Suỵt, Ngòi Bút Đưa Anh Tới

Chương 10

Khi Đinh Huyên tỉnh lại thì đã ba giờ chiều, trần nhà trắng tinh.

Cô thử động đậy, phát hiện cổ mình đeo vòng chụp bảo vệ cổ, trên người đắp chăn, tay trái đang truyền nước biển.

Đây là bệnh viện. Nhận ra mình thế mà thoát được một nạn, bãi biển trong hồi ức tựa như giấc mơ không phải sự thật, nhưng cơ thể đau đớn lại đang nhắc nhở cô mình không nằm mơ. Trong lòng Đinh Huyên vẫn còn sợ hãi, cảm xúc ngổn ngang. Cô động đậy khóe miệng, lập tức cảm thấy bờ môi đau nhói.

“Ồ, cô tỉnh rồi à?” Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, một y tá trẻ ló đầu vào nhìn, “Cảm thấy thế nào?” Cô ta vừa nói vừa đi qua đây.

Cổ họng Đinh Huyên đau đớn, chỉ miễn cưỡng cười một cái, ý bảo cô ổn.

Y tá trẻ giúp cô điều chỉnh tốc độ truyền dịch, sau khi thấy tình hình của cô bình thường, cô ta cười nói: “Tôi đi gọi bác sĩ. Giáo viên của cô cũng ở đây, để tôi đi gọi.”

Cổ Đinh Huyên cứng đờ, chỉ có thể chuyển động con mắt, y tá trẻ không đợi cô đáp mà đóng cửa lại.

Giáo viên? Giáo viên nào? Trời ơi, không phải là Đoàn Luật Minh chứ?!

Không đợi Đinh Huyên suy nghĩ, cánh cửa mau chóng được đẩy ra, Uông Ninh mang gió tiến vào, bước đi rất nhanh: “Đinh Huyên!”

“Cô.” Đinh Huyên vừa muốn cười, kéo theo cơ bắp bất động, cô cảm thấy biểu cảm trên mặt mình khẳng định là cứng đờ.

“Cuối cùng em tỉnh rồi.” Uông Ninh ngồi xuống bên giường, trong ánh mắt đầy sự an ủi và thân thiết, vành mắt lại thâm quầng. Bà chu đáo để ý tới bờ môi khô nứt của Đinh Huyên, “Em muốn uống nước hả?”

“Con gái cô ——” Đinh Huyên cố sức muốn hỏi tình huống của Uông Tiểu Nhân.

“Con bé không sao, em đừng lo.” Uông Ninh nhét góc chăn cho Đinh Huyên, ánh mắt tựa như người mẹ từ ái, lại hỏi cô lần nữa có muốn uống nước không.

“Vâng ạ.” Đinh Huyên nhẹ nhàng thở ra, vốn định gật đầu, nhưng chẳng thể động đậy.

Uông Ninh lấy cái ly trên bàn, nghĩ nghĩ rồi lấy ra phích nước, căn dặn Đinh Huyên cứ nằm đi, bà xoay người đi ra lấy nước ấm rồi trở về, rót nước ấm vào cốc tiếp đó cắm vào một cái ống hút.

“Để em.” Tay phải Đinh Huyên muốn hoạt động.

“Không sao, em nằm đi.” Uông Ninh cầm chắc cốc nước, đưa ống hút đến môi cô.

Để cô uống nước xong, sau đó Uông Ninh lại giúp cô chỉnh đầu giường cao hơn, nửa nằm nửa ngồi thoải mái hơn một chút.

“Bác sĩ nói sức khỏe của em không có gì đáng trở ngại, chỉ là mất nước nghiêm trọng, còn bị trẹo cổ, ngày mai hẳn là có thể tháo vòng chụp ra.” Uông Ninh tỏ vẻ chân thành và cảm kích, “Thật cám ơn em, Đinh Huyên. Tối hôm trước khi nhân viên cứu hộ đưa hai đứa từ bãi biển trở về, cô mới biết bé nhà cô xảy ra chuyện —— nhờ có em.”

“Em…” Đinh Huyên chỉ nhớ mình hôn mê, hoàn toàn không biết sau đó xảy ra chuyện gì.

“Khi nhân viên cứu hộ tìm được hai đứa thì trời đã tối. Em hôn mê, con gái cô ở bên cạnh em khóc lóc. Sau đó đến bệnh viện cô mới hỏi con bé, nó nói nó đang chơi thì phát hiện chỉ còn một mình ở bên kia, giáo viên và các bạn học khác đều không ở đó. Sau đó chính là em đi tìm con bé.”

“Cô bé đâu rồi ạ? Cũng đang nằm viện ư?” Đinh Huyên hỏi, trái tim treo trên cao. Cô lo lắng Uông Tiểu Nhân sẽ nói ra “Cá lớn” gì đó.

“Con bé chỉ bị hoảng sợ thôi, sốt cao cả đêm, buổi sáng mới xuất viện. Cô bảo ba con bé ở nhà với nó, ngày mai bà nội nó sẽ tới. Đúng lúc hôm nay là quốc khánh, để con bé ở nhà nghỉ ngơi.” Uông Ninh nói.

Đinh Huyên không ngờ mình nằm xuống lại nằm tới lễ quốc khánh, có điều —— “Cô bé…có nói mê sảng gì không ạ?” Đinh Huyên thăm dò hỏi thử, “Con nít sốt cao hình như hay nói mê.”

“Có chứ.” Uông Ninh tưởng rằng Đinh Huyên chỉ lo lắng, “Cũng lẩm bẩm nhưng không nghe rõ, nào là chó rồi cá.” Uông Tiểu Nhân đặc biệt sợ chó, Uông Ninh cho rằng cô bé mơ thấy thứ mình sợ hãi.

“Cơ mà có ba con bé ở cùng, hôm nay khỏe hơn nhiều rồi.” Uông Ninh lại do dự, “Nhưng mà con bé vẫn chịu đả kích, chỉ có thể dần dần điều dưỡng. Nó cũng nghịch ngợm, thích chạy loạn, may mà gặp được em.” Uông Ninh rất áy náy, lại hỏi, “Hôm đó sao em lại chạy tới bãi biển?”

Đinh Huyên ngẩn ra: “Em…em muốn đi ra ngoài tìm chút linh cảm.”

Uông Ninh hiểu rõ.

“Đúng rồi, cô ơi. Cô không báo cho bố em biết rồi chứ?” Đinh Huyên đột nhiên nghĩ đến. Ngộ nhỡ bố biết thì gay go.

“Là phụ đạo viên thông báo. Em đợi bố em gọi lại đi. Sáng nay ông ấy có gọi đến.” Uông Ninh lại áy náy, còn nói thêm, “Cũng làm phiền thầy Đoàn. Thầy ấy làm việc tại bệnh viện này, sắp xếp phòng bệnh riêng cho em. Nhớ cám ơn thầy ấy, nhưng mấy hôm nay thầy ấy có lớp ở trường, không ở chỗ này.”

Vừa dứt lời, Đinh Huyên thay đổi sắc mặt.

Chờ Uông Ninh đi ra, Đinh Huyên cẩn thận xuống giường, nâng lên bình treo đi hỏi y tá trực một chút, thuận tiện mượn điện thoại gọi cho bố. Nhưng mà bởi vì ông Đinh làm việc tại giếng dầu khí đốt trên biển, tín hiệu kém, hoàn toàn không gọi được.

Đinh Huyên cúp máy, lại sang bác sĩ hỏi tình hình, dựa vào tình trạng sức khỏe của cô, ngày mốt có thể xuất viện. Mà Đinh Huyên đương nhiên hy vọng càng nhanh càng tốt. Cô chẳng hề muốn chạm mặt Đoàn Luật Minh. Cô hoàn toàn chưa nghĩ ra nên làm sao đối mặt với…người đàn ông suýt nữa lấy mạng cô.

Đối với Đoàn Luật Minh, cảm xúc trong lòng Đinh Huyên rất phức tạp.

Khi Đoàn Luật Minh chỉ tồn tại dưới ngòi bút của cô, cô yêu thích nhân vật này, đồng thời cũng trút ra tâm huyết rất lớn. Nhưng khi anh là một con người sờ sờ trước mắt, Đinh Huyên lại phát hiện cô không thể lơ là. Anh rất nguy hiểm, nhưng không phải là loại nguy hiểm trên ý nghĩa tầm thường. Anh rất hùng mạnh, mà Đinh Huyên lại…biết tất cả nhược điểm thậm chí số phận của anh.

Ở trong biển cô hô to mình có thể chữa trị vết thương của Đoàn Luật Minh, anh cứu cô một mạng, nhưng điều đó có nghĩa là từ khi Đinh Huyên tiết lộ, sự tồn tại của cô khác với người ngoài cuộc bình thường.

Đinh Huyên biết, sớm muộn gì Đoàn Luật Minh cũng tìm tới cửa, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.

Sáng hôm sau, Đinh Huyên thức dậy rửa mặt, sau khi ăn sáng thì để y tá tháo ra vòng chụp cổ. Có lại cảm giác hoạt động cần cổ tự do lần nữa, tựa như lâu ngày không gặp. Đeo vòng chụp rửa mặt đánh răng chải đầu cũng không tiện.

“Cô hoạt động một chút trước đi, tôi đi lấy bình treo qua đây.” Y tá nói.

“Vâng.” Đinh Huyên gật đầu. Chỉ cần truyền xong một bình nước thuốc nữa là có thể về nhà.

Cô mang dép bước xuống giường, đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Thời tiết hôm nay thế mà rất tốt. Trời xanh mây trắng, lại còn có một con diều đang bay lượn.

Sau lưng có tiếng đóng cửa vang lên.

Đinh Huyên tưởng y tá tới, cô xoay người, nụ cười bên môi còn chưa thành hình trong nháy mắt khựng lại.

Đoàn Luật Minh mặc áo blouse trắng đứng ở cửa, một tay cầm bảng bệnh án, một tay kéo khẩu trang, nới lỏng ra đặt nó nằm dưới cằm. Ánh mắt sâu thẳm không hề gợn sóng nhìn chằm chằm Đinh Huyên.

Tựa như người phạm luật dưới đèn pha, hoặc như con mồi bị thợ săn truy đuổi, Đinh Huyên cảm thấy ngay cả hô hấp cũng có phần vất vả. Nhưng hiện tại cô không thể sợ sệt. Cô hít sâu cố gắng bình tĩnh.

“Bây giờ em nên thực hiện lời hứa.” Đoàn Luật Minh đi tới, thản nhiên nói. Giống như là ở tiệm tiện lợi mua đồ, mua xong anh còn phải trở về làm việc. Không dài dòng, đi thẳng vào vấn đề.

Đinh Huyên trầm lặng, đứng bên giường không nhúc nhích. Sau mấy giây suy nghĩ, cô chậm rãi cất tiếng, không chào hỏi, lại càng không nói rõ nguyên do: “Có…có chu sa không? Còn cần một cái bật lửa.”

Đoàn Luật Minh dường như đang phân biệt lời cô thật hay giả, sau một lúc lâu: “Chờ.” Nói xong, anh xoay người mở cửa ra ngoài.

Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, Đinh Huyên thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống mép giường. Nhưng không ngờ giây tiếp theo, cánh cửa vừa khép lại mở ra, Đoàn Luật Minh đi vào lần nữa.

Đinh Huyên há hốc miệng, không nói gì.

“Sau đó?” Đoàn Luật Minh đặt một túi bột màu đỏ lên bàn.

Đinh Huyên do dự vài giây, đi tới lấy ra một cái cốc, rót nước pha một cốc nước chu sa màu đỏ, sau đó lấy ra một tờ giấy: “Vết thương của anh là cái gì?”

Đoàn Luật Minh giương mắt nhìn cô, nhưng chẳng nói gì.

“Lấy nước chu sa viết tên trên giấy.”

Đoàn Luật Minh lấy ra cây bút từ trong túi áo, thấm nước chu sa trong cốc, sau đó viết lên giấy —— viết rất ngoáy, cũng rõ ràng chứng tỏ sự cảnh giác của anh —— Đinh Huyên hoàn toàn không nhìn ra anh viết cái gì, sau đó cô sực nhớ, tất cả bác sĩ đều có kỹ năng viết chữ nguệch ngoạc.

“Đốt tờ giấy ——” cô còn chưa dứt lời, trông thấy tờ giấy trên đầu ngón tay Đoàn Luật Minh đột nhiên phát ra ngọn lửa màu xanh, bắt đầu bốc cháy.

Đinh Huyên: “…”

Tuy rằng cô đã chuẩn bị tâm lý, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ tận mắt nhìn thấy năng lực của Đoàn Luật Minh. Nhưng điều này cũng gián tiếp chứng minh, ở trước mặt cô Đoàn Luật Minh chẳng lo che giấu.

Cô cầm lấy tờ giấy đang bốc cháy, trước khi ngọn lửa cháy hết cô liền nhét nó vào trong cốc nước chu sa.

Lắc lắc cái cốc, bên trong là nước thuốc màu đỏ lắc thành tro tàn màu đen.

“Vết thương của anh ở đâu?” Đinh Huyên quay đầu hỏi, cầm cây tăm bông trong tay.

Đoàn Luật Minh vẫn không nói gì, chỉ bắt đầu cởi ra từng khuy áo.

Trong tầm mắt Đinh Huyên, anh cởi chiếc áo blouse màu trắng ra trước rồi đặt bên giường, sau đó tháo cà-vạt, rồi đến khuy cài của cổ tay áo sơ mi.

Đoàn Luật Minh không hề e dè cởi áo sơ mi ra. Đinh Huyên hít một hơi lạnh thật khẽ.

Anh chỉ mặc áo không tay màu trắng, nhưng chiếc áo không hề che được vết thương trên người anh. Vết rách nghiêm trọng dài hơn 10 cm, giống như móng vuốt rạch nát, ba đường nằm xéo che kín ngực trái. Càng đừng nói đến những vết trầy xước nhỏ nhặt bên cạnh. Nhưng những vết thương đó đã không còn chảy máu, chỉ là da thịt hở ra suýt nữa là thấy xương bên trong.

Không thể nào dùng cây tăm bông. Đinh Huyên tìm kiếm trên cái bàn ở đầu giường, tìm được một tấm bông trang điểm lớn trong hộp đồ dùng rửa mặt mà khi hôm qua Vương Thu đến thăm cô mang đến.

…Vậy bông trang điểm đi.

Cô lấy ra một miếng bông trang điểm nhúng vào trong cốc nước đỏ đen, chần chừ thử bôi lên ngực Đoàn Luật Minh. Anh đã cởi bỏ lớp áo cuối cùng ở thân trên.

Đoàn Luật Minh không hề lẩn tránh. Da thịt mang theo ấm áp dưới tay hơi phận phồng. Đinh Huyên nhìn thấy, dưới sự bôi đi bôi lại của miếng bông thấm nước, vết thương trên ngực anh bắt đầu khôi phục với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Đinh Huyên nhẹ nhàng thở ra. Cô thành công rồi. Thế thì cô tạm thời an toàn.

Loại phương pháp này, đương nhiên viết trong đề cương của Đinh Huyên, xếp đặt vào giai đoạn sau Đoàn Luật Minh tình cờ phát hiện ra, mà hiện giờ… anh đã biết trước. Đinh Huyên không biết đây là phúc hay họa. Mà vào lúc này, anh thu lại khí chất ở trước mặt cô, tựa như một người bác sĩ thuần túy, ngoại trừ vết thương nghiêm trọng đầy người chứng tỏ sự nguy hiểm chết người của anh.

Cô suy nghĩ, tiếp tục bôi lên vết thương, cho đến khi xử lý xong tất cả vết trầy xước nhỏ nhặt. Lúc này Đinh Huyên mới để ý, Đoàn Luật Minh giống như dưới ngòi bút của cô vậy, mặc quần áo trông gầy gò, cởi ra thì có da thịt. Cơ thể hoàn hảo cân xứng với thân trên đầy đặn của anh, hiện tại đã không còn vết thương. Vóc dáng như người mẫu, rõ ràng có cơ bụng sáu múi.

“Anh ——” Đinh Huyên dời tầm mắt, “Sau lưng có vết thương không?”

“Làm sao có khả năng?” Đoàn Luật Minh hình như tương đối hài lòng, thuận tay cầm áo sơ mi định mặc vào. Anh chưa bao giờ là kẻ hèn nhát tháo chạy, trên lưng tuyệt đối không có vết thương.

“Đinh ——” lúc này cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.

Đoàn Luật Minh vẫn đứng đưa lưng về phía cửa, mà Đinh Huyên thì đứng trước mặt anh. Nghe được tiếng người, Đinh Huyên ngẩng đầu lướt qua đầu vai Đoàn Luật Minh nhìn thấy cô y tá trẻ mở to hai mắt, đờ người ra.

Đinh Huyên đột nhiên nhận ra tình huống trước mặt, trong lòng hồi hộp, hỏng rồi.

Đoàn Luật Minh khó khăn lắm mới mặc áo sơ mi vào, vừa cài khuy áo, vừa gật đầu với cô y tá trẻ: “Tiểu Tề.”

“Bác sĩ Đoàn?” Cô y tá đứng chặn cửa, ánh mắt phóng đại nhìn qua nhìn lại hai người bọn họ.

Đoàn Luật Minh vừa thong thả thắt cà-vạt vừa mỉm cười với cô ta: “Đã quên nói với cô, cô Đinh là bạn gái của tôi.”

Trong nháy mắt Đinh Huyên hóa đá, lời nói của Đoàn Luật Minh tựa như sấm sét giữa trời quang đánh vào đầu cô. Càng đừng nói đến tiêu hóa hàm ý trong đó —— bạn, bạn gái.

“Ồ…bác sĩ Đoàn sao không nói sớm.” Cô y tá che miệng cười, nói đùa, “Vậy, nếu không thì tôi đợi lát nữa rồi tới nhé? Đường đột quấy rầy hai người rồi.”

“Cô đừng đi! Ban nãy không xảy ra chuyện gì hết!” Cho đến lúc này trong đầu Đinh Huyên mới nổi lên tiếng còi báo động, cô tiến lên mấy bước. Cô y tá trẻ này rõ ràng hiểu lầm gì rồi.

“À, không sao. Tôi sẽ không nói gì đâu, ha ha.” Cô y tá trẻ vừa nói vừa lùi người, sau đó đóng cửa lại.

Đinh Huyên cứng ngắc quay đầu nhìn thấy Đoàn Luật Minh đã mặc áo blouse trắng, cô đột nhiên cảm thấy mình còn cần chiếc vòng chụp cổ.

Đoàn Luật Minh cầm bảng bệnh án muốn đi, hình như hoàn toàn không quan tâm.

“Khoan đã!” Đinh Huyên gọi anh lại, âm thanh hơi run run, “Này, ban nãy…”

“Em cho rằng còn có thể nói gì?” Đoàn Luật Minh rất thản nhiên hỏi lại.

Đinh Huyên ngẩn ngơ.

Hình như…một bác sĩ nam để trần mặc quần áo trong phòng bệnh nhân nữ, thật sự chỉ là —— càng bôi càng đen.
Bình Luận (0)
Comment