Chương 36: Lão Bà Bà
Đây cũng là lần đầu tiên Phương Thu Dao tới nơi này, trước giờ chỉ cần qua giờ Thân, phụ thân của nàng sẽ cấm nàng ra ngoài.
Hả? Đây là mùi vị gì? Sao thơm vậy?
Lúc đi ngang qua một nhà hàng, Phương Thu Dao bị mùi thơm truyền ra bên trong hấp dẫn, quay đầu nhìn lại thì thấy trên đó có sáu chữ lớn Tàng Tam Trư Di Hồ Bánh.
"Ừng ực."
Phương Thu Dao nhẹ nuốt nước miếng, kỳ thực khi nãy lúc mọi người ăn bánh đậu nàng cũng thèm lắm, vì thế hiện tại bị mùi bánh dụ hoặc mà dừng chân.
Không được! Ta ra ngoài điều tra chính sự, sao có thể vì mấy cái này mà chậm trễ!
Kiên định với tín niệm của mình, Phương Thu Dao cưỡng ép nghiêng đầu sang chỗ khác, tiếp tục đi về phía trước.
"Ôi~ ôi~."
Vào lúc Phương Thu Dao đang nhớ lại đường đi thì nghe được âm thanh rên rỉ.
Phương Thu Dao nghe thế lập tức nhìn về phía phát ra thanh âm, nàng thấy được cách đó không xa có một lão bà bà ngồi trên mặt đất.
"Đại nương, ngài không sao chứ?"
Phương Thu Dao vội chạy đến bên người lão bà bà.
Nhìn thấy Phương Thu Dao đột nhiên xuất hiện, đầu tiên lão bà giật nảy mình, sau đó mới kêu khóc:
"Lão bà tử ta số khổ a! Ô ô ô! Sao mạng này của ta lại khổ như vậy!"
Thấy lão bà bà khóc như trời sập, Phương Thu Dao liên tục an ủi:
"Không sao, không sao đại nương, có chuyện gì khó xử ngươi cứ nói với ta, ta sẽ giúp ngươi."
Lúc này lão bà bà mới nhìn về phía Phương Thu Dao, có chút cảnh giác hỏi:
"Cô nương, ngươi là ai a? Lão bà tử ta và ngươi không quen không biết, sao ngươi lại muốn giúp ta? Chẳng lẽ muốn tiền tài của ta? Ta nói cho ngươi biết, ta. . ."
"Ai nha! Đại nương nói gì vậy, trợ giúp lão nhân gia như ngài là chuyện ai cũng nên làm, trước ta đỡ ngài đứng lên."
Nói xong, Phương Thu Dao nắm lấy cánh tay lão bà bà, đỡ nàng ngồi lên bậc thang.
"Tâm địa cô nương ngươi thật là tốt."
Ngồi thẳng người xong, lão bà bà lôi kéo Phương Thu Dao.
Được khen, Phương Thu Dao cười hắc hắc:
"Đại nương, có phải ngươi bị đau ở đâu không?”
"Ai!"
Lão bà bà nghe vậy thì thở dài thật sâu:
"Là con dâu đáng chết của ta, biết chân ta đau lại để ta một mình ở đây, ta thấy nàng ta là muốn giết ta mà.”
"Sao lại thế, nào có con dâu muốn bà bà mình chết chứ."
"Này, cô nương ngươi thiện tâm tấy nhiên không hiểu. Có một ít nữ nhân tâm địa như bò cạp, xấu xa vô cùng.”
Lão bà bà nói xong thì nhìn hai bên một chút, thấy không ai mới tiếp tục nói:
"Tuy có câu chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, nhưng lão bà tử ta thực sự không biết tâm sự cùng ai, ta chỉ có thể lải nhải với ngươi vài câu thôi.”
"Ai, đại nương ngài nói đi, ta nghe."
"Thê tử con ta a! Mỗi ngày đều cho ta ăn đồ thử cùng nước bẩn, ban đêm còn đuổi ta trong kho củi để ngủ, mùa hè còn đỡ, vừa đến mùa đông a, bộ xương già này của ta thực sự là. . ."
Lão bà bà vừa nói vừa ô ô ô khóc lên.
"Quá phận!"
Phương Thu Dao nghe xong bỗng vỗ đùi:
"Thế gian sao lại có người ác độc như vậy! Đại nương! Đi! Ta dẫn ngươi về nhà tìm tức phụ của ngươi đòi một cái công đạo.”
Lão bà bà nghe xong thì liên tục khoát tay:
"Không được, không được, con dâu ta nổi tiếng là người đàn bà đanh đá trong trấn, cực kỳ lợi hại, một tiểu nha đầu như ngươi tới đó còn không phải bị nàng ăn sống."
"Đại nương yên tâm, bằng vào thanh bảo kiếm trong tay ta. Con dâu ngươi không làm gì được ta đâu. Lại nói, ta chỉ đi đòi một cái công đạo cho ngươi thôi, không động gương đao gì cả.”
"Không được, không được, lão bà tử ta tuổi đã cao, chết cũng sắp chết, đâu thể liên lụy tiểu nha đầu nhà ngươi."
"Yên tâm đi đại nương, ta không sao. Đi, ta dẫn ngươi về nhà."
"Cái này. . . Được rồi, nhất định là ông trời mở mắt, thấy lão bà tử ta quá thảm nên mới cho tiểu cô nương tốt như ngươi tới giúp ta.”
Phương Thu Dao nghe xong thì mỉm cười:
"Là chuyện ta nên làm. Đại nương, ngài còn đi được không?"
"Có thể. . . Có thể."
"Được, vậy ta đỡ ngài, ngài đi chậm thôi."