Ta Chuyển Sinh Sang Thế Giới Liên Quân Và Liên Minh

Chương 407

Bất ngờ, những chuyển động của những người kia nhanh dần, trận bão cát cũng theo đó chuyển động nhanh hơn, vài phút sau gió đã dần tản đi. Những thân ảnh ở xa xa kia đã cầm viên đá lên, bắt đầu drop test viên đá. Ân... Chính Murad cũng không hiểu họ vì sao lại tìm cách phá hủy nó, dùng búa, ném,... Nói chung là đủ mọi cách để thử phá nó nhưng bất thành, đá Andura cứng hơn họ tưởng.

Lại trôi qua vài phút tiếp theo, vì được viên đá thần kì bảo vệ, họ chuyển sang tôn sùng viên đá, không ngừng hôn, ôm lấy bất kể làm việc gì đi nữa. Dần dần họ biết cách vận dụng viên đá để điều khiển dòng cát quanh mình, những công trình kiến trúc bắt đầu được xây lên và rồi cuối cùng là cả một Vương Quốc như hiện tại.

" Đây là những cố nhân đã xây dựng Vương Quốc chúng ta?? " Murad không rõ Thiên Hồ cho mình xem những cảnh tượng trước đó xa xưa nhằm nói điều gì.

" Ừm... Chính là bọn họ. Nhưng thứ ta muốn ngươi xem ở đây là đá Andura cùng quyền năng khống chế Thời Không của nó... " Cảnh tượng tiếp tục được hắn cho tiếp diễn, tuy vậy lại là những người khác ăn mặc khá kín mít, trên tay một người là Tàn Ảnh Đao đang được người đứng cạnh huấn luyện cách sử dụng.

" Họ vì thế cũng đã tách được những viên đá Andura nhỏ và chế tạo được vũ khí để tận dụng quyền năng Thời Không nhằm bảo vệ được Vương Quốc các ngươi... " Thiên Hồ giải thích thêm cặn kẽ về Tàn Ảnh Đao Murad đang dắt ở bên hông.

" Ngươi nói những chuyện này làm gì?? Cái ta muốn biết là nguyên do phụ thân ta mời ngươi đến đây?? " Quá liên miên về những chuyện không đâu, Murad bực dọc nói.

" Thôi được... Quốc Vương, vậy cho phép ta tới phòng hoàng tử giải thích rõ ràng để tránh hiểu lầm không cần thiết... " Hắn biết rõ Murad tính cách khá nóng nẩy, thêm vào đó tâm tình nàng đang có chút bẩn ổn, vậy nên hắn cũng không muốn phụ thân nàng thấy nàng trong trạng thái hiện tại.

" Đi đi... Đợi khi nào hắn biết sự thật, bình tĩnh lại thì đến chỗ ta... " Quốc Vương cũng không giữ chân hai người ở lại, nhanh chóng tiễn hắn và Murad ra ngoài.

Thiên Hồ cùng Murad không trở về phòng nàng như đã nói, tìm được một chỗ khá thoáng mát cho khuây khoả, dịu bớt tâm trạng nàng...

" Ngươi cuối cùng có mục đích gì khi đưa ta trở về quá khứ này?? Hơn nữa tiếp cận cả phụ thân ta... " Murad bỏ khăn che mặt ra, ném vài viên đá xuống mặt hồ hỏi.

" Chả phải ngươi muốn được một lần trở về thời điểm này để làm nốt những chuyện tỷ hối tiếc a... Việc này ta làm được... " Thiên Hồ mỉm cười nói.

" Chuyện đó.... Ta chỉ nói đùa thôi... Kể cả ngươi có làm được cũng không nên phí công sức vào ta.... " Murad bối rối đáp.

" Sao có chuyện phí công sức được... Nhờ vậy ta đã khám phá ra được nhiều thứ thú vị đó... " Hắn thần bí nói.

" Thần bí?! Nơi này thì đào đâu ra thứ gì như ngươi nói... Chờ đã, ban nãy ngươi nói ngươi không cầm mạng sống thê tử tương lai ngươi ra nói giỡn... Không lẽ... " Nhớ về chuyện hồi nãy phụ thân nàng và Thiên Hồ trò chuyện, Murad tò mò...

" Không nói cho tỷ... Chúng ta sẽ ở đây một thời gian dài đó, tỷ cứ thoả thích tận hưởng đi. Tạm biệt... Mai gặp... " Thiên Hồ lại nở nụ cười vô cùng dụ người làm cho Murad không kịp phản ứng, mãi đến khi hắn hôn trộm nàng một cái rồi không hiểu dùng ảo thuật gì biến mất thì nàng mới kịp hoàn hồn, hét lớn: " Chết tiệt Thiên Hồ... Đừng để ta tìm được ngươi... Không thì... Thì... "

Nửa ngày không nói được hết câu, chính trong nội tâm nàng được hắn hôn cũng có xúc cảm khác lạ, cả người như lâng lâng khó tả, thất thần quay về phòng.

Nhéo mà mình thử một cái... Cảm giác đau đớn rất chân thực cũng không đem nàng quay về hiện tại như nàng nghĩ, chỉ tổ làm đau mặt nàng thôi.

" Chúng ta sẽ ở đây vài năm sao?? " Nàng tự hỏi bản thân, nhắc lại câu nói Thiên Hồ nói nhỏ vào tai nàng, tâm tình hưng phấn khác lạ. Đúng... Nàng đã về lại được quá khứ thì hà cớ gì không làm nốt những điều nàng luyến tiếc ở hiện tại, cố gắng bảo vệ tất cả những người đã hi sinh vì nàng ở tương lai.

...

" Mơ trong mơ... Trong mơ sẽ là thực hay ảo?? Ảo hay thực... Trong ảo có thực... Ở thực ắt sẽ chứa ảo...Chỉ cần là ta... Thì mọi thứ sẽ chả quan trọng... " Căn phòng đặc biệt được quốc vương chuẩn bị cho đại sư đặc biệt được hắn mời tới đang rực sáng, ở trên giường hiện tại, cả người Thiên Hồ đang toả ra những luồng ánh sáng vàng nhạt khác lạ, bất chợt, đôi mắt hắn mở ra, cũng được phủ cùng màu vàng...

" Ồ... Năng lực Herrscher Of Reasons thì ra lại có thể được tăng cường... " Hắn lại nhắm mắt lại, cảm nhận luồng năng lượng đang chạy khắp cơ thể... Việc hắn sử dụng giấc mơ để đưa cả hai người sang quá khứ song song ( không ảnh hưởng đến thực tại gốc) đã khiến năng lực Reason cộng hưởng đặc biệt làm nó biến sang trạng thái mạnh mẽ hơn.

Hắn thử đứng dậy, bước đi lại vài vòng... Giờ ngay cả lúc hắn đi những người đối diện trong mắt hoàn toàn là vô số những Thiên Hồ đang di chuyển, không phân biệt được hắn đâu, ranh giới giữa ảo và thật một khi đã được xoá nhoà thì nó sẽ khiến bất cứ ai phải làm đối thủ của hắn đều phải run sợ, cộng thêm với việc khuếch đại ma lực gần như đến độ vô hạn...
Bình Luận (0)
Comment