Từ trường học đến bãi biển Đông Thanh ở vùng ngoại ô mất
hơn hai tiếng đi đường. Đinh Huyên trực tiếp bắt một chiếc taxi, nhưng
bởi vì thời gian đi làm kẹt xe, khi đến chỗ kia thì đã là một rưỡi trưa.
Đinh Huyên xuống xe liền chạy thẳng về phía bãi biển.
Bãi biển Đông Thanh kéo dài 11 km, ở hai đầu còn có mấy km bãi cát. Nói
là bãi biển, thật ra là bãi biển nhân tạo, sau khi được khai phá thành
khu du lịch mới bắt đầu mở thành bãi biển, trên con đường ngắm cảnh
không ít du khách qua lại. Người bán hàng rong xe hàng chuyển động chào
hàng đủ loại hàng thủ công bỏng ngô xúc xích. Còn có ông chú bà bác cầm
chùm bong bóng đủ màu sắc qua lại chào hàng.
“Buổi sáng có học sinh tiểu học đến đây cắm trại không ạ?” Đinh Huyên thở hổn hển, giữ lại một bác gái hỏi.
“Có, nhiều lắm cơ, đi về phía kia kìa.” Bác gái duỗi tay chỉ về phía trước.
Đám mây cuồn cuộn trên bầu trời, đột nhiên truyền đến tiếng sấm vang.
“Thời tiết muốn thay đổi rồi.” Bên cạnh có một ông bác lớn tuổi, đeo huy hiệu công ty du lịch híp mắt nói.
Đinh Huyên đột nhiên quay đầu nhìn mặt biển gợn sóng ở phía xa xa, sợi tóc trong gió che đi hai mắt của cô.
“Cám ơn.” Đinh Huyên không thể thốt ra lời, trong cổ họng như là bị trút đầy cát, cô vòng qua du khách chạy về phía trước.
Mấy phút sau, rốt cuộc nhìn thấy một nhóm học sinh tiểu học đội nón vàng mặc đồng phục, rộn ràng nhốn nháo vui đùa ồn ào, mấy giáo viên đứng ở
giữa trông chừng.
Trong nháy mắt cảm giác như trút được gánh nặng khiến Đinh Huyên lập tức cảm thấy bước chân mềm nhũn, cổ họng càng đau đớn hơn. Cô chống đầu gối thở hổn hển mấy cái, thuận đường chạy qua cô giáo viên gần nhất.
“Lớp 1-3, lớp 1-3 —— đến chỗ cô, Tống Tư Vũ Bì Hạo Triết!” Trong gió lớn nữ giáo viên gào to hết sức.
“Cô ơi mọi người đến từ trường tiểu học thực nghiệm phải không?” Đinh
Huyên cũng khàn giọng hỏi, bên cạnh có một đứa trẻ cười khank khách đụng vào chân cô.
“Đúng vậy.” Nữ giáo viên khó hiểu, thấy Đinh Huyên gần như đứng không
vững liền đỡ cánh tay cô, rồi lại gào to về phía đồng nghiệp, “Mau điểm
danh, chờ xe đến chúng ta trở về trường.”
“Buổi cắm trại kết thúc rồi ạ?” Đinh Huyên lại hỏi.
“Đúng vậy, thời tiết sắp thay đổi rồi. Rõ ràng dự báo thời tiết rất tốt
mà.” Nữ giáo viên cầm danh sách, “Chúng tôi vừa mới từ đảo Minh Xà qua
đây.”
Đảo Minh Xà, hòn đảo cách bãi biển 2 km. Lúc thời tiết tốt có thể mang
máng nhìn thấy hình dáng, mà hiện tại đã hoàn toàn mất đi bóng dáng.
“Cô Từ! Bên cô có nhìn thấy Uông Tiểu Nhân của lớp 1-2 không? Đám trẻ
bên tôi nói không thấy Uông Tiểu Nhân.” Một nam giáo viên đột nhiên hô
lên.
Nữ giáo viên sửng sốt, vội vàng tìm trong đám nhỏ: “Không thấy —— các trò, có ai nhìn thấy Uông Tiểu Nhân không?”
“Thưa cô Từ, ban nãy khi bọn em chơi ở bên kia, em thấy Uông Tiểu Nhân
và Bì Hạo Triết cùng nhau bắt cua.” Có một cô bé chỉ về phía trước.
“Cái đó không phải con cua! Là ốc mượn hồn!”
“Ốc mượn hồn chính là con cua!”
“Không phải!”
Một cậu bé và một cô bé lập tức cãi nhau, vô cùng tích cực. Tiếng trẻ con rất sắc bén.
Uông Tiểu Nhân…
Đinh Huyên cảm thấy bộ não mình đau nhói tựa như bị kim đâm, trái tim cô lạnh băng. Con gái của Uông Ninh, tên là Uông Tiểu Nhân. Bà từng nói
con gái cùng họ với bà.
Mà hiện tại, con gái của Uông Ninh rất có khả năng bị ở lại một mình tại bãi đá ngầm đằng trước.
Đinh Huyên không kịp nghĩ nhiều, cô mau chóng đi qua một đám con nít,
dùng hết sức chạy về phía trước. Cô phải cứu đứa bé kia, nhất định phải
cứu nó.
Ngay sau đó, bãi biển nhân tạo biến thành bãi cát, dần dần xuất hiện bãi đá ngầm chưa bao giờ được khai phá, một tảng đá gần biển đen thui, mà
tảng đá gần bờ thì dính đầy rêu xanh. Trong hơi thở mang theo mùi tanh
lạnh đặc trưng của biển.
Gió càng lúc càng lớn, đám mây trắng vốn cuồn cuộn trên bầu trời đã hóa
thành mây đen. Chân trời thậm chí xuất hiện tia chớp. Sau khi mây đen
phủ kín không trung, ánh sáng dần dần gom lại, trời đất nhất thời tối
tăm giống như chập tối.
Đinh Huyên bò lên tảng đá ngầm đen thui, cảm giác lành lạnh trơn trượt.
Đưa mắt nhìn ra, bốn phía không người, chỉ có sóng biển đợt sóng này cao hơn đợt sóng kia.
“Uông Tiểu Nhân!” Cô lớn tiếng gọi.
Trả lời cô chỉ có tiếng sóng biển cuồn cuộn.
Đinh Huyên leo qua một tảng đá ngầm khác, đi về phía bờ biển. Sóng biển
trắng xóa, nhưng nước biển dâng trào lại là một màu xanh đậm, tựa như
màu mực đọng lại trong nghiên mực.
Cô không biết nước biển ở đây sâu bao nhiêu, cô không biết bơi.
“Uông Tiểu Nhân!”
Trong đợt sóng biển càng ngày càng mạnh, Đinh Huyên rốt cuộc loáng
thoáng nhận ra tiếng khóc đứt quãng. Bầu trời bắt đầu đổ mưa to, Đinh
Huyên lau mắt, đi về phía âm thanh truyền ra.
Cuối cùng, dưới tảng đá ngầm lởm chởm to lớn, Đinh Huyên nhìn thấy một cô bé co ro trong góc đang khóc.
“Uông Tiểu Nhân?” Cô vội vàng chống tảng đá nhảy xuống, cơn mưa lạnh lẽo đã thấm ướt áo, cô nhịn không được rùng mình một cái.
“Mẹ ơi, mẹ ơi…” Cô bé khóc lóc gọi mẹ.
“Không sao, không sao.” Đinh Huyên ôm cô bé, ngăn trở mưa gió đằng sau.
Giọt mưa theo chiếc cằm Đinh Huyên chảy xuống, “Đừng khóc, giờ chúng ta
trở về, được không?” Cô cúi đầu, lau nước mắt và nước mưa trên mặt cô
bé. Lúc này cô mới phát hiện bàn tay trắng bệch của mình đang run rẩy.
“Cá lớn, cá lớn.” Cô bé khóc thút thít, rơi lệ đầy mặt, một tay ôm chặt
Đinh Huyên, tay kia nắm lấy vạt áo của cô, ngẩng đầu nói gì đó, không rõ đầu đuôi.
“Gì cơ?” Đinh Huyên khó mà nhận ra, nghe hồi lâu mới phân biệt rõ ràng, “Cá lớn?”
“Cá lớn.” Cô bé ngửa mặt nhìn cô, đột nhiên ôm chặt eo cô, âm thanh đột nhiên bén nhọn, “Cá lớn đến rồi!”
Đinh Huyên lập tức quay đầu, sóng lớn màu đen tạt vào mặt, đánh vào bên
chân cô. Trong không khí là mùi nước biển ẩm ướt. Trong nháy mắt cô hiểu được cá lớn mà Uông Tiểu Nhân nói là cái gì…
Là Đoàn Luật Minh.
Là bổn mệnh của Đoàn Luật Minh.
Giờ đây, trời đất đã u tối, mây đen đến gần, sóng biển ngập trời. Lấp
đầy lỗ tai đều là tiếng sóng biển đánh vào đá, tiếng rít gào mãnh liệt.
Uông Tiểu Nhân đã kinh hãi cực độ mà khóc hổn hển.
Đinh Huyên vẫn không nhúc nhích nhìn mặt biển đen kịt, trái tim đập
nhanh gần như tới đỉnh điểm, cho đến khi trong tiếng sóng biển va đập,
dần dần xuất hiện một bóng người màu đen.
Sóng biển gần bằng chiều cao thân hình chẳng có ảnh hưởng gì đến anh, bước chân anh vững vàng, từng bước một đi tới.
Đinh Huyên ngẩng đầu, giọt mưa đã bắn vào mắt cô, nhưng cô vẫn mở to
mắt, cho đến khi trong sắc trời đen tối nhìn thấy rõ hình dáng của anh.
Đoàn Luật Minh tựa như vị thần Hy Lạp được điêu khắc ngũ quan hoàn mỹ,
giờ phút này vẫn không khiếm khuyết, ngược lại nổi bật dưới bóng đêm,
càng giống như tác phẩm nghệ thuật dùng hết thiên phú mà điêu khắc ra,
lạnh băng, không hề có hơi thở nhân gian.
Mái tóc anh dường như muốn hợp thành một thể với sắc trời, trong bóng
tối làn da màu ngà càng trông rõ ràng, giọt mưa theo mũi và cằm anh chảy xuống.
Áo sơ mi thấm ướt dính chặt trên người, hiện ra cơ thể phẳng lì theo
khuynh hướng mỹ thuật. Chỗ bị rách rướm máu đỏ tươi, nhuộm vào vải vóc.
Nhất thời, Đinh Huyên nhìn gương mặt anh đã quên nên nói cái gì. Tựa như lúc này mặc kệ nói cái gì đều là mạo phạm và cả gan.
Cô hé miệng, hình như cũng nói gì đó, nhưng sóng biển cuồn cuộn đã nuốt chửng âm thanh của cô.
Đoàn Luật Minh đi tới cách hai bước rồi dừng lại, sau khi anh nhìn thấy
rõ ràng là Đinh Huyên thì hơi nheo mắt lại, giấu đi vẻ kinh ngạc, biểu
cảm gần như đồng thời mang đến sự dịu dàng nào đó khiến người ta sởn tóc gáy.
“Anh yên tâm, nó chỉ là một đứa con nít…” Âm thanh Đinh Huyên đang run
rẩy, nhưng vẫn nhìn thẳng vào mắt Đoàn Luật Minh, không hề né tránh,
“Chưa nhìn thấy gì hết. Cho dù nhìn thấy, người khác cũng chỉ coi như cô bé nói mê sảng thôi.”
Bờ môi anh chuyển động.
Đinh Huyên không nghe được anh đang nói gì, giây tiếp theo cô liền bay lên không trung.
Adrenalin tăng mạnh khiến cô đẩy cô bé ra trong phút chốc, còn mình thì
bị quăng mạnh vào trong sóng biển. Nước biển lạnh buốt thấu xương vây
quanh, lúc này Đinh Huyên mới nhận ra, khi nãy anh nói tạm biệt.
Tạm biệt.
Ý chí cầu sinh mãnh liệt trong nháy mắt từ xương sống nhảy vọt lên đỉnh
đầu. Trong đợt sóng càng ngày càng cao, Đinh Huyên hoàn toàn không tìm
thấy chỗ nào để bám vào, cô theo bản năng chuyển động tứ chi, dốc sức
không muốn để mình chìm xuống.
Bản năng muốn thoát nguy hiểm khiến cô vùng vẫy ở trên, bên dưới không
có điểm dừng chân. Đinh Huyên mở miệng muốn kêu cứu mạng, nhưng nước
biển nồng nặc lại đổ vào miệng, cảm giác tanh mặn thấu xương lập tức
trượt vào lồng ngực.
Bóng dáng cao lớn của Đoàn Luật Minh đang lẳng lặng đứng trên tảng đá ngầm.
“Tôi biết chữa thương ——” Đinh Huyên khàn giọng tận sức hô to, “Vết thương của anh, tôi biết cách hồi phục ——”
Một đợt sóng lớn đánh qua đây, toàn thân Đinh Huyên bị nuốt trong biển.
Sợ hãi và tuyệt vọng tựa như chiếc lưới chằng chịt bao lấy cô. Nỗ lực
muốn tận sức sống sót cùng cảm giác phí công không còn hy vọng sống sót
khiến cô nghe được nhịp tim dồn dập của mình trong nước.
Lỗ tai lỗ mũi đã bị nước đổ vào từ sớm, áp lực thiếu dưỡng khí khiến cô
mở miệng, nước biển lạnh lẽo tiến vào bên trong. Đinh Huyên ở trong nước mở mắt ra, trong nước biển mờ tối có thứ gì đó kết tủa nổi bồng bềnh,
cô chỉ cảm thấy mình đang rơi xuống, rơi xuống. Ý thức dần dần rời xa,
cô chầm chậm thả ra bàn tay nắm chặt, mái tóc dài bồng bềnh trong nước.
……
Không biết qua bao lâu, ý thức dần dần trở về, Đinh Huyên sặc nước ho
khan, từ từ tỉnh lại, cảm giác được trong dòng nước dưới thân có lớp cát mịn dính trên cánh tay. Cô cảm thấy toàn thân đau đớn, lạnh lẽo.
Mưa đã tạnh, cô nằm trên bãi cát, trong tầm mắt chỉ nhìn thấy bầu trời tối đen, thế mà lóe lên hai ba vì sao.
“Hôm nay, tạm tha cho cô.” Có người khẽ khàng nói bên tai cô, hơi thở phả vào tai cô.
Đinh Huyên thử mở miệng nói chuyện, nhưng cô phát hiện ngay cả sức lực
để nói năng cũng không có. Cách đó không xa, có ánh đèn pin chớp tắt,
truyền đến tiếng người.
Cô nhắm mắt lại, khóe mắt chảy xuống một giọt lệ.