Tuy Lục Dữ không biết sắp xảy ra chuyện gì, nhưng bản năng y lại cảm thấy không ổn, chỉ là ngay sau đó, lúc Bạch Diệc Lăng vừa vuốt lông y vừa nói "Giúp ta chút nhé", Lục Dữ không ngần ngại quên đi luôn chút lòng cảnh giác ít ỏi của mình, vô cùng hưởng thụ đong đưa đuôi gật đầu với hắn.
3
Đám Thường Ngạn Bác còn đang hỏi những người dân đã nhìn thấy manh mối, nhưng ban nãy mọi người hóng hớt đến là hưng phấn, bây giờ lại ấp a ấp úng nói không rõ, cũng không biết do sợ nên quên hay là do kiêng kị ma nữ, sợ dính dáng tới mấy thứ không sạch sẽ nên không dám mở miệng.
Bạch Diệc Lăng ôm hồ ly đi qua, đám người lại hưng phấn xôn xao.+
Bạch Diệc Lăng nhấc Lục Dữ lên đưa ra trước mặt mọi người: "Mọi người xem xem, đây là gì?"
Vừa rồi có rất nhiều người thấy hắn đón lấy một vật nhỏ màu đỏ rực từ giữa không trung, chỉ là động tác của Lục Dữ quá nhanh, Bạch Diệc Lăng lại trực tiếp ôm y vào trong ngực, bọn họ cũng không thấy rõ đó là vật gì, lúc này hắn cho xem, mọi người mới bắt đầu bàn tán:
"Mau coi kìa, cái thứ Bạch đại nhân giơ lên không phải một con hồ ly sao?"
"Chời ơi, cưng quá, nhỏ quá, non quá! Ở đâu ra kia?"
"Tránh ra tránh ra, đừng có cản đường, để ta nhìn với! Ta chưa bao giờ nhìn thấy hồ ly sống luôn đó!"
"Vừa rồi ta thấy, hình như là từ trên trời rơi xuống!"
...
Lông tơ Lục Dữ hỗn độn trong gió, móng vuốt bám vào bàn tay Bạch Diệc Lăng, im lặng nhìn nhân loại dưới đất tranh nhau vây xem, khen mình đáng yêu vô tri, chỉ biết câm nín.
Bạch Diệc Lăng nói: "Mọi người cũng biết, hồ ly chính là vật tượng trưng cho điềm lành, nó xuất hiện ở đây đương nhiên cũng không phải là trùng hợp, mà là vì giải quyết tai họa cho mọi người."
Hắn vừa nói như vậy, mọi người ngay lập tức chấp nhận. Tuy Tấn Quốc coi hồ ly là điều may mắn, nhưng hồ ly thường ở trong chốn núi sâu, lại nhanh nhẹn linh hoạt, không thường xuất hiện trong sinh hoạt của người dân, điều này cũng làm cho tộc chúng nó tăng thêm rất nhiều cảm giác thần bí, bây giờ nó xuất hiện ở chỗ có người mới chết, được bao người chứng kiến, nhất định không phải trùng hợp!
Đặc biệt là, con hồ ly này còn đáng yêu như thế, ngoan ngoãn như thế!
Vì vậy, lập tức có người vung tay, kêu lớn: "Trời giáng thần hồ, tất sinh điềm lành!"1
Những người còn lại cũng hoan hô: "Trời giáng thần hồ, tất sinh điềm lành!"
Còn có người nhỏ giọng hỏi: "Thế nào? Có thể cầu nguyện không? Có thể sờ không?"
"Nhìn cho đỡ thèm là được, sờ cái gì mà sờ!"
Bạch Diệc Lăng và Lục Dữ đều cảm thấy da đầu tê dại.
Bạch Diệc Lăng nói: "Đúng vậy, cho nên mọi người không cần vì chuyện vừa rồi mà sợ hãi, thần... thần hồ xuất hiện, đúng là tới tiêu tai giải ách, các ngươi có manh mối gì thì cứ nói đừng ngại, cung cấp manh mối chính là tích góp phúc báo, nói xong rồi có thể cầu nguyện với thần hồ!