Ta, Biết Đoán Mệnh, Không Dễ Chọc

Chương 55

Nghe vậy, Bạch Diệc Lăng quay đầu lại nhìn, phát hiện Tạ Tỉ - lúc hắn mới vào cửa thì đứng cách xa tám trượng - đã chạy đến bên cạnh hắn từ hồi nào không hay, vì thế lạnh lùng hỏi: "Sao lại không thể?"

Tạ Tỉ nói: "Bởi vì ta nhìn thấy cô gái này bay từ giữa không trung vào đây, chẳng lẽ cô ta va vào cửa sổ rồi ngã xuống đất chết sao?"

Bạch Diệc Lăng cười như không cười đáp: "Ngươi còn chưa tỉnh ngủ à?"

Tạ Tỉ khó chịu nhất là cái giọng điệu này của hắn, y vặn ngược lại: "Những gì ta nói đều là sự thật. Bây giờ nếu như là ta đang nằm mơ, vậy trước tiên ta sẽ mơ ma nữ này bóp cổ ngươi."

Đã gần hai năm Tạ Tỉ không ở Kinh đô, trong số những người ở đây không có mấy ai biết y, nghe thấy Tạ Tỉ vô lễ, người khác còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Bạch Diệc Lăng lạnh mặt, không nói hai lời, nhấc chân đạp Tạ Tỉ một cái.1

Hình thức "chung sống" này của hai người hiển nhiên không phải mới hình thành gần đây, Tạ Tỉ liên tiếp bị hắn đá lui mấy bước, không hề có chút kinh ngạc, cũng không chịu thua kém, sau khi đứng vững lập tức giơ nắm đấm về phía Bạch Diệc.

Bạch Diệc Lăng nghiêng đầu, giơ một tay tiếp nắm đấm của Tạ Tỉ, co gối thúc mạnh vào bụng dưới của y, hai người tức khắc nhào vào đánh nhau.

Tình cảnh này khiến cho Diêm Dương nhận ra người trước mặt là ai —— trừ con thứ Tạ gia đang nhậm chức giáo úy kia ra, Bạch Diệc Lăng cũng không như thế này với bất kì ai khác.

Không vì gì khác, đơn giản là Bạch Diệc Lăng từ nhỏ đến lớn chỉ gặp mặt đệ đệ này của hắn mười mấy lần, theo Diêm Dương thấy, hai người này đều không phải kiểu tốt tính, Tạ Tỉ không nói được mấy lời hay, đã vậy còn nóng tính, mà Bạch Diệc Lăng cứ thích chèn ép y, lại không có cảm tình với một nhà này, bởi vậy lần nào gặp nhau cũng gây gổ.

Lúc ban đầu là đấu khẩu, đấu tới sôi máu mới động thủ, bây giờ thì hay rồi, nói chuyện là chín đánh lộn là mười.

Người chung quanh đều trợn tròn mắt, sau một lát mới phản ứng, vội vàng kéo hai người họ ra.

Diêm Dương khuyên: "Lục ca, hiện giờ tình huống không tốt, chúng ta nói chuyện rõ ràng trước đi rồi đánh cũng không muộn."

Hai người kia đánh nhau, nhìn từng quyền đấm vào thịt, ngươi tới ta đi, nhưng trong mắt của những người thạo nghề lại giống như tiểu hài tử đánh lộn, đơn thuần là để xả giận, hoàn toàn không có chiêu thức kết cấu gì đáng nói. Nếu không thì lấy một thân đầy ám khí kia của Bạch Diệc Lăng, dù có trực tiếp giết chết Tạ Tỉ cũng chưa chắc không làm được.

Diêm Dương cẩn thận ôm hông Bạch Diệc Lăng kéo hắn ra sau, mặt khác trong đám người Tề Duyên Khải cũng có người nhận ra Tạ Tỉ, lập tức khuyên y: "Tạ giáo úy, mọi người đều muốn làm rõ sự việc, vừa rồi ngươi gặp phải cái gì, có chuyện gì từ từ nói."

Tạ Tỉ hít sâu một hơi, quắc mắt nhìn Bạch Diệc Lăng, gằn từng chữ một: "Ta nói cô gái này bay từ trên trời xuống. Không tin các ngươi có thể hỏi tiểu nhị trong quán."

Y vừa nói, vừa dùng chân đá đá tiểu nhị trên mặt đất: "Dậy, có phải nam nhân hay không?! Nhiều người ở đây như vậy, không tới lượt ngươi bị ma bắt hồn. Ngươi nói cho bọn họ, cô gái này vừa rồi rốt cuộc làm gì!"

Tiểu nhị vẻ mặt đưa đám đứng lên, vẫn không dám đứng quá gần cô gái kia, nơm nớp lo sợ nói: "Đúng vậy, cô ta thật sự đã bay từ trên trời xuống, tiểu nhân và vị công tử này đều thấy được... Đây không phải người, đây là ác quỷ đó!"

Mặt gã tràn đầy hoảng loạn, đặc biệt nói với Bạch Diệc Lăng: "Cái quán này, còn có công tử ngươi, nhanh nhanh đi tìm người làm phép, nếu không bị ma ám, sớm muộn gì cũng chết!"

Vốn dĩ hoàn cảnh chung quanh đã âm trầm khủng bố, lại nghe gã nói thế, càng làm người ta không rét mà run, mọi người quả thực cảm thấy cô gái nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích kia tựa như ôn dịch, vội vã đứng xa ra một chút.

Tạ Tỉ cười lạnh: "Nghe thấy chưa? Có rảnh rỗi chơi trò uy phong với ta, còn không mau đi kiểm tra trên người của ngươi có dị trạng gì không, kẻo vừa mới lên làm Thế tử đã mất mạng hưởng phúc."

Bạch Diệc Lăng lặng im một lát, bị y làm cho tức đến bật cười: "Cái Hầu phủ nát kia của nhà các ngươi nhét vào tay ta, còn coi như là làm ta hưởng phúc sao? Đại trượng phu có năng lực thì tự mình kiến công lập nghiệp, chút lợi ích nhỏ bé này ta còn chướng mắt! Tạ Tỉ, ngươi lại đây cho ta."

Tạ Tỉ cảnh giác nhìn hắn, Bạch Diệc Lăng kéo mạnh cánh tay đối phương, kéo y đến bên cạnh cô gái, đè tay Tạ Tỉ lên mặt cô ta, nói: "Ngươi tự hiểu đi rồi hẵng nói nhảm."

Tạ Tỉ vùng vẫy mãi không ra, tay tiếp xúc tới làn da lạnh băng của đối phương, y thầm cảm thấy ghê tởm, vừa định tránh đi bỗng nhiên nhận thấy sai sai, lập tức sửng sốt.

Nằm trên mặt đất, là một người chết, cô không có hô hấp, không có tiếng tim đập, làn da lạnh ngắt, chạm vào liền làm người ta nhớ tới loài bò sát lạnh băng mà trơn trượt nào đó.

Vừa rồi Tạ Tỉ cùng Bạch Diệc Lăng tranh cãi không ai nhường ai, là bởi vì từ lúc hai người gặp mặt lần đầu tiên khi còn nhỏ đã như vậy.

Nhưng hiện tại, nhiệt độ trên làn da và trạng thái đối phương nói cho y biết, cô gái này chẳng những đã tử vong, hơn nữa thi thể đều đã lạnh, hiển nhiên đã chết được một thời gian.

Vậy thì tình cảnh vừa rồi, cô ta, cô ta bay đến từ giữa bầu trời đêm —— thật sự là do bị oan hồn ám sao?

Thái độ Tạ Tỉ tuy rằng ác liệt, nhưng không biết vì sao, ở y lại không cảm nhận được địch ý cùng khinh miệt vốn luôn luôn thuộc về người Tạ gia, vì thế Diêm Dương hỏi: "Tạ giáo úy, có thể cho biết tại sao ngươi ở chỗ này, và vừa rồi rốt cuộc nhìn thấy cái gì?"

Tạ Tỉ vốn đang vì nghi ngờ mà hoang mang, bị lời Diêm Dương cắt ngang dòng suy nghĩ, y hơi khựng lại, trên mặt lại khôi phục vẻ hơi châm chọc khinh thường, hừ nhẹ một tiếng, kể lại toàn bộ sự việc một lần nữa.

Trong lúc y nói, Bạch Diệc Lăng vẫn nhìn chằm chằm vào thi thể trên mặt đất, chờ đến khi Tạ Tỉ dừng lại, hắn mới đột nhiên hỏi một câu: "Ngươi nói, vừa rồi lúc cô ta bay tới, tóc búi lên sao?"
Bình Luận (0)
Comment