Ta Chưởng Quản Thiên Cư Lâu

Chương 2 - Tiếp Quản Thiên Cư Lâu

Theo hướng tay Tam Mao chỉ, ánh mắt cả lớp cũng nhìn về phía bàn cuối kia. Nơi đó là Vũ, một mình hắn chiếm một cái bàn học, lúc này hắn lại đang nằm bẹp trên bàn không biết đang suy nghĩ chuyện gì, cũng có thể là thật đang ngủ.

Tú nhìn một thoáng liền quay đầu lại hỏi:

- Nó là lớn nhất trong lớp sao?

Tam Mao hơi kinh ngạc trước câu hỏi của Tú, thế nhưng cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Không sai, từ năm lớp mười Vũ cũng là đầu lĩnh của 11A1. Đối với khối 11 mà nói, Vũ cũng là nhân vật phong vân.

Tú không nói thêm gì, thế nhưng thân thể hắn đã bước ra khỏi bàn học. Trong khi cả lớp tưởng hắn đã đồng ý đổi chỗ thì thân ảnh Tú đã bất ngờ bước nhanh tới phía cuối lớp. Từ hàng thứ năm đến cuối lớp không quá mười mét. Vậy nên chỉ thoáng một cái hơi thở Tú đã bước tới phía cuối. Như cảm thấy gì đó, Vũ ngẩng mặt lên khỏi mặt bàn, và rồi trước sự kinh hãi của hơn bốn mươi nam nữ học sinh. Một cước đá thẳng vào lồng ngực khiến Vũ bay về phía sau. Đúng vậy, là bay về phía sau bức tường. Ầm một tiếng, Vũ thân thiết va chạm với tường cùng một đám đồ vật vệ sinh đặt ở cuối lớp.

Tú vẫn giữ nguyên tư thế giơ chân đá về trước, ánh mắt hướng về phía trước mang theo đầy vẻ tự tin.

Chuyện gì xảy ra, không một câu nói cứ vậy đi tới là một đá rồi. Lực lượng mạnh thế nào mới khiến một người bay về phía sau ba bốn mét như vậy chứ. Nam sinh trong lớp chứng kiến cảnh này đều hít sâu một hơi, nữ sinh thì hai tay che miệng, ánh mắt đã lấp loé tinh mang.

- Anh Vũ, mày dám!

Tam Mao lúc này mới từ trong kinh hãi hô lên, hắn lập tức lao đến, phía sau vẫn là hai tên nam sinh khác đi theo. Ba tên này là đàn em thân cận nhất của Vũ. Lúc này chứng kiến đại ca bị đánh lén liền không nhịn được lao tới muốn đánh chết tên hỗn lão trước mắt. Thế nhưng bọn hắn có thể đánh tới Tú sao, đáp án là không thể.

Chỉ thấy Tú xoay thân, chân phải lúc đầu còn giữ nguyên tư thế đá về trước lúc này lại theo đà vặn của chân trái, vòng eo xoay mà sải cước về phía sau. Lại nghe tiếp bốp bốp cùng ầm ầm vang lên. Tam Mao cùng hai tên khác lập tức bị một cước này đạp bay về sau, ngã vào trên đất cùng trên bàn. Cả lớp lại im lặng không một tiếng động. Trong lớp chỉ còn tiếng rên rỉ kêu đau của Tam Mao cùng hai tên học sinh kia.

- Mày dám đánh tao?

Lúc này tiếng nói từ phía sau vang lên, Tú quay lại thì đã thấy Vũ đang lồm cồm bò lên, khuôn mặt có chút nhăn lại. Không để cho Vũ đứng lên yên ổn, Tú đã bước tới, tay phải lập tức bóp lấy cổ của Vũ. Vũ chỉ thấy bản thân đã bắt đầu khó thở, hai tay hắn giữ lấy tay của Tú mà vặn nhằm tháo ra bàn tay kia. Rõ ràng là phản ứng tự nhiên khi bị người khác nắm lấy, Vũ cảm thấy bàn tay này giống như một cái kìm sắt vậy, không cách nào gỡ ra. Hắn điên lên, bất chấp nắm tay đấm tới phía trước. Thế nhưng lại có một nắm đấm khác đã nhanh hơn. Nắm đấm này thân thiết tiếp xúc với bụng của Vũ khiến thân thể hắn co lại như con tôm.

Đau!

Đó là cảm giác của Vũ lúc này, quá đau, hắn chỉ sợ bản thân muốn phun ra đồ ăn sáng. Nắm đấm này hiển nhiên là của Tú. Chỉ thấy Tú lúc này khoé miệng nhếch lên, không nhanh không chậm mà nói:

- Từ hôm nay, tao mới là lớn nhất của cái lớp này, mày phục hay không?

Vũ nhắn mặt, trong cơn đau hắn liền muốn phun ra hai chứ " Không phục". Ấy vậy mà miệng còn chưa kịp phun ra lời nói liền bị một bàn tay quất tới. Lời còn chưa ra đã bị nuốt trở lại, cái tát liền khiến đầu óc hắn có chút mê muội.

- Nghĩ cho kĩ, ngày mai trả lời tao!

Buông ra lời này, Tú thả ra Vũ, đi về phía bàn thứ năm ngồi xuống. Thấy hắn đi qua, Tam Mao kinh hãi né về bên cạnh. Hắn sợ a, đến đại ca của hắn cũng bị chỉnh như vậy, tên học sinh mới này cũng quá hung ác rồi.

Mấy tên nam sinh liền nhanh chóng đỡ Vũ dậy tiến ra phòng y tế của trường. Rốt cuộc 11A1 trải qua mấy tiết học sau đều trong một vẻ không khí quái dị. Ngày đi học đầu tiên của Tú lại cứ như vậy chậm rãi đi qua.

- Cậu thích đánh nhau như thế à?

Tiếng chuông báo hết tiết học cuối cùng, Trâm bất ngờ lên tiếng hỏi Tú. Quay sang nhìn Trâm, Tú có chút kinh ngạc trước câu hỏi này. Thế nhưng hắn không trả lời, chỉ cười cười thu dọn sách vở bước ra bên ngoài. Hắn vừa rời khỏi, cả lớp liền một đám học sinh thở ra một hơi, không biết từ lúc nào, Tú đã mang đến áp lực cho 11A1 đến vậy.

Buổi chiều không có lịch học, Tú liền ghé qua tiệm internet gần nhà để tham gia chiến trường liên minh. Quạt đến sáu giờ tối hắn mới chậm rãi đi về nhà.

- Con về rồi!

Bước vào nhà Tú đã lên tiếng chào hỏi. Bà Trang đang lần cơm trong bếp liền hỏi vọng ra:

- Ngày đầu đi học thế nào con?

- Rất tốt!

Tú trả lời nhanh gọn, bóng dáng đã nhanh chóng tiến lên tầng bước về phòng của hắn. Ông Hùng hơn bảy rưỡi tối mới trở về, ngày nào cũng thế, tám giờ mười năm là cả nhà lại tiến hành ăn cơm. Trong lúc ăn cơm bà Trang không ngừng đặt câu hỏi, Tú thì lừa dối trả lời qua cửa. Ông Hùng thì vừa ăn vừa khen ngon, toàn tâm toàn ý đặt vào món ăn trên bàn.

Mười giờ tối, Tú nằm trên giường, hai mắt hắn nhìn thẳng về trước mặt. Hắn đang chờ đợi, đúng là chờ đợi một thứ gì đó. Trước mặt hắn, biểu tượng kia đã loading...98%. Ngay sau đó là 99%, và rồi trong sự chờ đợi của Tú, nó đã viên mãn đạt tới 100%.

- Rốt cuộc đầy đủ, liền là thứ gì đây!

Tú lầm bầm nói.

Không để cho hắn chờ lâu, bên tai hắn đã vang lên tiếng nói máy móc cực kì quỷ dị.

- Đinh! Hệ thống cài đặt thành công. Chúc mừng kí chủ tiếp nhận thành công quyền sở hữu Thiên Cư Lâu. Thiên Cư Lâu đã xây dựng hoàn tất. Mời kí chủ lựa chọn vị trí không gian thông đạo.

- Cái quỷ gì? Hệ thống? Trong tiểu thuyết bàn tay vàng hệ thống sao?

Là một thanh niên thế kỉ 21, Tú đương nhiên có đọc qua tiểu thuyết mạng. Một vài quyển tiểu thuyết có hệ thống hắn cũng đọc qua một chút giải trí. Đơn giản hắn suy nghĩ qua, vật quỷ này cũng chỉ là cái vui vẻ mà thôi. Ai mà nghĩ tới, bản thân hắn vậy mà có một ngày cũng tiếp nhận một cái hệ thống đây.

- Mời kí chủ lựa chọn vị trí không gian thông đạo!

Bên tai lại vang lên tiếng nói máy móc kia. Nhất thời trước mắt Tú xuất hiện một cái cánh cửa kì lạ. Nó giống như không gian ba chiều vậy, ánh mắt hắn chiếu đi đâu thì nó liền xuất hiện ở đó. Nhất thời Tú hiểu ra, cánh cửa này nếu xuất hiện tại một số đồ đạc nó liền biểu thị màu đỏ, đó chính là không thể xây dựng. Còn lại nếu chiếu vào bức tường trống cuối giường liền hiển thị màu xanh, đó là có thể xây dựng. Hắn nhanh chóng chiếu ánh mắt lên góc tường này, ngay sau đó nói:

- Nơi này!

- Xây dựng thành công, không gian thông đạo đã nối liền với Vô Cực thế giới, kí chủ có thể lập tức đi qua tiếp nhận Thiên Cư Lâu ngay bây giờ!

Ngay bây giờ sao? Vốn tài cao gan lớn, Tú lập tức không chút ngần ngại đi tới trước cánh cửa kia. Cánh cửa như một màn nước kì lạ, khi hắn bước tới nó liền hơi rung động. Thò tay vào trong cảm nhận, Tú liền cảm giác được lực hút nhẹ. Không khỏi tấm tắc khen trong lòng, hắn bước hẳn vào bên trong. Đến khi thân thể hắn hoàn toàn đi vào, cánh cửa biến mất vô tung vô ảnh.

Trong không gian màu trắng kéo dài hơn mười mét, thấy được đối diện cánh cửa giống như phía sau, Tú nhanh chóng bước tới, không chút ngập ngừng đi vào bên trong.

- Ồ, nơi này là!

Bước ra khỏi cánh cửa kia, trước mắt Tú đã xuất hiện một không gian phòng ốc kì lạ. Phòng này giống như một toà tầng lâu thời cổ trung quốc. Đang đưa mắt đánh giá nơi này thì bên tai hắn lại xuất hiện âm thanh của hệ thống.

- Chúc mừng kí chủ thành công bước tới Thiên Cư Lâu đảm nhiệm Lâu chủ. Tầng một của Thiên Cư Lâu đối ngoại mở ra. Chức năng buôn bán tạp hoá đã đi vào hoạt động. Kết nối tới tài khoản của kí chủ thành công. Do tên thẻ ngân hàng không phải chính chủ, hệ thống tự động sửa đổi một số chi tiết để tiến hành bảo mật cùng mã hoá tiền tệ.

Ngay sau đó trước mắt Tú lại xuất hiện thanh loading... Thế nhưng lần này rất nhanh, chỉ mất có một phút đã thành công. Bên tai hắn lại xuất hiện hệ thống nhắc nhở.

- Tiến hành mã hoá thành công. Thẻ ngân hàng của kí chủ đã liên thông với tiền tệ của Vô Cực thế giới. Kí chủ lập tức có thể tiến hành đưa ra đồ vật để tiến hành bán ra. Thiên Cư Lâu mỗi hai ngày liền có thể đưa ra năm đồ vật, kia chủ có thể tuỳ ý đưa ra tạp vật bán. Sau khi hoàn thành một trăm đơn hàng liền có thể mở ra Thiên Cư Lâu tầng hai. Hệ thống tân thủ giới thiệu đóng lại, sẽ không đưa ra bất kì ý kiến nào khác, mời kí chủ tự mày mò. Tạm Biệt!

Tiếng nói biến mất, Tú cũng từ trong kinh ngạc đi ra. Nghe chừng hắn hiện tại lại là một chủ cửa hàng đây. Thiên Cư Lâu, rồi Vô Cực thế giới, cảm giác thật trâu bò a. Nếu vậy hắn liền bán thứ gì đây? Trên người hắn lúc này làm gì có đồ vật gì. Đáng ra phải quay trở lại nhà rồi mang tới mới đúng.

Ý nghĩ vừa mới xuất hiện, cánh cửa lập tức hiện ra, Tú vui vẻ bước vào trở lại phòng của hắn. Bước về căn phòng riêng của mình, Tú nhìn qua một lượt, bắt đầu tìm kiếm đồ mang đi. Nhớ lại chỉ có thể bán ra năm thứ đồ, mang theo hiếu kì, hắn vơ lấy đồ ở trước. Năm cái kẹo dừa, một cái áo thu đông, một quyển sách ngữ văn lớp mười kê dưới gầm đèn bàn, một lọ thuốc đi ngoài bên trong còn hơn chục viên. Cuối cùng là một con gấu bông hình con chó con khá dễ thương. Mang theo đám đồ trong tay, hắn lập tức đi vào cánh cửa thông đạo.

Bình Luận (0)
Comment