Ta Chưởng Quản Thiên Cư Lâu

Chương 1 - Học Sinh Chuyển Trường

Tháng ba thời tiết đã bắt đầu đi vào nóng bức. Cái cảm giác sáu giờ sáng mà mặt trời lên cao chiếu ánh nắng chói chang làm người ta cũng thấy khó chịu. Ngoài đường đã tấp nập bóng người đi lại, thành phố Thái Bình lại bắt đầu một ngày mới bận rộn với tất cả mọi người, đặc biệt với một số ai đó!

- Tú! Có xuống ăn cơm hay không? Hôm nay ngày đầu đi học đấy!

Tiếng gọi với từ phía dưới nhà vang lên. Bà Trang đã bắt đầu dọn bữa sáng ra bàn ăn. Căn nhà hai tầng không quá lớn, thế nhưng lại có không khí ấm áp hài hoà.

Trên tầng hai, phía bên phải là phòng của Tú. Hắn năm nay mười bảy tuổi, là học sinh cấp ba. Mã gen của ông Hùng bà Trang rất tốt, thế nên tuy chỉ có mười bảy tuổi nhưng thân cao đã đến mét bảy mười lăm. Tú có một khuôn mặt ưa nhìn, hai hàng lông mày thẳng đầy khí thế, sống mũi cao. Thế nhưng lúc này dưới mái tóc rối bù sau khi ngủ dậy thì hai mắt của hắn lại đang đờ đẫn.

- Cái quái gì thế này?

Tú ngẩn người lẩm bẩm, tự hỏi một câu khó hiểu.

- Nhóc con, còn chưa xuống sao, mấy giờ rồi, muốn muộn học hả?

Đúng lúc này tiếng gọi của bà Trang lại một lần nữa vang lên làm Tú phản ứng lại. Hắn nhanh chóng đáp lời:

- Đây rồi, Con xuống liền đây!

Bỏ mặc lại sự việc, Tú nhanh chóng bò dậy khỏi cái ổ của hắn, hai chân đi vào đôi dép, nhanh chóng loạt xoạt đi xuống dưới lầu tiến đến nhà tắm. Vừa mới xuống khỏi cầu thang, bỗng nhiên có tiếng gió rít lên bên tai. Tú lập tức phản ứng cấp tốc, thân hình lui nhanh về phía sau một bước tránh khỏi bị tập kích.

- Ầm!

Tiếng va chạm vang lên, ánh mắt lướt qua. Một cánh tay to đang tiếp xúc với bức tường, nắm đấm lớn không một chút trở ngại lại rút về.

- Bố, mới sáng sớm đấy!

Tú ngáp một cái thật to, khiến câu nói của hắn có chút tròn tiếng. Đoạn nói xong lại tiếp tục hướng về phía nhà tắm.

- Phản ứng không tồi, hôm nay không cần đưa đi chứ?

Ông Hùng cười lớn, khuôn mặt góc cạnh đầy khí khái mà hỏi.

- Không cần, cũng không phải lần đầu!

Tú lại lên tiếng đáp trả.

Mười phút sau, một nhà ba người đã ngồi trên bàn ăn nhanh chóng ăn sáng. Ba Trang vừa ăn vừa nhìn Tú, một lát không nhịn được mà nói:

- Lần đầu tới cũng đừng có đánh bạn, lần này đã là lần thứ năm rồi đấy!

- Con biết rồi!

Tú và nhanh bát cơm, ngay sau đó đứng dậy mà nói tiếp:

- Con ăn xong rồi, giờ con đi học!

- Ừm đi đi!

Ba Trang cũng không có dặn gì thêm, chỉ gật đầu.

Tú nhanh chóng mang theo túi đựng sách bên hông, bước ra khỏi nhà. Vừa thấy bóng hắn biến mất, bà Trang thở dài nói:

- Bao giờ mới khiến người khác bớt lo đây!

Ông Hùng nhanh chóng gắp thịt bỏ vào bát cho vợ mà nói:

- Không cần lo lắng, lần này trường học khác với tất cả trường cấp ba khác, không cần lo bị gọi phụ huynh nữa!

Bà Trang nhìn chồng mà hỏi:

- Ý gì?

Ông Hùng cười hắc hắc, đoạn nói:

- Nguyễn Du không cấm đoán học sinh đánh nhau, chỉ cần không ảnh hưởng đến tính mạng, toàn bộ đều tự do!

.

Trường Trung học phổ thông Nguyễn Du nằm ở trên phố Phan Đình Phùng, đã có lịch sử bốn mươi năm. Không biết đã có bao nhiêu học sinh tốt nghiệp ở nơi này. Hơn hết là, trường học này lại vô cùng đặc biệt, đó chính là giáo viên không can thiệp đến mọi chuyện của học sinh. Ngoài trừ việc lên lớp giảng bài, còn lại đều là học sinh tự làm chủ. Không biết chuyện này đã bắt đầu từ bao giờ, thế nhưng đến nay vẫn có thể duy trì cực kì tốt.

.

Tám giờ kém mười năm, lớp học 11A1 vẫn còn ồn ào náo nhiệt mặc dù tiếng chuông vào học đã vang lên. Rốt cuộc sau một tiếng hô lớn:

- Cô giáo tới rồi!

11A1 mới tiến vào nghiêm chỉnh. Học sinh đều ngồi về chỗ của mình, mặc dù tư thế ngồi đều có chút không không hài hoà ánh mắt.

Cô giáo Thư năm nay đã ba mươi sáu tuổi, gắn bó với Nguyễn Du đã mười năm, bởi vậy đối với cô thì Nguyễn Du đã vô cùng quen thuộc. Hôm nay lớp 11A1 do cô chủ nhiệm lại đón thêm một nam học sinh mới. Lúc này Cô đã mang theo nam sinh đi vào trong lớp.

- Ồ!

Tiếng ngạc nhiên vang lên trong lớp, 11A1 có bốn mươi tư học sinh, trong đó lại có mười bốn nam, ba mươi nữ. Vậy nên khi nam sinh kia đi theo cô Thư vào lớp hiển nhiên mang đến một trận kinh ngạc. Hơn nữa khai giảng đã qua một tháng, lúc này lại có học sinh chuyển đến liền làm cho không khí mang thêm vui vẻ.

- Các em tốt, hôm nay lớp chúng ta có thêm một bạn mới chuyển đến, mong rằng trong học tập cùng sinh hoạt cả lớp hãy giúp đỡ bạn ấy nhanh chóng hoà nhập với mọi người!

Sau tiếng nói của cô Thư, tiếng vỗ tay vang lên bốp bốp, nhất là đám học sinh nữ, tiếng ríu rít của các nàng càng nhiệt tình. Nam sinh thì chỉ có rời rạc tiếng vỗ tay, hiển nhiên không mấy có hứng thú.

- Tú, em giới thiệu một chút cho các bạn nghe nào!

Nam sinh này không phải ai khác, hiển nhiên là lần đầu tiên đi học tại Nguyễn Du là Tú. Chỉ thấy hắn lúc này mặc một bộ sơ mi trắng vừa vặn, quần vải nhẹ nhàng, mái tóc đen tuỳ ý khiến người ta cảm thấy hắn có chút lười biếng. Phối hợp với khuôn mặt ưa nhìn lại khiến không ít bạn nữ trong lớp hai mắt toả sáng.

- Mọi người tốt, tôi là Đào Thiên Tú! Thiên là trời, Tú là sao!

Hết??

Cả lớp vẫn đang chờ tiếp câu nói của hắn, thế nhưng hắn lại đứng ở đó, không có ý định nói thêm gì cả. Không khí có chút quái lạ. Cô giáo Thư dở khóc dở cười, lên tiếng xua đi bầu không khí quái lạ này:

- Thôi được rồi, có lẽ là bạn ấy còn ngượng ngùng, cả lớp cho tràng pháo tay cổ vũ bạn ấy nào!

Bẹp bẹp!

Tiếng vỗ tay lần thứ hai vang lên. Sau khí kết thúc, cô giáo Thư đã trông thấy giáo viên tiết đầu là Thầy Nam đứng chờ ở ngoài. Vậy nên, Cô Thư quay sang nói với Tú:

- Tốt rồi, trong lớp còn chỗ trống em tự chọn nhé!

Thấy Tú gật đầu cô mới đi ra khỏi lớp. Khẽ gật đầu với thầy Nam bên ngoài, cô Thư đã bước đi khỏi.

Tú từ từ đi xuống phía dưới, dưới ánh mắt của một đám học sinh, hắn liền tuỳ ý ngồi xuống một bàn hàng thứ năm. Vì bàn học là bàn học đôi, thế nên ở bàn này đã có một bạn nữ đang ngồi.

- Ồ!

Tiếng Ồ kinh ngạc một lần nữa xuất hiện, ngay sau đó lại là tiếng cười quái dị lại có chút hả hê của một số nam sinh vang lên.

- Ta nói người anh em này quả thực là không biết nên không sợ mà, có thể hiểu, có thể hiểu!

- Anh Vũ, đừng nóng giận nha, một lát nữa liền nói cho bạn ấy biết a, đừng nóng giận!

Tiếng nghị luận không ít vang lên, rốt cuộc theo tiếng ho khan của thầy Nam mới dừng lại. Thầy Nam quan sát một hồi, khi nhìn thấy học sinh mới thì chỉ mỉm cười gật đầu.

- Cậu không nên ngồi đây, lát ra chơi liền đổi chỗ khác nhé!

Đúng lúc Tú vừa lôi ra quyển sách giáo khoa ngữ văn thì nghe được tiếng nói từ bên cạnh. Hắn lúc này mới để ý phía bên, lời nói nhẹ nhàng dễ nghe này xuất phát từ nữ sinh cùng bàn.

Chỉ thấy nữ sinh này khuôn mặt tròn bầu bĩnh, hai mắt to ngập nước, hai má phúng phính có chút hồng hồng. Hàng mi của nàng cong cong, mái tóc buộc thành hai bím về phía sau, rõ ràng là rất đáng yêu. Lúc này quan sát hắn mới thấy, khi nãy hiển nhiên là không có chú ý, lúc này thấy rõ ràng liền không khỏi tán dương trong lòng.

- Này, nghe thấy tớ nói không?

Trâm nhẹ nhàng hỏi lại, ánh mắt có chút lo lắng mà hỏi.

- Vì sao?

Tú hỏi lại, hắn trong lòng đã đoán ra vài phần.

- Tại vì... Nói chung là cậu đừng ngồi gần tớ, nếu không cậu sẽ bị bắt nạt đấy!

Trâm có chút ngập ngừng, nhưng ngay sau đó cũng nói ra.

- Ồ, vậy à, thú vị nhỉ?

Khoé miệng có chút câu lên, Tú đáp lại một câu như có như không, hiển nhiên không có chú ý trong lòng. Hắn lại nhanh chóng bày ra sách vở để ở trên bàn. Mặc dù lười, đi học chưa từng ghi chép, thế nhưng là buổi đầu, hắn cũng muốn tỏ ra có chút bình thường để sách vở trên bàn rồi mở ra.

Tiết học đầu tiên của thứ hai lại là Ngữ Văn, thầy Nam trên bục giảng thao thao bất tuyệt mà nói, thế nhưng bên dưới số học sinh theo dõi và ghi chép chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Tú lúc này cũng không có chút nào chú ý bài giảng, đối với hắn, học hay không cũng không quan trọng cho lắm. Bởi vậy, tâm trí hắn lúc này đều chú tâm vào một hình ảnh quái dị khác ngay trước mắt. Hình ảnh này xuất hiện từ lúc sáng hắn bắt đầu tỉnh dậy, phía trước mắt hắn bất ngờ nhiều hơn một thanh sáng kì lạ, lại như mộng ảo.

Từ lúc ở nhà đến trường hắn đã xác định, chỉ có bản thân hắn mới nhìn thấy hình ảnh này. Thanh sáng này cũng rất đơn giản, nó chỉ có một dòng chữ Loading....

Mới bắt đầu chỉ chậm chạp từ 1% tiến lên, hiện tại đã là 20% rồi. Nếu theo tốc độ này tính toán, đêm nay khẳng định nó sẽ full 100%.

Nhưng cái quan trọng nhất ở đây, cái vạch này nó là thứ gì, nó đang tải cái gì, và nó từ đâu xuất hiện? Những câu hỏi này cứ lập loè trong đầu Tú khiến hắn có chút hoài nghi nhân sinh.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, tiếng chuông ra chơi vang lên khiến học sinh hò hét vui vẻ. Thầy Nam phất tay mang theo cặp đen rời đi. Lớp học 11A1 bắt đầu tiến vào thời gian nghỉ ngơi. Thế nhưng lúc này không có ai rời khỏi bàn học của mình, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào bàn thứ năm ở giữa, nơi đó ngồi chính là Tú cùng Trâm.

Tú không nói gì, từ tốn để sách vào trong túi, hắn lẳng lặng chờ đợi. Rất nhanh một bàn tay vỗ lên bờ vai của hắn, ngay sau đó là tiếng nói của một học sinh nam:

- Người anh em, đổi chỗ đi thôi, chỗ này không ngồi được đâu.

Nam sinh này thân hình mảnh khảnh có chút gầy gò, mặt mũi bình thương. thế nhưng mái tóc lại vô cùng nổi bật. Hắn nhuộm tóc, lại còn là ba màu đỏ, xanh, vàng. Hắn gọi là Khang, trong lớp có biệt hiệu gọi là Tam Mao. Lúc này hắn vừa cười vừa nhìn về Tú mà nói, một tay đặt trên vao của Tú, một tay gõ gõ xuống mặt bàn. Đứng phía sau là hai tên học sinh nam khác, ba người như là áp trận mà tới, cảm giác như Tú nếu nói từ " Không", bọn hắn liền lao vào vậy.

- Vì sao?

Tú vẫn một mặt nhẹ nhàng, hơi lách người tựa vào trên ghế tránh thoát cánh tay của Tam Mao sau đó hỏi lại.

Tam Mao cũng không có tiếp tục mò tới mà chỉ cười, tay phải hướng về phía bàn cuối cùng chỉ vào một nam sinh đang nằm gục trên bàn mà nói:

- Bởi vì chị dâu liền là bạn gái mà anh Vũ đã chọn!

Bình Luận (0)
Comment