màu sắc tươi mới, nhưng khi nhìn vào nó mắt Ngu Tiểu Văn lại cay xè.

Y cầm lấy cây chổi lá bưởi, ôm vào ngực, nhìn Lữ Không Quân: “Là cậu làm à?”

“Ừm.”

Ngu Tiểu Văn vuốt những cành bưởi, lại vuốt lá. Động tác rất nhẹ, rất nâng niu, như đang v**t v* một chú chó con đang ngủ.

“Tôi dùng xong sẽ làm nó thành tiêu bản.”

Lữ Không Quân quay sang nhìn y: “Nó là thứ để trừ xui cho cậu, dùng xong nhất định phải vứt bỏ.”

Ngu Tiểu Văn trông có vẻ tiếc nuối, Lữ Không Quân bảo: “Sau này có thể làm lại.”

Anh khởi động xe.

“Lữ Không Quân!”

Có người gọi tên anh.

Anh quay đầu nhìn sang, thấy Đại Lam Sơn và Đại Cảnh Hi vừa từ cổng tòa án đi ra, đang băng qua đường tiến lại phía này.

Lữ Không Quân hạ cửa kính xuống thêm, nói với họ: “Sao bây giờ các cậu mới ra?”

“Anh tôi gặp một người quen, nói chuyện một lúc.” Đại Lam Sơn đáp, “Có thể cho bọn tôi đi nhờ một đoạn không, bọn tôi không lái xe… ồ.”

Đến gần hơn, Đại Lam Sơn trông thấy Ngu Tiểu Văn đang ngồi ở ghế phụ.

“Hách Đại Lập… à không, Ngu Tiểu Văn, chúc mừng nhé.” Đại Lam Sơn cười nhìn y, lại nhìn sang Lữ Không Quân, rồi quay sang Đại Cảnh Hi: “Anh, xem ra hai ta phải bắt taxi về rồi.”

“Không sao, lên xe đi.” Lữ Không Quân nói.

“Mau lên xe đi, vừa hay chúng ta có thể trò chuyện một chút.” Ngu Tiểu Văn cũng lên tiếng.

Đại Cảnh Hi còn đang chần chừ, nhưng Đại Lam Sơn thì chẳng thèm khách sáo, trực tiếp mở cửa ngồi vào ghế sau, rồi kéo luôn anh trai lên xe.

Sau khi họ ngồi yên, Lữ Không Quân liền nổ máy.

Ngu Tiểu Văn quay đầu nói trước: “Cảm ơn tổng giám đốc Đại đã tới. Nghe luật sư Hạ nói gần đây anh thường xuyên công tác xa, hôm nay chắc là đi thẳng từ sân bay tới đây nhỉ? Cảm ơn nhiều ạ.”

Đại Cảnh Hi trả lời Ngu Tiểu Văn: “Đừng khách khí, đó là điều nên làm.”

“Tôi cũng đặc biệt xin nghỉ từ căn cứ để tới đây đấy.” Đại Lam Sơn chen vào, “Sao cậu không cảm ơn tôi?”

Ngu Tiểu Văn lại dùng giọng điệu hoàn toàn khác để đáp Đại Lam Sơn: “Cậu tới vì tôi chắc? Tôi cảm ơn cậu làm gì.”

Ngừng lại một lát, Đại Cảnh Hi hỏi: “Lữ Kỳ Phong vẫn chưa về sao?”

Lữ Không Quân trả lời: “Chưa, vẫn ở đảo Đỗ Quyên. Tôi nói với anh ấy rằng người đã chết, có giấy ghi chú của sát thủ để lại làm chứng. Nhưng anh ấy không tin, đang kiểm tra DNA của từng tử thi bên đó. Có lẽ khi không còn hy vọng mới chịu về.”

Đại Cảnh Hi thở dài: “Xem ra anh ta nhất định phải bắt được Diệp Nhất Tam.”

Đại Lam Sơn bất mãn nhìn Đại Cảnh Hi.

Ngu Tiểu Văn cũng lấy làm lạ: “Hai người họ rốt cuộc có khúc mắc gì? Diệp Nhất Tam hễ nhắc tới Lữ Kỳ Phong là sợ hãi ra mặt, nhưng anh ta đâu có liên quan gì tới Cục tình báo nước S.”

“Anh tôi từng bắt anh ta.” Lữ Không Quân nói, “Nhưng anh ta đã chạy thoát khỏi tay anh ấy. Lữ Kỳ Phong tuyệt đối không thể chấp nhận chuyện đó. Anh ấy có thể chấp nhận sau khi điều tra rõ ràng thì thả người, nhưng tuyệt đối không cho phép con mồi trốn khỏi tay mình.”

“Nhưng lúc Diệp Nhất Tam tới chỗ tôi thì người đã hoảng loạn mơ hồ rồi.” Đại Cảnh Hi nói, “Vô duyên vô cớ bị dồn ép thành thế, suýt chút nữa thì mất mạng, sao mà không chạy cho được. Lữ Kỳ Phong đúng là chẳng phải thứ gì tốt đẹp.”

Mọi người đều đồng tình với câu này. Cả xe lặng đi một lát.

Rồi một quả chanh đông lạnh phát ra tiếng: “Ha ha. Một người, hai người, Alpha trẻ trung ngay bên cạnh thì không để mắt, cứ phải nhớ nhung cái tên tận đẩu tận đâu.”

Lữ Không Quân liếc nhìn Ngu Tiểu Văn.

Đại Lam Sơn cũng nhìn về phía Đại Cảnh Hi.

Đại Cảnh Hi chẳng buồn để ý đến hắn: “Đừng nói linh tinh. Bao giờ cậu về căn cứ?”

Không nhận được câu trả lời vừa ý, Đại Lam Sơn tức tối dựa cả người lên vai anh trai: “Hôm nay em không về.”

Còn Ngu Tiểu Văn dường như thật sự lo lắng Diệp Nhất Tam sẽ bị bắt, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt trầm ngâm nặng nề.

Lữ Không Quân nhìn chòng chọc y một lúc, rồi lại hướng mắt về phía trước, nói: “Yên tâm. Nếu anh ta thực sự lại bị Lữ Kỳ Phong tìm thấy, tôi sẽ không mặc kệ.”

“…Điên thì điên chứ, lại còn mẹ nó ngốc nữa.” Đại Lam Sơn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

Đưa anh em nhà họ Đại đến nơi, hai người họ xuống xe. Đại Lam Sơn vòng đến bên ghế phụ, khom người gõ cửa kính.

Ngu Tiểu Văn hạ kính xuống, nhìn đối phương: “Có chuyện gì vậy?”

“Còn nhớ cậu từng nói gì với tôi không?” Đại Lam Sơn cười gằn, “Cậu nói cậu tuyệt đối sẽ không bắt cá. Đúng chứ?”

“…” Khi ấy Ngu Tiểu Văn còn từng nói mình chắc chắn sẽ không quay lại nước S.

Thấy y có vẻ chột dạ, Đại Lam Sơn lại hừ một tiếng, chỉ vào mắt mình, rồi lại chỉ vào Ngu Tiểu Văn, sau đó đứng thẳng dậy, chuẩn bị rời đi.

Ngu Tiểu Văn gọi với theo: “Đại Lam Sơn. Từ hồi còn nhỏ tôi đã thích Lữ Không Quân, đến tận bây giờ vẫn vậy, tôi không có bắt cá.”

Ánh mắt Đại Lam Sơn vượt qua y, nhìn thấy Lữ Không Quân ở đằng sau. Người kia trong ánh sáng mờ tối ngây ra một thoáng, rồi hít sâu một hơi. Tuy vẻ mặt không thay đổi gì nhiêu, nhưng sắc khí lại đột ngột tốt lên, vẻ nhợt nhạt bỗng tươi tỉnh hẳn.

… Người này coi như xong rồi.

Đại Lam Sơn nhún vai: “Vậy chúc hai cậu hạnh phúc. Tạm biệt.”

Người tươi tỉnh: “Tạm biệt.”

Xe rời đi. Đại Lam Sơn đứng lặng một lúc. Đại Cảnh Hi gọi hắn: “Cậu nghĩ gì thế?”

“Em nghĩ Lữ Không Quân cũng khá may mắn. Có người chịu nói mấy lời sến súa như thế để lừa cậu ta.” Đại Lam Sơn đi đến trước mặt Đại Cảnh Hi, nhìn anh rất thân mật: “Anh, anh cũng có thể nói với em vài lời dễ nghe như vậy được không, dù chỉ là lừa em thôi. Em muốn nghe.”

“…Về nhà không?” Đại Cảnh Hi xoay người nửa vòng, “Cậu không đi thì tôi đi trước.”

Đại Lam Sơn chỉ nhìn anh, nụ cười cứng ngắc treo trên môi, không nhúc nhích.

Vì thế Đại Cảnh Hi tự mình bước đi mấy bước. Một lúc sau, không nghe tiếng đối phương theo sau, anh ta quay đầu lại, thấy tên kia đã ôm vai ngồi thụp xuống đất.

Đại Cảnh Hi buộc phải quay lại, cúi đầu nhìn hắn.

Đại Lam Sơn ngẩng lên, mắt đỏ hoe: “Nói một câu thôi.”

“….” Đại Cảnh Hi hết cách, chỉ có thể nắm lấy cánh tay kéo đối phương dậy, rồi nắm chặt lấy tay hắn, thấp giọng nhượng bộ: “Được rồi, hôm nay tôi rất mệt, mau theo tôi về nhà đi.”

Đại Lam Sơn nhìn hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, bất đắc dĩ kéo bước chân theo sau.

caphaos: Đếm ngược ngày kết thúc hehee

Bình Luận (0)
Comment